*Chỉ việc hai người (nam nữ) tằng tịu với nhau
Đào An An không thể không mắng một câu, nét mặt vẫn là không chút gợn sóng, giống như nếu có boom nổ trước mặt nàng, nàng cũng có thể bình tĩnh tan thành tro bụi.
Từ trung tâm hoạt động đi đến khu nhà trọ cần phải đi một khoảng khá xa —— nếu đạp xe thì không xa mấy, Đào An An đạp xe về, xe còn chưa kịp khóa lại, giương mắt nhìn, Tống Mẫn như là muốn nhảy lầu, rủ một cái quần mùa thu xuống dưới.
Quần mùa thu của Kiều Tây Lộ, còn là loại hoa văn con báo, nhìn sơ có vẻ gợi cảm mang theo vẻ lả lơi bại lộ một mặt trong nội tâm không muốn người khác biết của Kiều Tây Lộ, nhưng có một vấn đề khác nghĩ kỹ thấy đáng sợ cực: Tại sao Tống Mẫn lại mở ngăn tủ của Kiều Tây Lộ —— dù sao Kiều Tây Lộ cũng không có thói quen đem loại quần mùa thu này đặt trên giường.
Nhưng rủ quần mùa thu là sao? Chẳng lẽ cháy nhà? Cho nên Tống Mẫn muốn nhảy lầu thoát thân? Nhưng nhìn những người lui tới, không thấy có gì dị thường, trên lầu cũng không có ánh lửa, đốt một sấp tiền giấy ở trển cũng hiện rõ ràng hơn.
Vậy Tống Mẫn phát điên cái gì. Nàng khóa kỹ xe, vội vã lên lầu, đợi mãi không thấy thang máy, không thể làm gì khác hơn là phát huy tinh thần chân ngắn chạy bộ mà chạy lên lầu, thở hồng hộc mở rộng cửa, ở bên trong là dì quản lý, Trương Mộc Thanh, Tống Mẫn và một lãnh đạo học viện —— giống như là muốn thẩm vấn nàng. Đào An An không khỏi có chút giật mình, đứng thẳng thân thể, thắc mắc nhìn Tống Mẫn, Tống Mẫn từ gầm giường của nàng kéo ra một cái l*иg sắt, một con hamster nhỏ màu lông không tinh khiết đang co rúm người ở bên trong.
Nàng không thể tránh được mà thầm chửi thề một câu, nhất định có quỷ.
Nhưng nói ra ai tin? Những người đang có mặt ở đây, ai có thể thay nàng chứng minh đây không phải là của nàng?
Vậy mà lại còn ở lúc có chuyên gia đến, hiệu trưởng có nói gây sự vào lúc này đều phải trừ điểm gấp hai lần, trừ điểm gì thì phải xem là đã làm chuyện gì, hiện tại, Trương Mộc Thanh đã ở trước mặt, chuyện gì hắn cũng xen một chân vào, bên trong nhất định có một vài toan tính của hắn —— quay đầu chào hỏi lãnh đạo trường và dì quản lý, sau đó nhìn về hai người còn lại đang đứng cùng một phía: "Có chuyện gì vậy?"
"Có chuyện gì!?" Trương Mộc Thanh phản vấn, kéo chiếc l*иg sắt qua, "Em nói xem chuyện gì?"
"Không phải của em." Nàng bình tĩnh.
"Không phải của em chẳng lẽ của thầy?" Trương Mộc Thanh hừ nàng, nàng cũng không gấp, nhìn thoáng qua con hamster kia, lắc đầu: "Không biết."
"Ai da, bình thường cháu cũng là một đứa trẻ rất ngoan sao lúc này lại không biết ứng biến? Cháu xem đi, hôm qua chúng ta đã nói phải thanh lý thú nuôi sao cháu không lấy ra? Ôm tâm lý may mắn hay sao?" Dì quản lý thấy nàng định cương với Trương Mộc Thanh, vì vậy muốn thay đổi tính chất chuyện này, tự cho mình nói đúng, cũng cho đó chính là thú nuôi của Đào An An.
"Không phải của cháu." Đào An An nghiêm nghị nhìn bà, "Thật sự không phải."
