Trên tầng một tòa lầu chính nhìn ra ngoài sân, bồn hoa muôn hồng nghìn tía được nước mưa gột rửa càng tôn lên vẻ rực rỡ, để lộ ba gương mặt khác nhau. Đi ở đằng trước là cô gái tóc xanh lá, vừa cài cúc tay áo vừa nói chuyện với cô gái tóc đuôi ngựa có hơi mất trật tự ở bên cạnh, âm thanh rất nhỏ, thế nên người nam sinh đi phía sau hoàn toàn không nghe ngóng được gì.
Một chiếc xe chuyển phát nhanh nhanh chóng lướt qua phía sau hai cô gái, người giao hàng nói chuyện điện thoại hơi lớn tiếng.
"Cái gì? Tôi nghe không được." Cô gái tóc xanh lá kéo tay áo cô gái bên cạnh, đối phương lắc đầu.
"Cô nói, nói hay không nói?" Khí thế của Tô Nguyễn Nguyễn lại tăng thêm mấy phần, "Lát nữa cô không có tiết phải không, đi theo tôi một chút."
"Được."
"Mấy ngày nay không có bận gì phải không?" Ý của câu này là "Mấy ngày nay có việc gì cũng phải coi như không việc gì tới đây với tôi". Đào An An hiểu vô cùng rõ: "Cậu có việc gì?"
"Theo tôi."
"Tớ bận lắm."
"Vậy tôi theo cô."
"Không phải mấy hôm nay Đào An An chuẩn bị cho trận đấu kia sao?" Hồi lâu không hé răng Hứa Chi Hoán chen vào một câu.
Vỗ ót một cái, Tô Nguyễn Nguyễn nhớ ra thứ vặt vãnh này, xua tay: "Bây giờ tôi quyết định rồi, giữa trăm ngàn bận rộn, tôi sẽ tham gia tiểu tổ của cô."
"Hiện tại Tào Đông làm chủ, tớ không quản." Đào An An không quá cho nàng mặt mũi. Ba người bước đi, bên đường là phong cảnh vắng vẻ, con đường mòn này chỉ có ba người nhẹ giọng nói với nhau, ngoại trừ giọng của Tô Nguyễn Nguyễn hơi cao một chút —— Tô Nguyễn Nguyễn đang gọi điện thoại cho Tào Đông, dọa nạt dụ dỗ nói muốn tham gia tiểu tổ, trái ngược với bộ dạng đến chết cũng không muốn đồng ý với Đào An An như trước đó.
"Không phải cậu không gia nhập sao?" Cúp máy Tô Nguyễn Nguyễn lộ ra vẻ mặt đắc thắng, nàng lúc nào cũng đắc thắng khi chuyện gì cũng dàn xếp ổn thỏa, ai cũng không từ chối được nàng, Đào An An không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng hỏi, dù biết rõ sẽ không nhận được câu trả lời hữu dụng nào.
"Sau khi suy đi tính lại tôi quyết định cố gắng hết sức vì tình nghĩa bạn bè."
"Tình nghĩa bạn bè này của Tô Nguyễn Nguyễn đúng là lợi hại, lần trước nói thứ bảy này tớ có trận đấu, nhỏ sẽ trông chó giúp tớ, bây giờ chó vẫn còn đang ở nhà mẹ tớ."
"Chậc, không phải ngày mai tôi tới đón sao, cậu còn hối tôi có thể không trông chó cho nữa!"
"Kim Cang là cậu và tớ cùng nhặt được a! Tại sao có mỗi mình tớ gánh vác trách nhiệm nuôi nấng nó chứ?" Hứa Chi Hoán lắc đầu, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Với tính cách của cậu sau này kết hôn rồi con cái phải làm sao đây. . ."
"Đó là hai chuyện khác nhau, cũng không phải tôi không quan tâm Kim Cang, như Đào An An nè, sau này sinh con rồi thì sẽ làm bà chủ gia đình đúng không? Hiện tại nhìn cũng đâu ra, đàn ông các cậu nhìn phụ nữ quá nông cạn." Tô Nguyễn Nguyễn cũng rất bất đắc dĩ, cảm thấy Hứa Chi Hoán quá ấu trĩ, Hứa Chi Hoán lại cảm thấy Tô Nguyễn Nguyễn ấu trĩ, so sánh lẫn nhau, ở trong mắt Đào An An rất là buồn cười.
