Lâm Sơ Diệp hắng giọng, nhìn anh: “Cho nên ấy à, tôi cảm thấy nên suy nghĩ cho gen của anh một chút, anh có thể cân nhắc đi đến phòng của biên kịch lão sư ngủ nhờ một đêm, chắc là anh ấy sẽ không để bụng đâu.”
Ôn Tịch Viễn nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó nở nụ cười: “Không cần phiền như thế. Gen của anh thích ứng tốt, tỉ lệ thành công cao, quan trọng hơn là nó cũng có hơi kén chọn người, không ngại cho em mượn một ít.”
Lâm Sơ Diệp: “……” Đây không phải đáp án trong kịch bản mà.
Ôn Tịch Viễn thấy cô đứng im: “Lâm lão sư còn vấn đề gì không?”
Lâm Sơ Diệp khẽ lắc đầu, sau đó lại gật đầu, cũng xấu hổ nhìn anh, đầu hơi nghiêng một chút, lại hắng giọng.
“Vậy, nếu như có xảy ra chuyện gì đột xuất, tôi cũng không nhất định sẽ phải phụ trách với anh.”
Lại nhắc nhở anh: “Anh cũng biết tôi khá có hứng thú với gen của anh. Nếu như cái kia thành công thật, tôi có thể sẽ bỏ đi mà bỏ lại con. Như thế anh không cảm thấy ủy khuất sao?”
Ôn Tịch Viễn liếc cô một cái: “Đêm hôm đó không phải em cũng có ý này sao? Sao không thấy em ủy khuất giùm anh thế?”
Nhắc tới đêm hôm đó, Lâm Sơ Diệp không khỏi xấu hổ, lập tức quay mặt đi chỗ khác.
“Tôi…. Tôi chỉ nói vu vơ thế thôi, anh mà đồng ý tôi cũng không dám làm đâu. Hơn nữa lúc đó cũng không phải tôi câu dẫn anh, rõ ràng là anh…. làm cái kia trước.” Âm thanh càng ngày càng nhỏ lại.
Ôn Tịch Viễn vẫn nhìn chằm chằm cô, chưa từng rời tầm mắt: “Thế tại sao em không đẩy ra?”
Đôi mắt đen thâm thúy, từ sâu thẳm trong đôi mắt đen có hai luồng sáng ngưng tụ lại, cứ như thế nhìn chằm chằm cô, vừa chăm chú lại vừa mang theo chút nóng bỏng.
Lâm Sơ Diệp lại không được tự nhiên mà hắng giọng lần nữa, không dám nhìn thẳng vào anh.
“Gen…. Gen của anh tốt quá, tôi không nhịn được.”
Ôn Tịch Viễn bị cô chọc cười.
Lần đầu tiên anh hỏi cô tại sao đêm tốt nghiệp hôm đó không đẩy anh ra, cô nói là do uống quá nhiều.
Lần thứ hai ở trong phòng bếp, cô nói là do ham muốn đó là du͙© vọиɠ nguyên thủy của mỗi người.
Lần thứ nhất là do rượu, lần thứ hai là do du͙© vọиɠ, lần này thì hay rồi, nói tới DNA luôn.
“Bây giờ gen của anh vẫn tốt như thế.” Anh nói, giọng nói trầm thấp còn mang theo ý cười.
Lâm Sơ Diệp nghe thấy rõ ràng ý cười trong lời nói của anh, lại giả vờ như không nghe thấy, lấy thẻ phòng ra quẹt thẻ rồi bước vào phòng.
“Ngày mai năm giờ tôi phải dậy sớm trang điểm, đêm nay muốn ngủ sớm.”
Ôn Tịch Viễn nắm lấy tay cô: “Theo anh đi mua chút đồ trước.”
Lâm Sơ Diệp hơi không bình tĩnh: “…….Còn muốn mua sao?”
“Đêm nay tôi phải đi ngủ sớm.” Cô uyển chuyển nhắc nhở anh.
