Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm

Chương 47.3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ma Tôn bệ hạ cả người lạnh lẽo, không thể tin được năm đó sư tôn sau khi trở về lại vẫn bị kẻ ác quấn quanh như trước, nếu hắn không phát hiện ra, có phải sư tôn vẫn sẽ tiếp tục giấu đi, sau đó giống như lúc trước, một mình một người lựa chọn tử vong .

Sương đen tựa hồ đã đạt được mục đích, kiêu ngạo dạo quanh trong phòng một vòng sau đó biến mất vô tung vô ảnh, thiếu niên áo trắng bất lực ngã mạnh xuống đất, hồi lâu mới miễn cưỡng ngồi dậy.

Tiên Tôn không chạy thoát được cúi đầu không rõ biểu tình, nhưng bả vai khẽ run lại làm người ta rõ ràng nhìn ra hắn yếu ớt, Ân Minh Chúc nắm gắt gao bàn tay, không dám rút dây động rừng ở ngay lúc này, nhìn thấy sư tôn nhà mình ngồi vào bên cửa sổ sững sờ, bạo ngược trong đáy lòng khống chế không được muốn lao ra đi hủy diệt hết thảy.

Nhưng hắn không thể, làn sương đen vừa rồi quay lại không một dấu vết, Kỳ các chủ lại ở bên cạnh, khoảng cách như thế mà lại không có phát hiện chỗ này của sư tôn có khác thường, mà hắn trơ mắt nhìn thấy, cũng như cũ tra xét không ra bất luận dấu vết nào, nếu sương đen muốn làm điều gì bất lợi với sư tôn, hắn không dám chắc có thể bảo vệ sư tôn an toàn.

Ma Tôn bệ hạ thống khổ nhắm mắt lại, đem phẫn nổ đè xuống đáy lòng,mở mắt ra vẫn là một bé hắc y cái gì cũng không biết.

Cố Thanh Giác có chút nhàm chán ngồi bên cửa sổ, Thiên Cơ Các có nhiều chỗ không được phép xông vào, đã lâu không đến đây, không có Kỳ Lân dẫn theo cũng không tiện đi lung tung.Đây là nơi duy nhất của Tam giới có thể giao tiếp trực tiếp với Thiên đạo, trước kia có thể vô tư đi lại khắp nơi, bây giờ trên đầu treo lơ lửng một thanh đao mang tên sư tôn, hắn không có gan tiếp tục ngang ngược.

Chiếc áo bông nhỏ tí hon chạy từ bên ngoài vào, men theo vạt áo của sư tôn nhà họ mà trèo lên, sau khi trèo lên bàn thì chán nản ngồi trong đế lót ly, nhìn Cố Thanh Giác nhịn không được bật cười: "Sao vậy? Bị bắt nạt sao?"

Nếu như không phải vừa rồi hệ thống bị hắn chọc tức bỏ đi, hắn thậm chí còn muốn hệ thống ra ngoài ghi lại hình ảnh chiếc áo bông nhỏ ỉu xìu, chỉ lưu lại lịch sử đen tối của riêng mình thì có bản lĩnh gì, có bản lĩnh thì cứ việc đến đây.

Một nhà phải chỉnh tề đầy đủ, ai cũng không được thiếu.

Người mặc đồ đen nghe thấy giọng nói dịu dàng của sư tôn nhà họ, nhớ lại cảnh tượng tàn khốc vừa nhìn thấy, hốc mắt đỏ lên, trong lòng càng thêm chua xót.

Sư tôn trước mặt bọn họ chưa bao giờ biểu hiện ra điều gì không ổn, rõ ràng phải chịu nhiều đau khổ như vậy nhưng vẫn lặng lẽ bảo vệ những người bên cạnh, lần trước vì bảo vệ hắn mà phế bỏ tu vi của hắn, đuổi hắn ra khỏi sư môn, lần này người bị tồn tại bí ẩn nhắm đến là nhị sư bá, liệu sư tôn có cố tình gây gổ với nhị sư bá không?

Không, không được, cùng một sai lầm tuyệt đối không thể xảy ra hai lần, lần trước là do bọn họ không biết gì cả, lần này chỉ cần chuẩn bị trước, nhất định có thể lôi ra được tồn tại bí ẩn ẩn nấp rất sâu kia để tiêu diệt tận gốc.
« Chương TrướcChương Tiếp »