"Không không không, có thể nhìn ra, người ta thường nói, ba tuổi nhìn lớn bảy tuổi nhìn già, đều quyết định cả rồi, con gái tính cách mạnh mẽ lợi hại thì lợi hại, chỉ sợ sau này gả không ra." Hứa Chi Hoán chăm chú nói nửa đùa nửa thật, Tô Nguyễn Nguyễn lại vuốt tóc cười nói: "Cái gì gả không ra? Là đàn ông sợ phụ nữ mạnh hơn mình, trong lòng đố kị nên chèn ép phụ nữ, kết hôn cũng không phải là mọi người cùng hợp tác giao chiến, tính cách hợp nhau mới là vấn đề, hai con người như đánh bạc phải va chạm đến một mất một còn thì không được rồi, cậu xem Đào An An người ta kìa, tính cách không mạnh mẽ thế nhưng rất có năng lực, dáng vẻ cũng như hoa như ngọc, tại sao không có bạn trai? Có thể thấy được không phải vấn đề mạnh mẽ hay không, chính là do nhân duyên chưa tới."
"Cậu sợ cưới phải người mạnh mẽ hơn mình à?" Tô Nguyễn Nguyễn tung ra một đòn chí mạng, đầu tiên Hứa Chi Hoán ngẩn ra, sau đó nghiêng đầu cười: "Đâu có, phụ nữ mạnh mẽ là chuyện tốt, nhưng mà vẫn là tớ nên cố gắng hơn nữa."
"Luôn luôn có cô gái mạnh mẽ hơn cậu." Tô Nguyễn Nguyễn mỉm cười, "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên mà."
"Trên thế giới này vẫn là đàn ông hơn một chút, nhưng mà phụ nữ sẽ càng ngày càng tốt. Tớ mạnh mẽ hơn người con gái tớ thích một chút là được."
"Vậy cậu thích ai?" Đột nhiên Đào An An mở miệng, Tô Nguyễn Nguyễn giật mình, nhưng cũng không nói gì, yên lặng chờ Hứa Chi Hoán trả lời. Hồi lâu Hứa Chi Hoán vẫn không đáp, lúc lên tiếng thì khoảng cách đã quá xa, gần như muốn tách nhau ra, vì vậy mọi người dừng bước nói chuyện, như là nhất định phải có được đáp án.
Thứ Đào An An muốn có nhất không phải là câu trả lời của Hứa Chi Hoán nhưng lại vẫn trông chờ câu trả lời ấy, nàng cũng không hiểu, rõ ràng trong lòng nàng đã tự có nhận định riêng nhưng lại vẫn muốn đạt được câu trả lời thỏa đáng từ chính miệng của hắn, thế nhưng vô dụng thôi, dù hiện tại Hứa Chi Hoán có nói gì, chờ nàng sống lại người khác đều không biết gì hết, chỉ có mỗi mình nàng trong lòng như gương sáng nhìn người ta giả trang.
"Người tớ thích a. . . không biết tớ thích cậu ấy." Hứa Chi Hoán cho một câu trả lời như đúng mà sai, xua xua tay, "Thôi tớ đi tập luyện, hình như tối nay có bão, hai cậu nhớ về nghỉ ngơi sớm."
"Cố gắng lên ha, ngày mai tôi đi đón Kim Cang."
Tô Nguyễn Nguyễn cười tủm tỉm tiễn Hứa Chi Hoán, cánh tay kéo Đào An An bất tự giác siết chặt hơn, Đào An An lại giãy ra, ôm vai, vẻ mặt tiêu điều cấm dục. Tô Nguyễn Nguyễn thầm suy đoán, cho là nàng vì chuyện đó là nghĩ quẩn, trong lòng vẫn còn ý nghĩ đi tìm cái chết, cho nên nắm lấy bờ vai nàng, mời nàng cùng đi dạo phố, nhưng Đào An An mượn cớ tối có mưa làm lý do từ chối.
"Vậy đi đâu thì tốt?"
"Tớ đi với cậu, bản thân cậu muốn đi đâu vẫn chưa quyết định sao?"
"Tôi là đang cân nhắc ý kiến của cô."
"Không cần."
"Vậy thì không được, hôm nay cô phải cho tôi ý kiến, cưỡng ép trưng cầu ý kiến, được chưa?" Tô Nguyễn Nguyễn mặt dày mày dạn nở nụ cười, mấy lúc bình thường thì nhất định nàng phải véo mặt Đào An An nửa ngày mới bằng lòng tha thứ.
