CHƯƠNG 13: TRIỆU HỒI

Editor: Trần Hiền

"Triệu hồi à…” Ngân Hồ cũng không đoán ra Kujou Yado sẽ triệu hồi được cái gì: "Chúng ta đi thôi." Nó bay ra từ trong vỏ trứng rồi ngồi lên trên vai Kujou Yado, lọn tóc đen sau gáy vừa hay có thể che được nó.

Kujou Yado chuẩn bị xong xuôi xuống dưới lầu thì đúng lúc gặp Bakugou Mitsuki.

“Yado-kun? Muộn thế này rồi cháu còn muốn ra ngoài à?" Bakugou Mitsuki thấy cậu mặc đồ giống như muốn ra ngoài.

“Dạ cháu ra ngoài mua ít nước, đột nhiên hơi khát." Kujou Yado mặt không đổi sắc nói dối.

“Mau đi đi, chú ý an toàn nhé.” Bakugou Mitsuki không hề nghi ngờ, cười cười nói.

“Vâng.” Kujou Yado mang giày ra cửa.

“Bọn mình đi đâu tiến hành đây?” Ngân Hồ ngồi trên vai Kujou Yado, bộ kimono đỏ rực lấp ló sau mái tóc đen của cậu.

“Công viên, bây giờ ở đó chắc không có ai.” Kujou Yado vừa nói vừa đi về phía công viên.

Ban đêm trong công viên vô cùng yên tĩnh, hầu như không nghe được tiếng người, đèn đường cũng hiếm, Kujou Yado nhìn thoáng qua đã trông thấy rất nhiều con đường ẩn hiện trong bóng tối, chỉ có ánh đèn thấp thoáng từ mấy tòa nhà cao tầng đằng sau hắt lên mới soi sáng được một chút.

Bóng đêm mịt mù nhưng Kujou Yado vẫn đi vào, sau đó dừng lại trên một bãi đất trống tương đối khuất, ngó quanh nhìn trái nhìn phải một hồi.

“Ở đây không có người, chúng ta bắt đầu đi.” Kujou Yado xoa đầu Ngân Hồ trên vai.

Ngân Hồ túm lấy một sợi tóc của Kujou Yado rồi đứng dậy, cái đuôi phía sau cũng cong lên, tỏa ánh sáng trắng lập lòe như đom đóm trong đêm tối vô cùng đẹp.

"Biến hình, triệu hồi.”

Kujou Yado để ý thấy giọng điệu của Ngân Hồ mỗi khi hô biến hình đều vô cùng lạnh nhạt và trống rỗng, khác hẳn với giọng điệu ngày thường, giống hệt như âm thanh làm việc không cảm xúc của máy móc vậy.

Một luồng sáng vụt dưới chân Kujou Yado, ngay sau đó lại xuất hiện vòng tròn phép thuật mang theo những luồng khí bùng nổ, thổi bay mái tóc dài của cậu, vòng tròn phép thuật sáng lên như muốn phản chiếu lên cả người Kujou Yado, khuôn mặt dịu dàng của chàng thiếu niên càng trở nên đẹp lạ thường dưới ánh trăng sáng.

Nếu thực sự có thể triệu hồi ra nhân vật anime, Kujou Yado nhắm mắt lại, phác họa toàn bộ dáng vẻ của người cậu muốn triệu hồi trong đầu.

Mái tóc ngắn màu xanh đen, đôi mặt hẹp dài lạnh nhạt màu tím xám, bộ quần áo màu xanh dương, cùng với đó là đeo một chiếc mặt nạ hình đầu lâu.

Vòng tròn phép thuật bắt đầu chuyển động, đột nhiên có một cánh cửa lớn xuất hiện trước mặt Kujou Yado, cánh cửa trông có vẻ rất nặng, có độ dày và trọng lượng nhất định, hoa văn trên mặt cửa cũng giống như hoa văn của vòng tròn phép thuật, nó từ từ chậm rãi mở ra, một đống hỗn loạn xuất hiện bên trong.