"Mặc kệ thế nào, tìm được dưới giường của em, thì em phải phụ trách." Cuối cùng lãnh đạo ngồi trên ghế nói rằng, đại thể là, mặc kệ có phải là của em hay không, tìm được dưới giường của em, cái nồi lớn này đã định là em cõng.
Đã như vậy rồi Đào An An còn có thể nói cái gì? Nàng vốn không phải là người năng ngôn thiện biện*, vừa mới nảy ra ý muốn dẫn ngọn lửa này lên người Tống Mẫn nhưng một gáo nước lạnh đã tạt xuống thế này, nàng không nghĩ ra cách nào khác.
*Biết nói năng biết biện luận
Đúng lúc trong phòng KTX chỉ có Tống Mẫn, Tống Mẫn còn hỏi nàng đi đâu.
Tại sao Tống Mẫn muốn làm như vậy? Nàng nghĩ không thông, nhưng có rất nhiều chuyện làm sao nói muốn thông suốt là có thể thông suốt? Nàng im bặt, cảm thấy mình như đang trôi nổi trên một tảng băng, có rất nhiều chuyện nhìn không rõ ràng, thứ nằm dưới tảng băng cần rất nhiều để ý, nhưng nàng lại cách nó một lớp băng rất dày rất dày, chỉ có thể trôi nổi, đυ.ng vào dòng nước lạnh buốt.
Có người nhằm vào nàng. Tống Mẫn hoặc Trương Mộc Thanh. Nàng không tiếp tục nói gì nữa, nhận lấy xử phạt.
Phạm lỗi sẽ bị thông báo phê bình với toàn trường, nếu không tuân kỷ luật, từ sau đó sẽ bị tước mất tư cách bình ưu, bảo nghiên, học bổng đều cách biệt với nàng, nàng lặng lẽ không kêu một tiếng nhận lấy xử phạt, đồng thời sau khi mọi người rời khỏi lấy giấy bút ra bắt đầu bịa một bản kiểm điểm một ngàn từ.
Sai phạm mức độ này còn phải làm kiểm điểm như hồi cao trung, nàng cảm thấy xa lạ, nhưng trước đây có từng trải qua việc viết kiểm điểm hộ người ta, tư tự tuôn ra ào ào, nàng nắm bút cảm thấy lòng bàn tay dính chặt, cả người đang run rẩy, tức giận, nhưng không biết phải phát tiết như thế nào.
Tại sao hiện tại nàng như kẻ bất lực vậy? Nàng còn hơn ba tháng nữa là chết rồi, vậy thì có thể dễ dàng tha thứ cái nồi đen vô duyên vô cớ này sao? Có chuyện đó sao? Nàng vứt giấy bút qua một bên, đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, cây mọng nước của Kiều Tây Lộ bị chiếc quần mùa thu hoa văn con báo bọc lấy, nàng nhẫn nại lấy nó ra, vứt về giường Kiều Tây Lộ, cụt hứng ngồi trên ghế, kéo chiếc đèn bàn qua, ấn mở, ấn tắt, ấn mở, ấn tắt ——
"Đào An An?"
"Ơi?"
Cửa bị mở hé ra, lộ một gương mặt, đối phương nhòm ngó xung quanh, thấy chỉ có một mình nàng mới đẩy cửa ra, "Tớ có thể vào không?"
"Ừm." Dù cho nàng nói không Ngô Tư Dao cũng đã nghênh ngang đi vào, ngồi bên cạnh nàng, đánh giá chung quanh, vứt một cái khinh thường về phía của Tống Mẫn.
"Bọn họ đi hết rồi hả?" Ngô Tư Dao nhỏ giọng.
"Ừm. Sao cậu biết?" Đào An An cười khách khí, lấy kẹo thông cổ họng cho nàng, chẳng biết để làm chi.
"Phì, lúc họ đi vào thì tớ đã thấy rồi, có ngó một xíu, chuyện gì vậy a?"
"Dưới giường tớ vô duyên vô cớ có một cái l*иg hamster. Sau đó họ nói là của tớ, lãnh đạo thấy, xử phạt, ghi lỗi, cứ như vậy." Cố gắng giản lược, tránh cho bản thân sinh ra phẫn hận.
