Editor: Mặc Thu Ma Tôn bệ hạ tức giận quay người đi, đẩy cả trống bỏi cùng chong chóng ra, loại gia hỏa dám bất kính với sư tôn như này nên nghiền xương thành tro, ở lâu thêm một khắc cũng đang làm thế giới bị ô nhiễm.
Tiểu bảo bối lúc cần tri kỉ thì cũng vô cùng tri kỉ, lúc cáu kỉnh cũng rất khó dỗ, Cố Thanh Giác khống chế lực đạo xoa xoa khuôn mặt của tiểu gia hỏa, cười ngâm ngâm truyền âm cho hắn, “Đừng lo lắng, sư tôn sẽ không việc gì đâu.”
Ma Tôn bệ hạ thấy y tự xưng là sư tôn đôi mắt liền sáng lên, thành thật mà im lặng lại, sư tôn theo bản năng vẫn xem hắn là đồ đệ, hắn có phải còn có cơ hội quang minh chính đại trở về Nam Hoa Phong không ?
Cách đó không xa, Kỳ Linh đứng ở nơi xa chờ bạn tốt mua đồ trở về, nhìn thấy bên kia vây quanh thành một vòng người liền nhíu mày, hắn lo bạn tốt đang bị phiền toái tìm tới.
Cố Thanh Giác trấn an áo bông nhỏ có thể tùy thời nổi giận xong, nhìn thấy bạn tốt đi lại liền không nói hai lời mà cởi bỏ ngụy trang, “Ngươi có biết hắn là ai không?”
Nhan Không kinh diễm mà nhìn một mỹ nhân khác đang chậm rãi đi tới, hắn gõ gõ cây quạt ở trong tay vài cái, trong mắt toàn là tham lam không thèm che giấu, “ Thì ra tiểu mỹ nhân còn có đồng bạn sao, các ngươi mới đến không chỗ để ở, không bằng đều theo bổn thiếu gia hồi phủ đi?”
Cố Thanh Giác:???
Hay lắm, huynh đệ, ngươi tiêu rồi!
Nhan Không không có ý thức được nguy hiểm đang tới gần, chỉ cảm thấy vận khí hôm nay thật sự quá tốt, đi ra ngoài một chuyến mà có thể gặp được hai đại mỹ nhân hàng đầu.
Mỹ nhân ở Tiên giới có rất nhiều, mỹ nhân hắn gặp qua lại càng không ít nhưng lại rất ít người có thể so được với hai mỹ nhân trước mặt, đây nhất định là diện mạo có thể đứng đầu bảng xếp hạng mỹ nhân.
Vị lộ mặt nhan sắc chim sa cá lặn*, vị không lộ mặt cũng là bế nguyệt tu hoa*, một lần liền mang về hai tiểu mỹ nhân, không uổng công Thất thiếu gia ta tới đây một chuyến.
*
chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn: đẹp không ai bì nổiKỳ Linh nghe được lời người này nói liền ý thức được vừa rồi đã xảy ra cái gì, bị ánh mắt da^ʍ tà nhìn chằm chằm làm sắc mặt hắn trầm xuống, thấy bạn tốt bên cạnh đang kinh ngạc đối với tình huống hiện tại, hắn không nói hai lời liền trực tiếp dung tu vi áp chế.
Loại cảnh giới Tiên Tôn xuất hiện ở Đông Lâm thành này trong nháy mắt liền kinh động đến tất cả mọi người trong thành, đến nỗi Thất thiếu gia của Nhan Thị vừa rồi còn đang mơ mộng hão huyền cùng với hộ vệ, đám ăn chơi tác táng đều bị dọa tới nỗi quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Chủ quán của quầy nhỏ sau lưng đang cố gắng thu nhỏ sự tồn tại cũng quỳ rạp xuống đất, may mắn lúc nãy hắn còn nhắc nhở vị thượng tiên kia, nếu cứ hùa theo chỉ sợ lát nữa ngay cả mạng cũng không còn.
Khó trách vị thượng tiên này không sợ Nhan Không , có đồng bạn là Tiên Tôn thì ngay cả lão tổ tông của Nhan thị xuất hiện thì bọn họ cũng không cần sợ hãi.
Cố Thanh Giác nhìn bạn tốt mặt vô biểu tình kia, xin lỗi nói, “Xin lỗi, ta cho rằng hắn sẽ biết thân phận của ngươi.”
Đông Lâm thành ở bên cạnh Thiên Cơ Các, xem trình độ kiêu ngạo của Nhan Không thì địa vị gia tộc tất nhiên không thấp, nếu địa vị không thấp thì sao ngay cả mặt mũi của Các Chủ Thiên Cơ các như nào cũng không biết?
Cũng đúng, Kỳ Linh ngày thường cũng không hề ra cửa, cho dù biết thì cũng chỉ có vài người biết, cái tên ăn chơi trác táng này không xứng được biết nhan sắc thanh tuấn tú dật ngọc thụ lâm phong của bạn tốt nhà bọn họ.
“Để một đám ăn chơi trác táng tùy tiện bắt nạt, ngươi có thể có tiền đồ một chút hay không?” Kỳ Linh nhìn bạn tốt như đang đi vào cõi thần tiên kia nhịn không được mà mở miệng giáo huấn, hắn xem như cũng hiểu lí do tại sao năm đó ma đầu kia lại chọn cái tên này làm quân cờ, chọn quả hồng mềm mà bóp, với cái tính tình này không bắt nạt hắn thì còn bắt ai?
Cố Thanh Giác vô tội mà chớp chớp mắt, “ Không phải ta liền kêu ngươi tới hả?”
Tự mình động thủ không dễ dàng khống khống chế được lực đạo, y mới vừa thích ứng được với thân thể này, khả năng khống chế linh lực chưa được tốt lắm, lỡ may không cẩn thận trực tiếp phá hủy thành thì làm sao giờ?
Áo bông tri kỉ nhà bọn họ lại càng không thể ra tay, trong thành nhiều người vô tội như vậy, y nhiều lắm chỉ phá hủy thành, còn để áo bông nhỏ ra tay thì cả người lẫn thành đều bị hủy, một con gà cũng không thể sống sót.
Loại chuyện tàn sát dân trong thành y là người có kinh nghiệm, thật sự một con gà cũng không thể sống sót, nghe y tuyệt đối sẽ không sai!
Kỳ Linh bị thái độ đúng lý hợp tình của bạn tốt làm cho tức giận, nhưng nghĩ đến mấy trăm năm hữu nghị của bọn họ nên nỗ lực áp chế xuống, quay đầu trực tiếp trút giận lên đám người cầm quyền của Đông Lâm thành đang chạy tới.
Bạn tốt đang nỗ lực quên sự tình phát sinh năm đó, y thậm chí không tiếc đưa tính tình trở về như lúc mới trở thành Tiên Tôn, nếu như vậy có thể làm y vui vẻ, hắn chiều chuộng y một chút thì thế nào?
Bạn tốt của hắn ở nơi này đáng lí ra có thể tung hoành ngang dọc, cái đám kia vậy mà dám bắt nạt y, chỉ là một con kiến nhỏ bé mà cũng dám kiêu ngạo như thế, thật sự không biết bốn chữ thiên ngoại hữu thiên viết như thế nào.
Góc lảm nhảm: Mỗi ngày tớ bỏ ra được ít thời gian edit bộ này thui nè, tớ còn đi học rồi còn dính cả bộ truyện khác nữa nên công suất dịch sẽ bị giảm đi nên là mỗi ngày tớ up một ít cho mng xem tạm thui nhé. Mong mng thông cảm cho tuii T-T