"Xin ý kiến của tớ cũng vô dụng. . . tớ không giỏi quyết định cho lắm." Đào An An mím môi cúi thấp đầu, tóc đuôi ngựa vắt lên vai, mặt mày rõ ràng sạch sẽ, ngón tay trắng nõn thon dài, di chuyển qua vành tai, vén mớ tóc ra sau, Tô Nguyễn Nguyễn liền nắm lấy bàn tay ấy, "Aiz aiz aiz, thời khắc mấu chốt phải để thủ trưởng nhìn thấy nỗ lực của cô a."
"Cậu thật sự muốn xuất ngoại à." Giọng điệu rất bình tĩnh, chẳng biết tại sao Đào An An lại nhắc đến chuyện này. . . quay mặt về để mặc cho Tô Nguyễn Nguyễn nắm tay, lòng bàn tay Tô Nguyễn Nguyễn truyền đến cảm giác lành lạnh, Tô Nguyễn Nguyễn cũng là một cô gái mảnh mai a, nàng lại một lần nữa ngắm nhìn Tô Nguyễn Nguyễn, đối phương mỉm cười lắc lắc đầu.
"Lắc đầu là có ý gì?"
"Tôi chưa chắc chắn, là ý của gia đình, có đi cũng không phải vì sự phát triển của bản thân tôi, chỉ là bọn họ quản lý tôi dễ hơn một chút thôi. . . hiện tại tôi vẫn đang suy nghĩ, nếu như tôi có đi thì nhất định là vì để nhận được sự giáo dục tốt hơn chứ không phải đi vì quyết định của gia đình —— nếu như không đi, thì chắc chắn không có gì khác để lo lắng." Tô Nguyễn Nguyễn cười tủm tỉm, "Nói không chừng qua bên đó nhìn một cái, ế, không được, còn không tốt bằng Trung Quốc a, lại quay về."
"Vậy à."
"Cô quan tâm chuyện tôi xuất ngoại như thế a!" Tô Nguyễn Nguyễn mỉm cười thoạt nhìn như một đứa trẻ hư, phối với mái tóc dài sát mã đặc* kia càng thêm vẻ thành phố kết hợp với nông thôn, chỉ có gương mặt là tiên nữ, bức họa tiên nữ thì có làm sao cũng chính là đẹp, Đào An An vẫn nhìn chằm chằm đôi tai của nàng như trước, chăm chú một lát: "Không quan tâm."
*Chỉ những người có kiểu đầu quái gở, như HKT hồi xưa
"Thật ra cô vẫn rất quan tâm, tôi nhìn ra rồi."
"Ừm." Đào An An cũng không phủ nhận, "Đi cũng tốt, làm việc bên đó cũng có thể không tệ."
"Vậy làm sao cô biết tôi nhất định sẽ ở lại đó?"
"Vậy cậu có lý do gì để không ở lại đó sao?"
"Con người tôi từ nhỏ thì đã ngơ ngơ a, không có dã tâm gì lớn, chỉ cố gắng phấn đấu vì ước mơ nhỏ nhoi của mình, không nghĩ sẽ bước lêи đỉиɦ nhân sinh gì, cho nên nếu tôi muốn đi đâu thì phải xem tâm tình, tôi thích chỗ nào tôi đi chỗ đó, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên làm người mà, không có kinh nghiệm gì, cùng mò mẫm từng bước, chỗ nào có ánh sáng tôi đi chỗ đó."
"Ánh sáng của cậu là ở đâu?" Lòng bàn tay đều là mồ hôi, chẳng biết tại sao lại có, nàng rút cánh tay đang run rẩy ra, Tô Nguyễn Nguyễn lại nắm lấy, không trả lời trái lại cười nói: "Sau khi tốt nghiệp cô sẽ về với ông bà phải không?"
"Ừm."
"Tôi nhớ rõ cô từng nói vậy."
"Ừm, bầu không khí ở quê nhà rất tốt."
"Thành phố lớn không tốt sao? Cố gắng thêm mấy năm, bản thân sẽ sống càng thoải mái hơn, nói không chừng sẽ không cần phải đi xem mắt a, phát phì a vân vân, cô từng nói không thích xem mắt đúng không, giống như ra chợ bán thức ăn lựa thịt heo vậy, hợp mắt với cái đầu heo nào thì mua về nhà, nhìn một cái, thì ra bị bơm nước."