Lời này khiến Ngô Tư Dao sợ ngây người, hoảng hốt nhìn nàng: "Cậu nuôi á?"
"Không phải, tớ không nhận ra."
"Vậy chỉ có thể là Tống Mẫn rồi —— cậu không biết đó thôi, Tống Mẫn với Trương. . . chính là nam thần của đám người kia ý, bọn họ xà nẹo lại một chỗ rồi. . . Tống Mẫn vừa mới chia tay với bạn trai, ngày hôm sau ngay ngoài cửa KTX Trương Mộc Thanh đã thấy nó rồi, chậc chậc chậc, đúng là, không biết xấu hổ."
". . ." Đào An An yên lặng nhăn mặt thành một nhúm, cắn viên kẹo thông họng.
"Chắc chắn bọn họ hùa nhau đổ tội cho cậu, dùng đầu gối cũng có thể đoán ra được."
"Ừm." Đào An An cảm nhận cảm giác mát lạnh lan ra trong khoang miệng, không nói gì.
"Quên đi, trước không nói vụ này, nói chuyện cậu nhờ tớ đã." Lần này Ngô Tư Dao rất là kính nghiệp, móc ra một cái laptop, "Tớ còn làm bút ký nữa nè, cho cậu xem sơ một cái ha, nếu hữu dụng thì cậu giữ, vô dụng thì để tớ điều tra lại."
Lần trước Đào An An nhờ bát quái tiểu thiên hậu Ngô Tư Dao hỏi thăm một vài truyền thuyết trường học, bản thân là nhằm vào con sông kia, nhưng sợ Ngô Tư Dao sẽ nói ra ngoài, dẫn đến người ta ngờ vực, cho nên mở rộng phạm vi ra là càng nhiều truyền thuyết không muốn cho ai biết của trường, loại mà có mắt có mũi.
Trước lúc đó còn cố tình vô ý nhắc tới con sông kia, như vậy lúc Ngô Tư Dao dò la hoặc nhiều hoặc ít sẽ có tin tức về con sông.
"Quá lợi hại."
"Cậu xem trước đi, tối xem cũng được nữa, dù sao thì tớ cũng muốn nói với cậu, Tống Mẫn không phải thứ tốt, cậu nên đề phòng nó."
"Tớ không hiểu lắm tại sao cậu ấy lại nhằm vào tớ."
"Úi xời, còn không phải vì Kiều Tây Lộ sao? Không phải Kiều Tây Lộ rất thân với cậu sao, nó không tóm được Kiều Tây Lộ nên nó nhằm vào cậu."
"Đến nỗi vậy sao?"
"Còn một chuyện nữa, tớ nói ra cậu đừng giận." Dừng một chút, Ngô Tư Dao thấy nàng gật đầu, vội vàng nói không kịp, "Lúc trước không phải Trương Mộc Thanh cứ hay theo đuổi cậu sao. . . khụ khụ, đừng nhìn tớ như vậy, lúc đó cậu không có quan tâm, nhiều đứa con gái theo đuổi Trương Mộc Thanh lắm, tớ cũng biết chút ít. . . lúc đó Tống Mẫn đã muốn leo tường rồi, nghe nói lễ tình nhân nó tặng chocolate tự làm cho Trương Mộc Thanh, còn dụng tâm nữa, trên đầu bạn trai của nó đúng là mọc một đại thảo nguyên —— "
Cho nên là đố kỵ tình địch? Giống như nhìn kẻ tử thù không vừa mắt? Đào An An vuốt phẳng san bằng gương mặt nhăn nhó của mình. Sau khi biết lý do rồi nàng ngược lại không cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy Tống Mẫn ấu trĩ buồn cười, còn mang theo nỗi kiêu ngạo đáng buồn đó diễu võ dương oai với nàng.
Đào An An dằn tay trên laptop của Ngô Tư Dao, có chút đăm chiêu, thấy Ngô Tư Dao ngẩn ra nhìn mình, mới cười: "Cám ơn cậu, tớ làm xong kỳ weixin này sẽ trả lại cho cậu, có cơ hội sẽ mời cậu ăn cơm."
