Lâm Sơ Diệp cảm giác được rõ ràng cơ thể của Ôn Tịch Viễn cứng đờ trong chốc lát, sau đó khẽ kéo cô ra, con người đen láy bình tĩnh nhìn cô chằm chằm.
Con ngươi đen láy, tỏa ra ánh sáng trong bóng đêm.
Lâm Sơ Diệp có chút lo lắng: “Anh…..”
Còn chưa nói xong, anh đột nhiên cúi đầu xuống, hôn cô thật mạnh.
Kịch liệt mà nóng bỏng.
Lâm Sơ Diệp có thể cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt dưới môi và lưỡi nóng hừng hực của anh, anh hôn vừa sâu vừa vội vàng, nhưng vẫn mang theo sự dịu dàng, anh dần siết chặt vòng tay ôm cô, như hận không thể khắc cô vào trong xương tủy.
Lâm Sơ Diệp cũng ôm chặt anh, cũng không để ý hai người vẫn còn đang ở trong công viên, nồng nhiệt đáp lại.
Mái tóc của cô bị anh làm cho rốt tung, môi và lưỡi cũng bị hôn đến mức tê dại, đến khi hơi thở của cả hai đều trở nên gấp gáp, Ôn Tịch Viễn mới hôn chậm lại, mãi cho đến khi dừng lại, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt cô, nhẹ nhàng áp trán vào trán cô.
Hơi thở của hai người có chút hỗn loạn, hơi thở hòa vào nhau, còn có thể nghe được tiếng thở dốc của đối phương, như nhắc nhở nụ hôn kịch liệt vừa rồi.
“Lâm Sơ Diệp.” Cuối cùng Ôn Tịch Viễn cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn mang theo du͙© vọиɠ không thể che dấu.
“Cảm ơn em.” Anh nói.
Lâm Sơ Diệp bị đôi mắt đen láy của anh nhìn đến mức ngượng ngùng: “Em cũng không làm gì cả.”
Ôn Tịch Viễn: “Anh không sao, cũng không yếu đuối như vậy, chỉ là hơi tức giận thôi, em không cần phải lo lắng.”
Lâm Sơ Diệp nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”
Sau đó lại nói với anh: “Sau này nếu như anh không vui thì phải nói cho em biết, tuy rằng em không biết cách dỗ người khác vui vẻ, nhưng em có thể cùng anh làm chuyện mà anh muốn làm.”
Ôn Tịch Viễn cười: “Được.”
Dưới bóng đêm, nụ cười đó rất nhạt, nhưng lại giống như tia sáng xuyên qua màn đêm tối tăm, sáng đến chói mắt.
Lâm Sơ Diệp nhìn đến mức xuất thần, sau đó lại không nhịn được, hơi kiễng mũi chân, hôn lên môi anh.
Bàn tay đặt sau gáy cô hơi siết chặt, sau đó đảo khách thành chủ, hôn xuống.
Sự nhiệt tình này kéo dài từ công viên về đến nhà.
Hai người trở về nhà của Ôn Tịch Viễn, vừa cởϊ áσ khoác ở chỗ huyền quan đã bắt đầu hôn, từ đó hôn về đến phòng ngủ, một đêm nồng nhiệt không biết giới hạn.
Ngày hôm sau, Lâm Sơ Diệp bị ánh mặt trời làm cho tỉnh ngủ.
Ánh mặt trời ấm áp mùa đông từ ban công chiếu vào, căn phòng tràn đầy ánh nắng.
Ôn Tịch Viễn đã không còn ở trong phòng.
Lâm Sơ Diệp lấy di động xem giờ, thấy Wechat có ba lời mời kết bạn mới.
“Sơ Diệp, chị là Ôn Thư Ninh.”
“Sơ Diệp, mẹ đây.”
“Chị dâu, em là Ôn Mộ Viễn.”
Thời gian gửi lời mời kết bạn của ba người không giống nhau, nhưng đều được gửi sau khi cô và Ôn Tịch Viễn rời đi, có vẻ như không hẹn mà gặp, cùng nhau kết bạn với Wechat của cô.