Cánh cửa vừa mới hé mở rồi dừng lại, giữ nguyên như thế.

Kujou Yado mồ hôi nhễ nhại, không chỉ cơn đau đầu truyền đến từng đợt mà còn như có một lực kéo nào đó từ phía bên kia cánh cửa, mơ hồ muốn hút cả cậu vào trong.

“Ngân Hồ, không phải cậu bảo người triệu hồi có thể khống chế sao?” Kujou Yado quỳ một gối xuống đất vô cùng khó khăn mở miệng.

Ngân Hồ đứng trên vai Kujou Yado, nó cũng cảm nhận được lực kéo truyền đến từ bên trong cánh cửa, ánh mắt nghi hoặc, chần chừ giây lát mở miệng nói: “Theo nguyên tắc thì đúng mà."

“Vì sao lại có lực kéo từ cái cửa kia?” Kujou Yado nhìn cánh cửa chỉ hơi mở hờ hờ, sương mù đen như ẩn như hiện khiến cậu sởn tóc gáy.

“Anh triệu hồi cái gì?” Ngân Hồ cũng vô cùng mù mờ: “Nói thế thì phải triệu hồi thành công mới đúng chứ…”

“Vậy chuyện bây giờ?” Khóe miệng Kujou Yado khẽ giật giật.

“Hiện tại mau ngừng triệu hồi đi……” Ngân Hồ chưa kịp nói xong thì đột nhiên cánh cửa mở to ra, từ bên trong lại truyền đến một lực hút lớn hơn lúc trước hàng trăm lần, Kujou Yado còn chưa kịp phản ứng thì chân đã lơ lửng trên không trung rồi bị kéo vào cổng.

Đồng tử Kujou Yado càng lúc càng co rút lại, bóng dáng của cậu nhanh chóng bị màn sương đen Kurogiri bên trong cánh cổng nuốt chửng.

Sau khi cậu biến mất sau màn sương Kurogiri, cánh cửa đóng “Sầm” một tiếng, vòng tròn phép thuật cùng cánh cửa biến thành tia sáng trắng rồi biến mất không dấu vết.

……

Ở đây được phép vứt bỏ bất cứ thứ gì, xác chết, rác thải, chất thải, trẻ sơ sinh bị bỏ rơi ...Kền kền bay qua bay lại trên bầu trời, có phải định sà xuống mặt đất rồi mổ ngay vào những cái xác còn mang hơi ấm này không.

Đống rác chồng chất thành núi che khuất tầm nhìn, trước mắt toàn là rác rưởi, Kujou Yado vừa mở mắt đã thấy một đống rác, nhìn cảnh tượng này khiến cậu không khỏi sững sờ.

Cậu chưa từng thấy nơi nào bẩn như thế, mùi khó ngửi trong không khí khiến cậu muốn nôn mửa tại chỗ, toàn là những thứ ôi thiu hoặc thối rữa đang phân hủy.

Ngoại trừ cơ thể vô cùng mệt mỏi ra thì không có vấn đề gì quá lớn, Kujou Yado kiểm tra qua thân thể mình trước rồi mới đứng lên, Ngân Hồ bịt mũi nó lại, không hề giấu diếm sự ghê tởm của mình đối với nơi này.

“Yado, đây là đâu?”

“Tôi cũng đang muốn hỏi.” Kujou Yado nhìn xung quanh một lượt, hướng nào cũng toàn thấy rác rưởi xung quanh, xem ra cậu đang đứng dưới một chân núi đầy rác, có chiếc lon bị gió thổi bay và rơi xuống, đập vào vai Kujou Yado.

“Xì……”

Kujou Yado vội vàng tiến về phía trước vài bước, cố gắng rời khỏi núi rác này.