"Không, không cần —— " Ngô Tư Dao có vẻ hoảng loạn trước nay chưa từng thấy, "Tiện tay giúp cậu thôi, cậu khách khí cái gì. . ."
"Ò."
Bút ký dày đặc này, so với bút ký đi học còn chăm chú hơn, vô luận là như thế nào cũng không thể gọi là "tiện tay", nhưng Đào An An không nói, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt Ngô Tư Dao, hy vọng có thể thấy được thứ gì trong đó, nhìn kỹ vào đôi mắt người khác luôn có thể thấy được vài thứ.
"Vậy không còn chuyện gì tớ về trước nha, có việc thì tìm tớ, à đúng rồi, cậu có thể giúp tớ, xin weixin của Hứa Chi Hoán không. . ."
"Được." Có sở cầu nàng mới có thể nhận lấy sự giúp đỡ như vậy, nếu không luôn cảm thấy không an toàn.
Ngô Tư Dao vui mừng hớn hở mà đi, nàng mở giấy nháp ra tiếp tục viết bản kiểm điểm, bình tâm tĩnh khí, cảm thấy mình sắp thành tiên đi vấn đạo rồi.
Chuyện này nàng không nói với Tô Nguyễn Nguyễn, nhưng Tô Nguyễn Nguyễn vẫn nghe thấy, trong danh sách thông báo phê bình của trường xuất hiện tên của Đào An An tất nhiên sẽ khiến người khác chú ý. Đào An An là thanh niên ngũ hảo, các loại đức trí thể mỹ lao* đều chiếm được vị trí không tệ, đột nhiên lại bị phê bình, thật sự khiến người ta chú ý.
*Đạo đức, trí tuệ, thân thể, nhan sắc, cần lao
Đi hỏi, Đào An An như là một đám sương mù, nuốt chửng toàn bộ kêu gào phẫn nộ của nàng, cảm giác như quăng kim xuống biển. Tô Nguyễn Nguyễn nhìn ra Đào An An không tức giận —— cũng không muốn tính toán, giống như người già bao dung trẻ nhỏ.
Đào An An nói bản thân là người níu chân thời đại, thời đại này ai nấy tuyên dương tính cá nhân và có đầy đủ tinh thần nổi loạn, mà trong đầu nàng chỉ có an phận thủ thường như lão nông dân, chỉ cần có lý do thuyết phục mình, nàng liền bao dung như biển lớn tiếp nhận trăm sông, có thể không nháo sẽ không nháo.
Tô Nguyễn Nguyễn tức giận nhưng cũng không thể nói gì hơn, đành ghim ở trong lòng, chất cao từng việc từng việc, nàng nghĩ ngàn vạn lần đừng để nàng bắt được nhược điểm của Tống Mẫn. Chuyện Trương Mộc Thanh và Tống Mẫn châu thai ám kết, không phải cái cớ tốt để sinh sự.
Đó là một buổi chiều yên tĩnh oi bức, cơn tức của Tô Nguyễn Nguyễn chẳng biết phải đi đâu phát tiết; nàng không tham gia tiệc chúc mừng, tìm đến Đào An An xem tình hình, nhưng không ngờ lại gặp tình thiên phích lịch* như vậy. Đào An An khí định thần nhàn, ban đầu ôm nàng thấy mát sau đó đã bị đẩy ra, Đào An An ngại nóng, không trung bên ngoài ầm ầm tiếng sấm, lúc này sắc trời mới trở nên âm u.
*Sấm giữa trời quang, ý chỉ việc xảy ra bất ngờ không có dự báo; mình không dịch sợ lẫn với câu sau
Nghe người ta nói, rào chắn ở bờ sông lại bị hỏng rồi.
Đào An An ngẩng đầu, bỗng dưng nhớ tới ánh lửa yếu ớt ở bờ sông, tay trái nàng cầm vở quạt gió cho Tô Nguyễn Nguyễn sắp nóng tới nổ tung tại chỗ, tay phải cầm bút viết lên một tờ giấy, nhân lúc Tô Nguyễn Nguyễn không chú ý, nhét vào trong túi.
===
Hoàn thành 28/12 - Sửa lần cuối
Mình nghỉ ăn tết tây nha. Tuần này cũng có 1 chương thôi.