Điện thoại còn có vài cuộc gọi nhỡ không thấy lưu tên, thời gian gọi là tối hôm qua.
Vì để tránh cho việc thu âm ở phim trường nên điện thoại của cô vẫn luôn để ở chế độ im lặng, tối hôm qua lúc từ biệt thự nhà Ôn Tịch Viễn rời đi cô cũng không nhìn điện thoại, cho nên không để ý.
Cô nhanh chóng nhấn đồng ý, sau đó trả lời từng tin nhắn một.
Ôn Thư Ninh nhắn lại đầu tiên: “Không sao.”
Sau đó trực tiếp gọi điện qua cho Lâm Sơ Diệp.
“Ôn Tịch Viễn không có chuyện gì chứ?” Cô lo lắng hỏi: “Tối hôm qua lúc hai người về, chị có gọi điện cho nó nhưng không được.”
“Anh ấy không sao ạ.” Lâm Sơ Diệp nhanh chóng trấn an: “Chắc là anh ấy giống em, để chế độ im lặng nên không để ý. Tối hôm qua em ở với anh ấy, cũng không nghe thấy tiếng điện thoại reo.”
“Vậy là tốt rồi.” Ôn Thư Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Bố chị bình thường cứ ăn nói tùy tiện như vậy, nói chuyện không chút suy nghĩ, có đôi khi còn nói toàn những lời đả thương người khác, mỗi lần bọn chị đều vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.”
Lâm Sơ Diệp không tiếp lời, mặc dù đó không phải bố cô, nhưng cũng không phải là người ngoài, phê phán ông trước mặt Ôn Thư Ninh thì lại không tốt lắm, nhưng nghĩ tới Ôn Kỳ Minh, cô vẫn còn hơi tức giận.
Giận ông không biết thông cảm cho con trai mình.
Năm ấy anh mới 17 tuổi, trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện, anh phải một mình gánh vác công ty, vất vả bao nhiêu năm mới đổi lại được gia đình êm ấm, ông ấy đã không thông cảm cho con trai của mình thì thôi, ngược lại còn nói không ai ép anh làm như thế, anh vất vả là do anh tự khiến bản thân mình như thế, nghĩ đến những lời ông ấy nói đến tối hôm qua, Lâm Sơ Diệp vẫn còn nghẹn ngào, trong lòng cực kỳ xót xa cho Ôn Tịch Viễn.
Ôn Thư Ninh không nhận ra cảm xúc của Lâm Sơ Diệp, cằn nhằn với cô một hồi lâu: “Thật ra bố chị không chịu nhận là mình đã già. Ông ấy vốn cũng đã buông bỏ mọi thứ một thời gian dài, nhưng gần đây có một người bạn của ông ấy tìm tới, đưa cho ông ấy một kịch bản về phim võ thuật, cho nên mới bắt đầu như vậy, tin chắc rằng bộ phim đó sẽ mở ra một kỷ nguyên mới cho nền điện ảnh nước nhà. Thật ra cốt truyện của bộ đó chỉ thêm vài yếu tố phương Tây vào bối cảnh võ thuật của Trung Quốc, ngô không ra ngô khoai không ra khoai còn chưa nói, nội dung của kịch bản đó còn cực kỳ non tay, kinh phí để thực hiện hạng mục đó rất cao, người thông minh đều nhìn ra ông ấy bị người mà ông ấy gọi là huynh đệ tốt lừa tiền, nhưng ông ấy cứ giống như là bị mê hoặc vậy, ai khuyên cũng không chịu nghe.”
“Từ trước đến nay ông ấy vẫn như vậy sao?” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, chính là một lão già cố chấp, chuyện ông ấy đã quyết thì có mười con ngựa cũng không kéo trở lại được, nhất định phải làm theo ý mình, cho dù đó có là sai đi chăng nữa cũng nhất định thực hiện cho bằng được. Ở trong mắt của ông ấy, người ngoài luôn luôn đúng, còn người nhà luôn luôn sai.” Ôn Thư Ninh thở dài: “Dù sao có một người cha như vậy cũng rất đáng lo, nhất là Ôn Tịch Viễn, quản lý công ty lớn như vậy đã mệt chết đi được rồi, lại còn có một người cha lúc nào cũng cản đường và đối đầu với nó…..”