“Tôi không biết, tôi nhớ hình như chúng ta bị cánh cửa triệu hồi kia hút vào, nên đây là thế giới bên trong cửa triệu hồi à?” Kujou Yado nheo mắt.

“Tôi chỉ hỗ trợ anh thôi, thậm chí tôi còn chẳng biết đối tượng anh triệu hồi là gì.” Ngân Hồ lắc đầu: "Có lẽ một lát nữa nó sẽ bị dịch chuyển trở lại, ở đây có mùi thối quá."

“Tôi vẫn đợi ăn sushi quay vòng vào tối mai đấy.” Kujou Yado thở dài, sau đó là một mùi khó chịu xộc thẳng vào mũi, trong phút chốc Kujou Yado cảm thấy không muốn ăn gì nữa.

“Thối quá.” Kujou Yado bịt mũi: "Không biết có ai gần đây không ..."

Kujou Yado vừa nói, đột nhiên trong đầu nhớ ra gì đó, đồng tử chợt co thắt lại.

Cậu vừa mới phát hiện ra nhân vật anime manga cậu vừa triệu hồi là Feitan Portor của Genei Ryodan, cho nên có khi nào đây chính là——phố Lưu Tinh!

Đôi tay run nhè nhẹ, hiện tại Kujou Yado chỉ hy vọng cậu có thể dịch chuyển về ngay lập tức, phố Lưu Tinh là một nơi vô cùng đáng sợ, ở đây cho dù là một đứa trẻ cũng rất nguy hiểm, dù là một đứa trẻ nhưng vẫn có thể đâm xuống từng nhát dao mà mặt không đổi sắc, còn cậu, một cọng bún sinh ra trong thời đại hòa bình nên sức chiến đầu gần như bằng không, ở đây không phải bị đói chết thì cũng bị gϊếŧ chết, mười phần thì chín phần là chết rồi.

“Sao vậy? Sao cơ thể cứng đờ ra thế?” Ngân Hồ nghi ngờ sờ sờ khuôn mặt Kujou Yado.

“Chúng ta mau chạy nhanh trốn đi, nếu không……” Kujou Yado nôn nóng, còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói mấy thiện cảm.

“Ồ, mới đến hả? Quần áo sạch sẽ thế.”

Kujou Yado xoay người ngẩng đầu thấy một chàng trai đang đứng trên đỉnh núi rác, quần áo hắn ta rách tươm, người gầy như que củi, trong tay cầm một con dao găm, ánh mắt tên kia nhìn cậu không khác rắn độc, khiến cậu không tự chủ mà nổi da gà.

“Yado, người kia là ai?” Ngân Hồ trốn bên trong tóc của Kujou Yado.

“Người ở phố Lưu Tinh thực sự rất đáng sợ.” Kujou Yado trầm giọng nói.

“Phố Lưu Tinh?” Ngân Hồ gọi tên này, chẳng phải vừa nãy Kujou Yado còn nói không biết đây là đâu sao?

Kujou Yado lùi một chân lại, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Cậu là một người chưa từng trải qua đấu tranh sinh tử, không, thậm chí còn chưa từng chiến đấu, đối mặt với người ở phố Lưu Tinh quanh năm suốt tháng chỉ vật lộn với sinh tử, chắc chắn không có khả năng thắng!

Kujou Yado nhìn chàng trai kia đi xuống từ trên núi rác, càng lúc càng thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ, thấy thế trong thâm tâm của Kujou Yado lại càng sợ hãi hơn.

Không có khả năng thắng!

Con dao găm sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nắng yếu ớt, giống hệt như lưỡi hái tử thần.

Sẽ bị gϊếŧ chết!

Chân cậu không động đậy nổi.

Hai chân của Kujou Yado run lên bần bật, rõ ràng cậu muốn chạy nhưng cơ thể lại không hề nghe theo sự điều khiển của mình, nỗi sợ hãi trong lòng cậu như có tay có chân, cứ thế ghì chặt cậu tại chỗ.

