Các nam sinh vây cùng một chỗ, đúng lúc là thời gian nghỉ ngơi, bạn trai của Tống Mẫn đang ở đây, nhưng mà bởi vì Tống Mẫn cũng tại cho nên sẽ không đến nhiều chuyện. Mọi người cảm thấy Đào An An cách trần thế hỗn độn này hơi xa, thật vất vả có cơ hội bắt được nữ thần rơi xuống nhân gian, cùng một giuộc với bọn họ rồi, cho nên nhất quyết không chịu buông tha, lôi kéo nàng hỏi han tỏ tình thành công bằng cách nào.
"Không có, bọn họ đoán mò thôi, không có tỏ tình." Nàng nhẹ giọng giải thích, nhún vai, cách dùng từ lại có vẻ cứng nhắc, mọi người đều nói ai da sao cậu còn chưa tỏ tình nữa a chậm chút Tô Nguyễn Nguyễn có thể bị người ta cướp mất nha hahaha.
Mọi người ai nấy ta nói việc ta, ngươi nói việc ngươi, ầm ĩ nháo nhào, Đào An An nóng lòng muốn thoát lại nhất thời không có biện pháp, đành tùy ý đàn nam sinh nhiều chuyện này hỏi đông hỏi tây, nàng yếu ớt giải thích tiến vào lỗ tai của mọi người tự động trở thành "xấu hổ" "nhút nhát" "giấu a giếm a" các loại.
"Tớ thật sự không có. . . tớ không. . ."
Đều là lỗi của Tô Nguyễn Nguyễn bình thường hay tẩy não mọi người.
Bình thường Tô Nguyễn Nguyễn lúc nào cũng lơ đãng đề cập việc này, tư thái giống như nữ vương rất quen việc khống chế nhân tâm, lúc tán dóc với người khác, nhắc đến việc rất nhiều người thích dạng con gái yên tĩnh lại xinh đẹp như Đào An An tại sao vẫn còn độc thân.
Tô Nguyễn Nguyễn liền nói bởi vì cô ấy có người thương rồi, mọi người liền như ruồi ngửi được mùi thịt, bâu đến hỏi nàng là ai là ai, là soái ca nào, vì vậy Tô Nguyễn Nguyễn liền mím môi cười, lắc đầu không nói lời nào, lòng hiếu kỳ của mọi người lập tức bị sợi dây này xách lên, lúc này Tô Nguyễn Nguyễn liền thở dài, nói: "Cô ấy không thích con trai."
Vì vậy dưới tác dụng của màn lọc này, ánh mắt của mọi người liền tập trung lên người đã nói ra câu đó, hoài nghi có phải Tô Nguyễn Nguyễn và Đào An An đã hẹn hò rồi hay không, thế nhưng trong các loại tình huống Tô Nguyễn Nguyễn vẫn trước sau bày tỏ nàng là độc thân, dáng vẻ đối với Đào An An cũng xa cách, lúc này mọi người mới mặc định là "Đào An An yêu đơn phương Tô Nguyễn Nguyễn không có kết quả".
"Đi về đi về luyện tập, nhao nhao cái gì vậy!" Nam sinh dáng người cao gầy huýt còi một tiếng, hắn là đội trưởng đội bơi lội, Hứa Chi Hoán.
Ra lệnh một tiếng mọi người liền tản đi, rốt cuộc Đào An An cũng được giải thoát, quay đầu cảm kích nhìn Hứa Chi Hoán một cái, Hứa Chi Hoán xua xua tay, quay đầu đi chỗ khác, cơ thể hắn từ từ có dáng vẻ của một người đàn ông thành thục, chỉ là trông hơi mỏng manh.
Tống Mẫn ngồi trên khán đài ở cách đó không xa, đưa chìa khóa cho Đào An An, cũng không hỏi gì, ánh mắt tập trung nhìn bạn trai của mình, Tống Mẫn ghét cay ghét đắng đồng tính luyến ái, bất chợt cảm thấy gương mặt này của Đào An An cũng có vẻ khó ưa, nhưng mà nàng không nói gì, con người Đào An An bình thường rất tốt, nàng không có cách nào dùng lý do này để làm mặt lạnh với Đào An An, nhưng chung quy vẫn thấy không được tự nhiên.
Cầm chìa khóa trở về KTX, mở cửa lấy điện thoại di động lại phát hiện điện thoại hết pin.
Nàng ảo não tìm sạc, mở máy, soạn tin nhắn đúng giờ gửi đi.
Phành một tiếng cửa đã bị ai đó đá văng, theo âm thanh nhìn lại, Tô Nguyễn Nguyễn thở hồng hộc đứng ngoài cửa, bước chân chất chứa phẫn nộ đi tới, đá giày đứng trên bậc thang nhìn Đào An An đang ngồi trên giường nơm nớp lo sợ thất kinh soạn tin nhắn.
"Cậu tan học rồi à?" Nhẹ giọng hỏi, tìm khăn giấy lau mồ hôi cho nàng, tóc xanh của Tô Nguyễn Nguyễn bết vào trán, đôi mắt lại vừa to vừa sáng, chạy quá gấp hơi thở vẫn chưa bình ổn, trống ngực đập như là một con chim sẻ đang tức giận.
"Tan học rồi."