“Dù sao đi chăng nữa, sau này bọn chị sẽ cố gắng ngăn bố lại. Nhưng chỉ sợ bên phía Ôn Tịch Viễn…..” Ôn Thư Ninh dừng một lát: “Phải phiền em quan tâm nó nhiều một chút, thằng nhóc này có chuyện vui hay không vui gì cũng không chịu nói với người nhà, chuyện gì cũng tự mình chịu đựng, người nhà cũng rất đau lòng.”
Lâm Sơ Diệp cười cười: “Em biết rồi, chị không cần phải lo lắng.”
Ôn Thư Ninh cũng cười: “Vậy thì tốt.”
Cô dặn dò vài chuyện nữa, sau đó mới cúp điện thoại.
Lâm Sơ Diệp đứng dậy, không ngạc nhiên khi thấy Ôn Tịch Viễn đang bận rộn trong nhà bếp.
Phòng bếp của nhà Ôn Tịch Viễn là do anh tự thiết kế, không gian rộng rãi sạch sẽ, đồ dùng trong đó được sắp xếp rất gọn gàng.
Trong nhà có mở hệ thống sưởi, Ôn Tịch Viễn chỉ mặc một bộ đồ ở nhà sẫm màu, đang đứng chiên trứng, tay phải cầm thìa, khéo léo lật quả trứng lại.
Anh rất cao, tỉ lệ cơ thể cần đổi, chân dài vai rộng, cứ thế đứng trước bếp lò sáng bóng, như là đang quay quảng cáo cho dụng cụ nhà bếp vậy.
Trên bàn đã đặt sẵn đồ ăn sáng, tỏa hương thơm ngào ngạt, hơn nữa vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Lâm Sơ Diệp không kìm được, đi về phía Ôn Tịch Viễn.
Tiếng “xèo xèo” của dầu mỡ thu hút Lâm Sơ Diệp, Ôn Tịch Viễn không phát hiện ra Lâm Sơ Diệp đang tới gần, chỉ nghiêm túc chiên trứng.
Lâm Sơ Diệp ôm lấy Ôn Tịch Viễn từ phía sau, sau đó nhìn miếng trứng thơm phức trong chảo: “Thơm quá.”
Dường như Ôn Tịch Viễn không ngạc nhiên lắm với sự xuất hiện của cô, hơi quay đầu nhìn cô: “Em tỉnh rồi à?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
Cô còn nhẹ giọng trách móc: “Sao anh không đánh thức em dậy.”
“Anh thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức.” Ôn Tịch Viễn nói, tắt bếp, thấy cô vẫn còn ngẩng đầu nhìn mình thì cúi đầu hôn cô một cái: “Mau đi đánh răng rửa mặt đi, ăn sáng thôi.”
Lâm Sơ Diệp che đôi môi vừa bị anh hôn: “Em còn chưa đánh răng đâu.”
Ôn Tịch Viễn cười: “Không sao, anh không ngại.”
Sau đó vỗ nhẹ đầu cô: “Đi nhanh đi.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được rồi.”
Lúc cô đánh răng rửa mặt xong, Ôn Tịch Viễn đã làm xong bữa sáng.
Bữa sáng rất phong phú, có cháo hải sản, trứng chiên, chân giò hun khói, sandwich, măng xào, dưa chuột muối, súp lơ xanh, bắp luộc, sữa chua, dâu tây, kiwi, còn có cả sữa chua.
Đảm bảo đầy đủ về mặt dinh dưỡng, hơn nữa lại còn rất ngon.
Lâm Sơ Diệp vẫn rất hâm mộ thiên phú và sự kiên nhẫn của Ôn Tịch Viễn đối với nấu nướng.
“Sau này em cũng sẽ dành chút thời gian học nấu ăn.”Lâm Sơ Diệp vừa múc cháo, không nhịn được nói: “Nếu anh rảnh thì dạy em một chút nhé.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô, cười: “Em không thích xuống bếp thì không cần phải học.”
