Chương 4: Chương 4

Đến bây giờ Lâm Sơ Diệp vẫn nhớ rõ như in khoảnh khắc tim đập thình thịch ấy, thậm chí còn có chút khát vọng từ sâu trong nội tâm.

Khi đó cô cũng có chút mất kiểm soát, vừa sợ hãi vừa mong chờ. Hai loại cảm xúc hòa lẫn với nhau, răng môi hòa quyện, hôn từ mãnh liệt đến nhẹ nhàng. Sau khi ngừng hôn, hai người cũng không tách ra ngay lập tức mà chỉ yên lặng thở dốc. Khi nhịp thở của cả hai đang dần ổn định lại thì đột nhiên cửa bị người bên ngoài đẩy ra.

Tiếng đóng cửa cực lớn vang lên khiến những người khác nghĩ trên này xảy ra chuyện gì đó, liền hối hả đi lên kiểm tra.

Không khí ái muội bị xen ngang, Lâm Sơ Diệp theo bản năng tách ra, đứng quay lưng lại.

Không ai phát hiện điều gì khác thường, chỉ ngạc nhiên khi thấy bọn họ đứng trên sân thượng, sau đó Lâm Sơ Diệp nghe thấy Ôn Tịch Viễn bình tĩnh nói: “Uống hơi nhiều, lên đây hít thở không khí một chút.”

Sau đó liền bị các bạn nam kéo xuống tầng, các bạn nữ đã về phòng nghỉ ngơi trước.

Sáng sớm hôm sau Lâm Sơ Diệp phải lên tàu để về quê, cô đã đặt vé khứ hồi từ trước.

Cô đặt chuyến sớm, bảy giờ tàu bắt đầu xuất chuyến, nên chỉ mới sáu giờ cô đã có mặt tại ga tàu.

Lúc đó khi chuẩn bị rời đi, Lâm Sơ Diệp có hơi do dự vì sau nụ hôn khiến đầu óc mê loạn kia, từng người trở về phòng ngủ, cô và Ôn Tịch Viễn cũng chưa có cơ hội gặp lại. Cô muốn chờ Ôn Tịch Viễn thức dậy, sau đó nói lời tạm biệt hoặc là nói rõ chuyện tối qua. Tóm lại chính là muốn nhìn Ôn Tịch Viễn một cái, tuy rằng thời điểm đó cô cũng không có đủ dũng khí để hỏi Ôn Tịch Viễn có ý gì nhưng cô vẫn là muốn nhìn thấy anh.

Mặt khác, nếu cô không quay về sớm rất có thể sẽ mang tiếng là bất hiếu, hơn nữa xe lửa chỉ có một chuyến trong ngày. Ba cô đã hai lần trúng gió phải nằm viện, sức khỏe cực kỳ yếu còn mình thì lại chơi bời ở bên ngoài. Lúc trước cô còn từ chối tham gia buổi họp lớp này, nhưng đối với ba cô mà nói, là bởi vì ông nên Lâm Sơ Diệp mới không thể tham gia họp lớp cùng bạn bè, ông cũng cảm thấy bứt rứt, dù sao cũng là lần tụ họp cuối cùng nên đã khuyên Lâm Sơ Diệp đi. Vì không muốn ba cô tiếp tục áy náy nên lúc đó Lâm Sơ Diệp đã đặt vé nhanh nhất để trở về.

Cuối cùng cô vẫn quyết định đến nhà ga, anh họ Phó Viễn Chinh tới tiễn cô.

Cô ngồi trên xe lửa trở về nhà.

Lâm Sơ Diệp chờ điện thoại của Ôn Tịch Viễn, cô nghĩ ít nhất Ôn Tịch Viễn cũng sẽ gọi cho mình một cuộc điện thoại, nhưng cuối cùng cũng là không có.

Khi đó cô có hơi dè dặt, cũng không phải không biết xấu hổ mà gọi cho anh.

Thậm chí ngay cả phương thức liên lạc bọn họ cũng không có.

Tuy rằng muốn biết cái này cũng không có gì khó.

Nhưng rồi cũng giống như những lần trước, quay người rời đi liền không liên lạc gì nữa.

Sau đó cũng không gặp mặt nhau lần nào.

Vài năm qua mọi người đều tổ chức buổi họp lớp định kỳ, nhưng Lâm Sơ Diệp không tham gia.

