Tô Nguyễn Nguyễn nói nàng khi không tức giận, nhưng Đào An An cũng không cãi lại nữa, mặc đối phương tô son cho mình, nhẹ mím môi.
Đi song song khoảng chừng năm phút, lúc này đầu óc của Đào An An mới quay trở về, kéo cô gái tóc xanh nhỏ giọng hỏi: "Như vậy sắc mặt của tớ có tốt hơn không?"
"Tốt. Không giống như ban sáng, chỉ là không phải vì son môi, là vì bản thân cô." Tô Nguyễn Nguyễn lại lấy cái gương ra cho nàng nhìn, Đào An An xoay mặt đi, "Không soi gương, tự nhìn sẽ thấy xấu."
"Đâu có đâu có, đôi mắt tôi lại không lớn, cô nhìn từ trong mắt tôi cũng không thấy gì. Cô mặc đỏ phối xanh mà tôi dám khen đẹp cô còn tin tôi sao?" Tô Nguyễn Nguyễn nhét chiếc gương cho nàng, Đào An An dè dặt, nhân lúc nàng không chú ý thì len lén coi, có lẽ tay của Tô Nguyễn Nguyễn run, tô hơi lem một chút vậy mà còn ở đó gạt người.
"Ý cậu là dù tớ có đỏ phối xanh cậu cũng thấy đẹp sao? Cứ nói nhảm." Đóng chiếc gương tay, đẩy trở về, "Tớ không đẹp."
"Vậy thì không hẳn." Tô Nguyễn Nguyễn lau đi chỗ bị lem cho nàng, tay lại run rẩy, dứt khoát lau hết đi tô lại một lần nữa, Đào An An để mặc cho nàng nghịch, đằng trước mắt tất cả đều là gương mặt của Tô Nguyễn Nguyễn. Nhìn gần thì thật ra Tô Nguyễn Nguyễn không có hoàn mỹ như vậy, có lẽ vì áp lực, trên trán nổi mụn, trang điểm hơi nhiều, nhưng mà lông mi dưới rất dài rất dày, gần như dài bằng lông mi trên, lộ rõ ôn nhu. Đôi mắt đen như hắc diệu thạch vạch trần con người này thật ra là một nhuyễn muội tử*, Tô Nguyễn Nguyễn là nhuyễn nhuyễn, người cũng như tên, chân mày vẽ ra vẻ nghiêm nghị nhưng đó không phải hình dạng vốn có, hình dạng vốn có là cong cong, cùng với ánh mắt dịu dàng tất cả như chứa trọn một ánh trăng rằm.
*Chỉ con gái mềm yếu dịu dàng
"Lát nữa cậu có việc không?"
"Đừng nhúc nhích, mím lại một chút." Rốt cuộc Tô Nguyễn Nguyễn cũng thỏa mãn, "Lát nữa à, cô có việc gì sao?"
"Tớ đến thư viện một chút."
"Vậy tôi cũng đi."
"Cậu không cần theo sát tớ như vậy."
"Đúng là tự luyến, ai muốn theo sát cô, cô nói như tôi là người hầu của cô không bằng, tôi đi photoshop ảnh, làm cho cô thành mỹ nữ ngực bự."
"Cậu thích ngực bự?"
"Phi. Cô lại bắt chẹt tôi có phải không? Đi đi đi đi học đi học, không ai đam mê học tập hơn tôi, cô có muốn về KTX trước không?"
"Không cần, tớ đi đọc sách."
Câu trả lời lần này khiến người thỏa mãn, Tô Nguyễn Nguyễn quay về trung tâm học sinh lấy laptop, trong thư viện yên lặng như tờ, đèn mở sáng trưng, nàng chống cằm điều chỉnh màu sắc cho ảnh, ngồi đối diện chính là Đào An An cầm lấy quyển 《Truy tìm thời gian đã mất》 cái loại sách mà cần sự kiên trì cực kỳ lớn mới có thể đọc hết. Đào An An không ngẩng đầu, thường xuyên lật qua trang mới, từng trang từng trang, Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy may mắn khi Đào An An không có viết một quyển hồi ức cuộc đời, nếu không nó liền đại diện cho Đào An An hết thuốc chữa —— may mà Đào An An trông quyến luyến trần thế như vậy, không làm người khác phải lo lắng.
"Tớ trở về lấy mắt kính." Nhẹ giọng nói, Tô Nguyễn Nguyễn nghe không rõ lắm, không thể làm gì khác hơn là chồm qua bàn, cúi người xuống nói cho nàng nghe, Tô Nguyễn Nguyễn cười, chuyển laptop qua cho nàng xem màn hình, bên trên có hai gương mặt, là ảnh chụp chung hồi cá tháng tư, cười đến tỏa nắng trên phông nền xanh ngát.
"Ồ?" Đào An An cảm thấy kinh nguyệt của mình lại không điều rồi, muốn vỗ bàn chất vấn Tô Nguyễn Nguyễn có ý gì, nhưng cuối cùng chỉ cưỡng ép xoay chuyển càn khôn, không thể tức giận, nhếch lên một nụ cười điềm tĩnh.