“Yado, không chạy sao?” Ngân Hồ nhỏ giọng thúc giục bên trong tóc của Kujou Yado.

“Tôi cũng muốn chạy…… Nhưng chân không động đậy nổi……” Kujou Yado run rẩy nói.

Chàng trai kia đã đi xuống dưới chân núi rác, khoảng cách giữa tên đó và cậu hiện giờ còn chưa đến mười mét.

“Ha ha, dê con lạc đường à, thịt dê ăn ngon lắm đấy.” Chàng trai liếʍ liếʍ con dao găm, trong mắt lộ ra sát khí đáng sợ.

Cơ thể đang run rẩy.

“Còn thể lực không?” Ngân Hồ hỏi.

“Có.”

“Biến hình.” Sắc mặt Ngân Hồ trở nên nghiêm túc ngay lập tức: “Lưỡi hái của thỏ đen nhuốm máu.”

“Choang.”

Một tiếng kim loại nhẹ nhàng vang lên, dòng ánh sáng trắng kéo dài và biến dạng trong lòng bàn tay của Kujou Yado, cuối cùng biến thành hình dạng một cây lưỡi hái, màu đen đỏ phá vỡ ánh sáng trắng và thay thế màu sắc lưỡi hái.

Lưỡi hái của thỏ đen nhuốm máu!

Người đàn ông gầy gò giật mình vì vũ khí bất ngờ xuất hiện trong tay Kujou Yado, sắc mặt tên kia thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Kujou Yado không còn là một con cừu non đã chui vào một bầy sói nữa, con cừu này thực ra là một con sói!

Cảm giác thể lực đã tiêu hao rất nhiều, Kujou Yado tạm thời tính toán với thể lực hiện tại của cậu chắc vẫn có thể chống đỡ được chút ít, ít nhất đủ thời gian để lừa tên kia.

Thiếu niên có mái tóc đen dài cầm lưỡi hái đỏ đen cao hơn bản thân, vẻ sợ hãi trong mắt dần dần biến mất, có điều gì đó đang thức dậy.

Lại đến rồi, loại cảm giác hưng phấn này, khiến cơ thể cậu run lên, lúc này cậu không còn run rẩy vì sợ hãi mà là vì giác quan cảm nhận được sự hưng phấn đến run rẩy.

“Cái gì đây, không phải thích đánh nhau lắm sao.” Ngân Hồ thì thào, giọng nói rất nhẹ, chắc chỉ có bản thân nó nghe được.

“Mày là niệm nhân?” Tên đó từng nghe qua về năng lực niệm, niệm nhân muốn gϊếŧ người rất dễ dàng, trái lại tên đó lại chỉ là người thường, không hề sở hữu loại năng lực niệm như trong truyền thuyết này.

Năng lực niệm, Kujou Yado nhanh chóng phân tích lý do khiến tên kia ngừng tiến đến chỗ cậu, cậu rút lưỡi hái ra, ngược lại tên kia vẫn chậm chạm chưa có ý định ra tay, cũng không định tiến thêm bước nào về phía trước, dấu hiệu này cho thấy xem ra tên kia không phải là người có năng lực niệm.

Làm niệm nhân vốn không hề dễ dàng.

Kujou Yado hơi nhếch khóe môi, vụt lưỡi hái qua ngang ngực, lưỡi kiếm khổng lồ hình vòng cung rất sắc bén, độ dài và chiều cao của nó cũng đủ để gây uy hϊếp tới kẻ địch.

“Này, đây là phố Lưu Tinh.” Kujou Yado mở miệng, giọng nói thiếu niên mang vẻ lanh lảnh và vô cùng dứt khoát.

“Đúng vậy.” Ánh mắt tên kia cảnh giác để phòng, bây giờ người lùi một chân lại là hắn.

“Lấy đồ ăn ở đâu thế?” Kujou Yado hỏi.