Chương 43

Động tác sấy tóc của Ôn Tịch Viễn rất nhẹ.

Móng tay anh được cắt tỉa gọn gàng, không có bất kỳ chút sắc nhọn nào.

Các đầu ngón tay vô tình chạm vào da đầu cô, mang theo chút cảm giác vừa ấm áp vừa tê dại.

Lâm Sơ Diệp lén nhìn Ôn Tịch Viễn, anh vẫn hơi nhíu mày, khuôn mặt bình tĩnh, tay trái cầm tóc của cô, tay phải cầm máy sấy nhẹ nhàng sấy từng chút một.

Động tác không thành thạo cho lắm, nhưng vẫn rất kiên nhẫn.

Nhịp tim của Lâm Sơ Diệp vừa mới bình thường lại một chút thì lại dần dần tăng tốc.

Cô cảm thấy đêm nay Ôn Tịch Viễn qua đây chính là để đặc biệt thử thách lòng quyết tâm của cô.

Hơn nữa cô và Ôn Tịch Viễn còn đứng rất gần nhau, cả người cô gần như dán vào ngực anh, trước mắt là l*иg ngực đang phập phồng của Ôn Tịch Viễn, Lâm Sơ Diệp lập tức nhớ tới buổi tối hôm đó, anh cúi người nhìn cô, cơ ngực rắn chắc bị một lớp mồ hôi phủ lên, vừa tiết chế vừa quyến rũ.

Đặc biệt là đôi mắt đen như mực đó, rõ ràng vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lại tản ra từng chùm sáng nhỏ, mãnh liệt thiêu đốt một vùng, cứ như thế yên lặng mà nhìn cô.

Ánh mắt Lâm Sơ Diệp bởi vì nhớ lại những chuyện của đêm hôm đó mà dần trở nên mơ hồ, không dám tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngực Ôn Tịch Viễn nữa, hơi nhích người sang một chút.

Ôn Tịch Viễn thấy hai má cô dần đỏ lên, không nhịn được mà cười cười.

“Lại nghĩ cái gì thế?”

“Tôi chẳng nghĩ gì cả, là máy sấy nóng quá thôi.”

Vịt chết còn cứng miệng, Lâm Sơ Diệp không dám nhìn Ôn Tịch Viễn nữa, vừa nói vừa theo bản năng hất tóc sang một bên, để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh ra trước mắt Ôn Tịch Viễn.

Làn da trắng nõn, chiếc cổ thon dài tinh tế, tuy áo ngủ là loại bảo thủ nhưng suy cho cùng thì vẫn là áo ngủ, chất liệu thoải mái, dáng người nhỏ nhắn, quần áo lại hơi rộng dẫn đến cổ áo cũng hơi rộng, vén tóc như thế liền để lộ một mảng da thịt lớn.

Ôn Tịch Viễn chỉ liếc nhìn một cái, sau đó quay đầu đi chỗ khác.

Lâm Sơ Diệp vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, nhích người sang thêm một chút.

Ôn Tịch Viễn dơ tay đè đỉnh đầu cô.

“Đừng lộn xộn.”

“Hả?” Lâm Sơ Diệp ngơ ngác nhìn anh, mảng da thịt trắng như tuyết kia dường như càng lớn hơn, dây áo ngủ cũng gần như trượt khỏi vai.

Con ngươi Ôn Tịch Viễn tối sầm lại, anh tắt máy sấy, tay từ trên mái tóc trượt xuống gáy cô, cúi đầu hôn cô.

Hai môi chạm nhau, Lâm Sơ Diệp mở to mắt nhìn Ôn Tịch Viễn.

Ôn Tịch Viễn mυ"ŧ môi cô một chút, sau đó nhanh chóng dừng lại, khàn giọng nói: “Lâm Sơ Diệp, tối nay em không muốn ngủ nữa phải không?”

Nói xong lấy tay kéo cổ áo của cô lên.



Lâm Sơ Diệp: “…..”

Cô lập tức giơ tay lên che chắn cổ áo, hai mắt mở to, vừa kinh ngạc lại vừa xấu hổ, cứ như thế nhìn thẳng anh.

Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, lại cúi đầu hôn cô.

Lâm Sơ Diệp rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, sau đó hơi dịch người tránh né nụ hôn của anh.

“Chúng ta như thế này không tốt lắm đâu.” Cô nhìn anh, khẽ thì thầm trong lúc hơi thở của hai người đang hòa quyện.

“Trai chưa vợ gái chưa chồng, cũng không có bạn trai bạn gái, không có người trong lòng, ngươi tình ta nguyện, không tốt chỗ nào chứ?”

Anh cũng nhìn cô, thấp giọng nói, giọng điệu khàn khàn khiến Lâm Sơ Diệp suýt nữa mất hết lý trí.

Cô có vẻ hơi bị lối logic này của anh thuyết phục, sau đó lại có chút hoài nghi nhìn anh.

Đồng tử trong veo phản chiếu đôi mắt mê hoặc của anh, giống như đang lừa một cô gái nhỏ ngây thơ vậy.

Ôn Tịch Viễn hơi nở nụ cười, cắn môi cô một cái, sau đó buông cô ra.

“Được rồi, ngày mai hơn bốn giờ phải dậy rồi, đi ngủ thôi.”

Nói xong bàn tay còn vuốt tóc cô vài cái, chắc chắn tóc đã khô hoàn toàn mới đẩy đẩy cô: “Nhanh đi ngủ đi.”

Lâm Sơ Diệp xấu hổ không dám nhìn thẳng anh, chỉ nhỏ giọng “Ừm” một tiếng, sau đó nhanh chóng lên giường đắp chăn.