Cười ra liền có vẻ kỳ lạ, Tô Nguyễn Nguyễn tựa lưng vào ghế chăm chú nhìn nàng, rốt cuộc Đào An An thở dài một tiếng, vẫy vẫy tay, đóng quyển sách lại, cơ thể biến mất giữa tầng tầng giá sách.
Tập ảnh đã đến giai đoạn kết thúc, chỉ còn dán codebar lên, xác nhận lại là có thể nộp, Tô Nguyễn Nguyễn nằm sấp xuống bàn, lẳng lặng chờ Đào An An đeo mắt kính trở lại.
Từ lầu KTX ra bờ sông có hơi xa, Đào An An lựa chọn từ thư viện ra bờ sông.
Bờ sông không có công nhân, cho nên đại khái là khoảng thời không này lãnh đạo không có ý muốn xây rào chắn, nàng đứng ở bờ sông, xa xa ở trên đường có vài người đi qua.
Bầu trời âm trầm đáng sợ, có xu hướng gió thổi mưa giông trước cơn bão, nàng chụp bàn tay lên miệng thổi một hơi, cảm thấy cả người lạnh ngắt, nàng nghĩ, Tô Nguyễn Nguyễn có ý gì? Nhưng mà có ý gì thì làm sao? Những ngày nàng có thể sống cũng chỉ khoảng một trăm, một trăm ngày sau thì tan thành tro bụi từ đó không còn gặp lại nữa.
Những thứ như duyên phận đúng là chỉ có thể ngộ không thể cầu, nàng có thể đòi hỏi thứ xa xỉ gì chứ? Hứa Chi Hoán thích Tô Nguyễn Nguyễn, lại cùng là người ở Lục đảo, thành phố như Lục đảo chứa đựng biết bao nhiêu cặp đôi, nàng ở đó ganh tỵ cái gì chứ? Chỉ là đột nhiên nàng không muốn chết, không muốn vì đời sau có thể sống mà đi nhảy sông, nhưng mà cuộc đời này đã hết, nàng ở lại đây vì Tô Nguyễn Nguyễn, đáng giá sao? Đáng giá sao? Tô Nguyễn Nguyễn sẽ đền đáp nàng sao? Nàng là vì tình cảm được đền đáp mới ở lại nơi này sao?
Đột nhiên nước mắt trào ra, nàng đứng ở bờ sông, giẫm lên đám bùn nhão và bãi cỏ ướt, cố lấy dũng khí.
"Ế, cô ở đây à, tôi đói bụng, đi ăn cơm với tôi."
Lập tức lau nước mắt, quay mặt về, Tô Nguyễn Nguyễn ở trong đáy mắt nàng đang cúi đầu móc chiếc vớ bị lòng bàn chân giẫm lên, loạng choạng chạy đến, bộ dạng có chút sốt ruột, nhào đến trước cho nàng một cái ôm thật chặt, suýt nữa té xuống sông. Khó khăn lắm mới ổn định thân mình, Tô Nguyễn Nguyễn liền nôn nóng kéo nàng đi ăn cơm.
"Laptop đâu?" Làm bộ như không có chuyện nhảy sông.
"A, nhét ở đâu rồi." Tô Nguyễn Nguyễn vỗ trán, "Đi thôi, theo tôi đi lấy."
"Ừm." Lại bị đánh vỡ quá trình tìm chết, Đào An An thông minh không thiếu, cầm laptop khóa trong phòng làm việc, buổi tối Tô Nguyễn Nguyễn về nhà sẽ phải đi lấy. Cả hai ăn chút cháo, ngồi đối diện, ngọn đèn màu vàng ấm áp phủ trên đầu, Tô Nguyễn Nguyễn trốn tránh không nói đến chuyện Đào An An tự sát, chỉ đề cập duy nhất một câu trong lúc tạm biệt.
"Nghìn vạn lần phải quay về KTX."
"Ừm."
"Ngày mai đi đón Kim Cang với tôi đi, cô rất lâu rồi chưa gặp nó."
"Được." Mềm lòng một cái liền đáp ứng, có nghĩa là trước lúc đi đón Kim Cang lại không thể nhảy sông, nàng dứt khoát vứt bỏ ý niệm đó ra khỏi đầu, Tô Nguyễn Nguyễn cứ như một đứa trẻ quấn lấy nàng đòi kẹo.
"Về rồi gọi cho tôi một cuộc."
"Ừm. Cậu sợ tớ nhảy sông à?" Trực tiếp làm rõ cho rồi, Đào An An lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, "Không nhảy."
"Tôi sẽ bảo vệ cô." Tô Nguyễn Nguyễn lại bổ sung một câu, "Trách nhiệm của một người thân là chủ tịch hội học sinh."
Thật đúng là nghĩ mình làm quan. . . Đào An An nhoẻn miệng cười, xoay người rời đi.
===
Hoàn thành 9/10 - Sửa lần cuối 13/10