“Thật ra thì là do em lười thôi, cũng không phải là không thích.” Lâm Sơ Diệp nhấn mạnh: “Mỗi ngày việc em thích nhất là xem đủ loại bài của các blogger ẩm thực, đủ loại video hướng dẫn nấu ăn, đặc biệt là trước khi đi ngủ, càng xem càng hứng thú, sau đó lại hận không thể lập tức đứng dậy đi làm thử, nhưng tưởng tượng lại phải đi ra ngoài mua nguyên liệu, sau đó lại phải rửa, ướp nguyên liệu các thứ, không thể nào làm một hơi là xong được, còn phải chờ đợi, em vừa nghĩ tới đó thôi thì hết hức rồi, cho nên em nghĩ, nếu blogger đó là người nhà của em thì tốt biết mấy, như vậy mỗi ngày có thể được ăn những món ngon đó rồi.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Cho nên, trọng điểm của em là muốn ăn, chứ không phải thật sự muốn làm.”
Lâm Sơ Diệp: “Cũng giống nhau mà, tự mình làm tự mình ăn.”
Ôn Tịch Viễn: “Sau này em muốn ăn cái gì thì cứ nói với anh, anh nấu cho em ăn.”
Lâm Sơ Diệp vui vẻ: “Thật sao?”
“Nhưng em thích nhiều món lắm đó.” Cô lấy điện thoại ra, mở những video đã lưu về máy: “Anh xem này, món này, mì rau củ, mì trứng trần, salad bí ngòi cắt sợi, dưa chuột muối, bánh kếp hành, bánh cuốn nóng nhân thịt, sườn hấp tỏi, há cảo nấu canh chua, mì trộn thập cẩm, gà om dầu hành, gà hấp hành, gà ủ muối, thịt xé sợi…..”
Ngón tay cô lướt xuống liên tục, phía dưới còn một tràng dài, đều là những video dạy nấu ăn mà cô lưu về.
“Nhiều lắm.” Lâm Sơ Diệp mở đại một cái: “Anh xem này, nhìn ngon như thế này, ai mà không muốn làm thử cơ chứ.”
Ôn Tịch Viễn: “Vậy sau này, mỗi ngày chúng ta sẽ nấu một món, chỉ cần làm theo những hướng dẫn trong mấy video mà em đã lưu là được, anh nấu chính, em phụ anh?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu liên tục: “Được.”
“Em còn muốn mua xe nữa.” Lâm Sơ Diệp nghĩ nghĩ: “Em sẽ lái xe, sau khi quay phim xong em sẽ tự lái xe trở về, như vậy sẽ không cần phải phiền anh đi đi lại lại xa như thế để đón em, cũng không cần sắp xếp tài xế chờ em.”
Ôn Tịch Viễn nghi hoặc nhìn cô: “Em biết lái xe?” Biết cô lâu như vậy, nhưng anh chưa từng thấy cô lái xe bao giờ.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Biết chứ. Chỉ là trước đây em không dùng đến xe nhiều nên mới không mua thôi.”
Ôn Tịch Viễn: “Vậy lát nữa đến đoàn làm phim em lái thử cho anh xem.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”
Quay trở lại đoàn làm phim, Ôn Tịch Viễn nhường vị trí ghế lái cho cô.
Mặc dù Lâm Sơ Diệp không lái xe thường xuyên, nhưng vẫn rất bình tĩnh, cũng khá to gan, lái xe khá tốt, tay lái rất vững, hoàn toàn vượt xa mong đợi của Ôn Tịch Viễn.
“Không ngờ em lại còn biết lái xe.” Sau khi xe dừng lại trước cửa phim trường, Ôn Tịch Viễn đánh giá Lâm Sơ Diệp.
“Kỹ năng sinh tồn cơ bản thôi mà.” Lâm Sơ Diệp nói: “Là do lần trước quay phim có cảnh lái xe, nên em phải đi thi bằng lái.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Buổi tối anh tới đón em, chúng ta cùng đi xem xe.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”