"Khó có thể tránh khỏi mà, có khả năng về sau lại cảm thấy con heo đó cũng mi thanh mục tú." Đào An An cúi đầu, "Mẹ tớ ngóng trông tớ có thể tìm được một bạn trai thành phố mang về nhà, sẽ không cần phải chọn heo."
"Có người để chọn chưa?"
"Cũng không phải cậu không biết." Người con trai trước đây từng theo đuổi nàng đã bỏ cuộc rồi, ai cũng biết rõ. Đào An An lại giãy khỏi tay Tô Nguyễn Nguyễn, bước chân đi trước, con đường này vừa khai thông một ngã rẽ, một nam sinh cưỡi một chiếc xe màu vàng cấp tốc xẹt qua, suýt chút nữa va vào người nàng, lúc này nàng mới dừng lại.
Tô Nguyễn Nguyễn vỗ tay cười to: "Cô xem cô xem, vậy là có người để chọn rồi phải không? Làm sao tôi biết cô thích ai a, cô lại không có nói với tôi."
"Có chuyện gì mà tớ không nói với cậu?" Đào An An nhẹ giọng hỏi, vì vậy mà Tô Nguyễn Nguyễn trầm mặc tự hỏi hồi lâu, quả thật là không có chuyện gì giấu giếm nàng, trừ mấy thứ đó ra thì thế giới nội tâm niêm phong vài thứ, mà vài thứ đó cần phải tôn trọng, cầm xẻng cũng đào không ra, chỉ để lộ không mấy rõ ràng trong đôi ba lời nói.
"Vậy cô nói xem tại sao hôm nay lại đứng thật lâu ở bờ sông thất hồn lạc phách như thất tình." Tô Nguyễn Nguyễn lúc nào cũng có lý, ngay lập tức đã tìm ra chứng cứ hữu lực. Chuyện này quả thật Đào An An không có cách phản bác, giữa lúc đánh đá lửa trong đầu, nghĩ ra được một câu nói dối, nhưng nàng không nói, nhẹ lắc đầu: "Không nói cho cậu."
"Dưới sông có vàng hả?" Câu trước đó có hơi đường đột, Tô Nguyễn Nguyễn nói câu này mới có thể cười ha ha cho qua, Đào An An trừng to mắt, rốt cuộc nhụt chí: "Có cậu, được chưa?"
"Cô theo đuổi tôi?" Tô Nguyễn Nguyễn ra vẻ giật mình, nhếch miệng cười, "Tôi đây đảm đương không nổi."
"Đúng đúng đúng, cậu đảm đương không nổi, chỉ đùa một chút thôi đã coi là thật, đồ ngốc à?" Đào An An tức giận, lại cảm thấy cơn tức này quá bốc đồng, mà bốc đồng là ma quỷ, nàng là người đã chết đi ra đi vô quỷ môn quan để ý đến chuyện này có phải quá sai rồi không?
Một khi đã trút hết hơi*, trên người sẽ không còn kiên quyết gì nữa, cơ thể như được phủ một đám sương mù trắng xám, không giống người sống ở nhân gian.
*Tương tự "tức giận"
Tô Nguyễn Nguyễn cúi đầu móc cái gì đó trong túi: "Haiz, người ta cũng có trách nhiệm* mà, tại cô không phát hiện thôi. Hôm nay sắc mặt cô không tốt lắm, tới đây tới đây."
*Cùng chữ với "đảm đương" "gánh vác"
"Cậu có trách nhiệm gì?"
"Gánh vác sắc đẹp." Tô Nguyễn Nguyễn không mặn không nhạt nói đùa, lấy ra một cây son môi, ngón tay ấn lên đôi môi trắng bệch của nàng, "Đừng nhúc nhích."
"Tô son để khí sắc tốt hơn?"
"Chứ không thì?" Tô Nguyễn Nguyễn chăm chú nhìn hình dáng đôi môi nàng, "Có phải dì cả của cô lại chưa tới không, tính tình trở nên kém như thế, coi chừng mi tâm nổi mụn. Kinh nguyệt không đều đã là vấn đề lớn rồi, không ngoan ngoãn ăn cơm, đã vậy còn cáu kỉnh —— "
===
Mở 2/10 - Xong 5/10 - Sửa lần cuối 5/10
Quá nhiều tình yêu trong đây [bye-bye]