Ôn Tịch Viễn thản nhiên “Ừm” một tiếng, sau đó cùng cô đi tới cửa hàng tiện lợi ở gần đó, sau đó lấy một hộp…. qυầи ɭóŧ nam.
Lâm Sơ Diệp: “…..”
Ôn Tịch Viễn liếc đôi mắt đang hơi xấu hổ của cô: “Sao thế, em nghĩ anh muốn mua cái gì?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu nguầy nguậy: “Không có gì.”
Ôn Tịch Viễn đưa hộp qυầи ɭóŧ cho nhân viên thu ngân, ánh mắt lại lướt qua hộp bαo ©αo sυ ở bên cạnh, sau đó lại nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp vốn đang tùy ý nhìn xung quanh, thấy Ôn Tịch Viễn đột nhiên nhìn mình cũng hoang mang nhìn về phía anh, sau đó thấy ánh mắt của anh hướng về quầy đồ bảo hộ, động tác sau đó hoàn toàn là theo bản năng: Tay cô hướng về phía hộp bαo ©αo sυ, muốn đem nó đặt ra chỗ khác, nhưng còn chưa đυ.ng tới thì Ôn Tịch Viễn đã vươn tay ra, cầm lên một hộp, quan sát nó một chút, sau đó lại liếc nhìn cô một cái, ánh mắt dường như có điều đang suy nghĩ.
“…..” Lâm Sơ Diệp nghẹn nửa ngày, cuối cùng thốt được một câu: “Không được mua!”
Sau đó cô với tay lên muốn cướp cái hộp đó, tay còn chưa với đến, Ôn Tịch Viễn đã giơ tay lên, không cho cô chạm vào cái hộp.
Ôn Tịch Viễn trầm ngâm nhìn về phía cô: “Anh suy nghĩ rồi, gen của anh dùng vẫn còn tốt, không thể tùy tiện để em muốn làm gì thì làm được.”
Sau đó đem cái hộp đó đưa cho nhân viên thu ngân: “Bao nhiêu tiền?”
Lâm Sơ Diệp: “…….”
Cô giơ tay cản lại.
“Cái kia không cần, cảm ơn.”
Ôn Tịch Viễn hứng thú nhìn cô.
Nhân viên thu ngân xấu hổ nhìn Ôn Tịch Viễn: “Tiên sinh?”
Ôn Tịch Viễn liếc nhìn Lâm Sơ Diệp một cái: “Nghe cô ấy.”
Lâm Sơ Diệp cực kỳ kiên định lắc đầu: “Thật sự không cần, cảm ơn.”
Sau đó đem cái hộp kia trả về chỗ cũ.
Cuối cùng Ôn Tịch Viễn chỉ mua một hộp qυầи ɭóŧ nam.
Lâm Sơ Diệp thấy anh không kiên trì thì hơi ngạc nhiên, nhưng cô không nghĩ anh sẽ cho phép cô làm cái gì mà bỏ đi bỏ lại con như thế.
Anh không mua, đơn giản chỉ là bởi vì anh không tính làm chuyện kia, lúc ấy chỉ là đùa cô một chút, cũng có thể là do cô nói không cần.
Cô không đoán được rốt cuộc là tại sao, không nhịn được mà liếc trộm Ôn Tịch Viễn một cái.
Đèn đường hắt lên khuôn mặt anh, vẫn là khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh như cũ.
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt anh, khiến khuôn mặt anh mang theo một vẻ vừa chăm chú vừa dịu dàng.
Tim Lâm Sơ Diệp đập nhanh một chút.
“Sao thế?” Ôn Tịch Viễn đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp nhanh chóng lắc đầu: “Không có gì.”
Nghĩ nghĩ một hồi, lại không nhịn được bổ sung thêm: “Chỉ là phát hiện tối nay hình như anh đẹp trai hơn một chút.”