"Cái kia, lời đồn đó không phải tớ truyền ra, tớ chưa từng nói câu đó." Phân tích vài khả năng, Đào An An nghiêng người vỗ vỗ chỗ bên cạnh bảo Tô Nguyễn Nguyễn ngồi xuống, Tô Nguyễn Nguyễn lại vẫn đứng trên bậc thang không đáp lời, vì vậy Đào An An cũng yên lặng, không nói gì, cúi đầu buông điện thoại di động, ôm đầu gối quay mặt đi, không nhìn đến cô gái nôn nóng chạy thục mạng kia.
"Đi làm tóc với tôi." Giống như một nhân vật hoạt hình tích tụ sức mạnh chuẩn bị phóng chiêu cuối, nói ra khỏi miệng lại chỉ có một câu như thế, thứ còn sót lại chỉ có thể biểu đạt trong ánh mắt nơi người khác không thể nhìn ra. Giọng nói Tô Nguyễn Nguyễn trầm trầm, đi xuống bậc thang, đá giày xa quá, xoay khắp nơi tìm giày.
"Mặt đất lạnh lắm, mang dép tớ đi rồi tìm."
". . ." Cô gái tóc xanh không đáp lời, tiếp tục tự mình tìm được giày mang vào chân, xoay người đóng cửa lại.
"Hôm nay tớ có chút việc, không thể đi làm tóc với cậu."
"Nhưng tôi phải thừa nhận thẩm mỹ của mình không tốt lắm, cô xem, tóc xanh lá không quá đẹp, tôi dự định nhuộm màu may mắn một chút, màu đỏ đi." Cô gái nâng đuôi tóc, mím môi, "Không đi cũng được, mai tôi gửi ảnh cho."
Tô Nguyễn Nguyễn tóc đỏ à, Đào An An có chút mong chờ hình ảnh đó, nhưng vẫn lắc đầu: "Đừng nhuộm, không tốt cho tóc."
"Vậy cô theo tôi tẩy màu tóc đi."
Chữ "không" còn chưa nói ra, gương mặt của Tô Nguyễn Nguyễn lại xuất hiện trước mắt, nàng nghẹn nuốt câu từ chối đó xuống, châm chước một lát: "Tớ thật sự có việc."
"Bắt đầu từ hôm qua tôi luôn có một loại dự cảm rất kỳ lạ." Tô Nguyễn Nguyễn chống cằm, dường như cảm thấy không quá thoải mái, lại đá giày bò lên trên giường, "Tôi có dự cảm cô muốn đến một nơi rất xa."
Nơi rất xa, là điểm cuối cùng của cái chết à. . . tại sao Tô Nguyễn Nguyễn lại có dự cảm kỳ lạ như vậy? Tại sao nghĩ tới đây sống mũi đột nhiên thấy chua xót? Nàng còn luyến tiếc cuộc đời này sao? Không hề, nàng phải giải thoát, vì không để nhảy sông nữa mà đi nhảy sông, chung quy đều là số chết, nàng đã là một người chết, Tô Nguyễn Nguyễn ở trước mặt vẫn còn sống.
Khoảng cách giữa sống và chết có xa lắm không? Thật ra khoảng cách giữa sống và chết chính là ngón tay đan vào nhau giơ lên giữa ánh mặt trời, ngón tay trắng nõn phiếm ra một màu sắc không chân thực; giữa sống và chết chính là nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn nói rất nhiều câu bình thường không dễ dàng nghe được, chính là có thể nhìn thấy một Tô Nguyễn Nguyễn mềm mại xưa nay không chú ý. Giữa sống và chết chính là Tô Nguyễn Nguyễn đã nhận ra khoảng cách vô hình đó, đột nhiên trở nên dịu dàng, không còn là một cô nhóc khó tính như bình thường.
Giữa sống và chết chính là cả hai nắm lấy tay nhau bình thường Tô Nguyễn Nguyễn sẽ cáu kỉnh đột nhiên lại phát ngốc rất lâu.
Nàng chết rồi.
Tô Nguyễn Nguyễn còn sống.
Nàng thích Tô Nguyễn Nguyễn, nàng thừa nhận. Nhưng nàng đã chết rồi.
"Tớ không có đi đâu cả. Không sao, tớ ở ngay trong trường. Liên hoan mùa hè cậu đã chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi. Thật ra tôi rất yếu đuối. Do thủ hạ, mọi người rất nỗ lực mà thôi." Nói xong liền cười rộ lên, Tô Nguyễn Nguyễn nghiêng thân ngã lên người nàng, "Mọi người đều rất tốt, không có gì không tốt."
"Cũng không nhất định." Nàng thuận miệng nói ra.
"Không sao cả, có tôi mà. Chuyện đó, không sao cả." Tô Nguyễn Nguyễn lại đột nhiên nghiêm túc, "Thật sự không sao đâu, tôi đi nói chuyện với hắn, hoặc là tìm hội đồng giáo dục, có tôi mà."
Tô Nguyễn Nguyễn hiểu lầm rồi, tưởng nàng bởi vì chuyện đó mà nghĩ quẩn.
Đào An An lại lắc đầu: "Có một số việc quả thật vượt qua khống chế."
"Tôi biết, chuyện không thể khống chế được mới là đáng sợ, thế nhưng tôi có thể, chuyện này tôi có thể khống chế."
"Cậu không thể."
"Tôi nói tôi có thể, tôi nhất định làm được." Đột nhiên Tô Nguyễn Nguyễn đề cao giọng, "Không có việc gì tôi không làm được, tôi lập tức đi nói chuyện." Nói xong tay chân liền lanh lẹ xuống giường mang giày, coi lời Đào An An nói như gió thổi bên tai, vội vàng chạy đi.
===
Hoàn thành 11/9 - Sửa lần cuối