Ôn Tịch Viễn cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Phòng tắm nhanh chóng truyền đến tiếng xả nước.

Lâm Sơ Diệp mơ hồ có thể tượng tượng ra dáng vẻ Ôn Tịch Viễn đứng tắm dưới vòi hoa sen, vẫn có chút xấu hổ, suốt quá trình đều quay lưng về phía phòng tắm, không dám lộn xộn.

Đến khi tiếng nước dừng lại cô vẫn chưa thể ngủ được.

Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, kèm theo tiếng bước chân cố ý bước thật nhẹ nhàng.

Trái tim Lâm Sơ Diệp bởi vì tiếng mở cửa và tiếng bước chân liền đập nhanh hơn, nghĩ nên quay đầu lại hỏi anh một câu “Anh tắm nhanh thế sao” hay là tiếp tục giả vờ ngủ thì Ôn Tịch Viễn đã lên giường, sau đó vươn tay tắt đèn.

Căn phòng trong nháy mắt tối om.

Ôn Tịch Viễn vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh cô.

Đắp chung một chiếc chăn, Lâm Sơ Diệp có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh đang tiến đến gần mình.

Anh nằm sát cô, một tay đặt lên eo cô, kéo cô vào lòng.

Cơ thể Lâm Sơ Diệp cứng đờ.



Cô cảm nhận được rõ động tác của anh, xoay người lại, nằm đối mặt với anh.

“Vẫn chưa ngủ sao?”

Lâm Sơ Diệp không thể không mở mắt, nhỏ giọng nói: “Đang chuẩn bị ngủ.”

Ôn Tịch Viễn đảo mắt nhìn cô: “Trông không giống thế. Không ngủ được sao?”

Nghe có vẻ như đang làm một việc khác.

Lâm Sơ Diệp nhanh chóng lắc đầu: “Không có, là thật sự muốn ngủ.”

Nói xong xoay cô người sang hướng khác.

Ôn Tịch Viễn cũng không bắt cô phải đối mặt với anh mà ngủ, chỉ đặt tay lên eo cô, để lưng cô dán vào ngực anh, ôm cả người cô vào trong lòng.

Cũng không biết là do nhiệt độ cơ thể của Ôn Tịch Viễn quá thoải mái hay là do gì khác, đêm nay Lâm Sơ Diệp ngủ rất ngon, bốn giờ sáng hôm sau báo thức điện thoại vang lên cô cũng lập tức rời giường.

Ôn Tịch Viễn cũng dậy cùng lúc với cô.

Bởi vì Lâm Sơ Diệp mới được chọn là nữ chính, Chu Cẩn Thần lại yêu cầu thời gian bấm máy nhất định phải là hôm nay, cũng đã liên lạc xong với giới truyền thông, địa điểm cũng đã chuẩn bị xong hết, không muốn thay đổi kế hoạch nên đành phải bấm máy đúng như dự kiến, Lâm Sơ Diệp cũng phải tới trước vài tiếng để trang điểm.

Ôn Tịch Viễn cùng cô vào phòng trang điểm, ở bên cạnh nhìn chằm chằm chuyên viên trang điểm tạo hình cho cô, nếu như chỗ nào không hợp ý anh phải sửa lại ngay lập tức.

Chuyên viên trang điểm cũng là một người khá nổi tiếng trong giới, cũng không biết Ôn Tịch Viễn là ai, thấy anh ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ, lúc đầu còn khách khí phối hợp, một hồi sau thì cảm giác không còn vui vẻ, sắc mặt cũng không còn tốt như lúc đầu, lập tức đem lời của Ôn Tịch Viễn xem như gió thoảng qua tai.

Sắc mặt Ôn Tịch Viễn hơi lạnh đi, nhưng cũng không tiếp tục gây khó dễ nữa.

Lâm Sơ Diệp nhìn ra được tâm trạng của Ôn Tịch Viễn thay đổi, cười trấn an anh: “Không sao, như thế này cũng rất đẹp.”

Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, đẹp cũng là bởi vì cô đẹp, chứ không phải là tạo hình đẹp.

Ôn Tịch Viễn nghĩ, tạo hình thế này không những không làm tôn lên nhan sắc của cô mà còn khiến nhan sắc của cô giảm xuống rất nhiều, cũng may tạo hình này chỉ dùng trong lễ bấm máy, sau này khi chính thức quay cũng không sử dụng tạo hình này nhiều.

Ôn Tịch Viễn cũng không có yêu cầu quá cao đối với lễ bấm máy, cũng không phải tạo hình nào trong buổi bấm máy cũng sử dụng để quay phim, cho nên cũng không quan tâm đến chuyên viên trang điểm nữa, hơn nữa thời gian cũng không đủ để đổi một người khác, đành phải nhắm mắt cho qua thôi.

Lễ bấm máy bắt đầu lúc tám giờ sáng.

Sau khi Lâm Sơ Diệp trang điểm xong, mọi người hầu như đã đến đông đủ.

Lưu Vĩnh của công ty giải trí Thang Không, là người đầu tư lớn nhất của hạng mục này trên danh nghĩa cũng đã có mặt.

Chu Cẩn Thần nhìn thấy Lưu Vĩnh thì sắc mặt không tốt lắm, nhưng vẫn khách khí tiến lên chào hỏi.

Lưu Vĩnh cuối cùng cũng đợi được ngày ông ta làm chủ được một hạng mục phim, cả người đều sảng khoái hẳn lên.

Ông ta không nghĩ tới Ôn Tịch Viễn cũng ở đây, lúc nhìn thấy Lâm Sơ Diệp đi tới cùng với Ôn Tịch Viễn thì ngẩn người.