“Mới phát hiện sao?” Ôn Tịch Viễn dường như có hơi buồn rầu: “Anh cho rằng lúc em quyết định ra tay với anh thì đã phát hiện ra rồi chứ.”
“Cái gì mà ra tay chứ….” Nhắc tới chuyện này, Lâm Sơ Diệp cũng có hơi chột dạ: “Đó rõ ràng là đang thương lượng.”
Ôn Tịch Viễn dường như hơi nở nụ cười: “Ồ, ra gọi là thương lượng.”
Đến trước cửa phòng, anh đưa tay về phía cô: “Thẻ phòng.”
Lâm Sơ Diệp đưa thẻ phòng cho anh, nhìn anh mở cửa mở đèn, sau đó đi theo anh vào trong phòng, đóng cửa.
Ở một mình trong căn phòng rộng năm mươi mét vuông thì sẽ cảm thấy khá ấm áp, bây giờ có thêm một người đàn ông khϊếp căn phòng lập tức trở nên hơi ái muội.
Hơn nữa vừa bước vào phòng, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy giường.
Hôm nay vừa mới dọn vào nên vẫn chưa kịp bày biện gì nhiều, chiếc giường rộng hai mét vẫn gọn gàng sạch sẽ, kí©h thí©ɧ dây thần kinh không mấy kiên cường của Lâm Sơ Diệp.
Đại não của cô không nhịn được mà hiện lên khung cảnh cô và Ôn Tịch Viễn hôn nhau nóng bỏng ngày hôm đó.
Lâm Sơ Diệp yên lặng chuyển tầm mắt.
Cũng may Ôn Tịch Viễn không có suy nghĩ muốn câu dẫn cô, đôi mắt bình tĩnh quan sát căn phòng, sau đó khẽ đẩy vai cô: “Em đi tắm trước đi.”
Lâm Sơ Diệp nhẹ gật đầu, đi lấy đồ ngủ rồi vào phòng tắm.
Ôn Tịch Viễn lấy đồ lúc nãy mua ở cửa hàng tiện lợi ra giặt, ở lại bên này với Lâm Sơ Diệp chỉ là quyết định tạm thời, không vì cái gì cả, chỉ đơn giản là muốn gặp Lâm Sơ Diệp.
Anh không mang theo quần áo để thay, chỉ có thể mua đại cái gì đó.
Cũng may chất lượng quần áo ở cửa hàng tiện lợi cùng không tệ lắm, Ôn Tịch Viễn giặt sạch đồ, sau đó lấy máy sấy, tính sấy khô sau đó mới mặc vào.
Lâm Sơ Diệp từ phòng tắm đi ra, liếc mắt một cái thì nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đang đứng trước bàn dùng máy sấy sấy quần áo, lông mày hơi nhíu lại, quần áo trên tay cũng bị quấn lại, thần sắc có chút không tập trung, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Ôn Tịch Viễn quay đầu lại nhìn thấy cô, tắt máy sấy đi, hỏi: “Tắm xong rồi sao?”
Vừa nói vừa gấp quần áo lại, xoay người đi tới bồn rửa mặt.
Lâm Sơ Diệp gật gật đầu, sáng mai còn phải dậy sớm trang điểm nên tối nay cô đã gội đầu, bây giờ trên đầu vẫn còn đang quấn khăn.
Ôn Tịch Viễn cũng nhìn thấy, vẫy vẫy tay với cô.
“Lại đây.”
Lâm Sơ Diệp lập tức lắc đầu: “Không cần, tôi tự sấy là được rồi.”
Sau đó bước qua muốn lấy máy sấy, lại bị Ôn Tịch Viễn ngăn lại.
“Đứng yên, đừng lộn xộn.”
Nói xong, tay trái anh tháo chiếc khăn đang quấn trên đầu cô ra, nhẹ nhàng lau, sau đó ngón tay thon dài của anh luồn vào tóc cô, bật máy sấy, bắt đầu giúp cô sấy tóc.