“Cậu nói xem hai người các cậu cũng thật kỳ lạ, sau này mỗi lần họp lớp cậu không đến, Ôn Tịch Viễn cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Sau đó lớp có lập nhóm trên Wechat cũng không thấy hai người tham gia vào.” Bên cạnh truyền đến tiếng cằn nhằn của Diệp Hân.

Lâm Sơ Diệp có hơi mất tập trung: “Là do tớ bận quá thôi.. Lúc khai giảng xong thì phải đi học, ngày nghỉ thì phải đi đóng phim, cũng chẳng có thời gian rảnh cho bản thân nữa.”

“Cũng phải.” Diệp Hân ngẫm nghĩ xong thở dài: “Dù sao cậu cũng không tự do giống như tớ. Nhưng mà nếu như Ôn Tịch Viễn đã ở thành phố Ninh rồi, hay là tìm hôm nào đó chúng ta tụ tập đi. Cậu có thêm Wechat của cậu ấy không?”



Lâm Sơ Diệp xấu hổ lắc đầu: “Không có.”

Diệp Hân: “Số điện thoại thì sao?”

Vẫn là cái lắc đầu như cũ.

Diệp Hân: “……..”

“Ha ha, cậu đúng là con người ngại giao tiếp đó.” Diệp Hân chỉ có thể cười gượng, không thể lý giải được hành vi không lưu lại phương thức liên lạc khi gặp lại bạn cũ này của Lâm Sơ Diệp.

Lâm Sơ Diệp cũng cười gượng một cái xem như đáp lại, không nói gì nữa.

Buổi chiều không có việc gì làm, Lâm Sơ Diệp xin về nhà trước.

Trong nhà chỉ có bà ngoại và mợ Hứa Mạn.

Hứa Mạn không phải là mẹ ruột của Phó Viễn Chinh.

Lúc Phó Viễn Chinh 2 tuổi thì ba mẹ ly hôn, đôi bên có chút ồn ào. Vốn anh ta có một người em trai sinh đôi nhưng bởi vì chuyện ly hôn của ba mẹ nên hai anh em họ bị tách ra. Phó Viễn Chinh theo ba, còn Phó Viễn Hành theo mẹ. Sau đó mẹ dẫn em trai rời đi, từ đó hai nhà cũng không qua lại nữa.

Hứa Mạn là vợ kế của ba Phó Viễn Chinh, lúc tái hôn Phó Viễn Chinh cũng không nhớ lắm nhưng Hứa Mạn là người tốt, đối xử với Phó Viễn Chinh giống như con ruột, bản thân cũng không sinh con, bởi vậy quan hệ giữa hai người cũng khá tốt, mặc dù không phải mẹ ruột nhưng có khi còn thân hơn cả mẹ ruột.

Hứa Mạn đối với cháu gái Lâm Sơ Diệp cũng rất tốt, trong suốt hai năm học cấp ba ở đây, Hứa Mạn chăm sóc cô từng li từng tí, đối xử với cô như con gái ruột.

Bà cùng cậu của Lâm Sơ Diệp mở một nhà hàng nhỏ ở phía đông thành phố, đi đi về về chỗ này có hơi xa, có khi bận quá thì ở lại bên đó.

Tối hôm qua lúc Lâm Sơ Diệp trở về bà không có ở nhà, nên khi vừa nhìn thấy Lâm Sơ Diệp thì cực kỳ vui mừng, hỏi han ân cần xong thì bắt đầu vào chủ đề chính.

“Sơ Diệp, cháu có bạn trai chưa?” Mỗi khi gọi điện cho Lâm Sơ Diệp, Hứa Mạn đều hỏi vấn đề này.

Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Chưa có ạ.”

Hứa Mạn: “Thế có nhìn trúng ai chưa?”

Lâm Sơ Diệp vẫn lắc đầu như cũ: “Chưa ạ.”

Hứa Mạn nhíu mày: “Không phải cháu học ban tự nhiên sao? Ban tự nhiên không phải là rất nhiều nam sinh à? Hơn nữa cháu còn là diễn viên, bình thường phải tiếp xúc với không ít người, sao nhiều năm như thế vẫn chưa yêu đương? Là cháu không vừa mắt người ta sao?”

“Cũng không phải… Chỉ là bình thường việc học có hơi nhiều, sau đó còn phải viết báo cáo các thứ, thời gian có hạn nên cháu cũng không nghĩ tới việc khác.” Lâm Sơ Diệp uyển chuyển nói: “Còn quay phim thì bình thường chỉ quay vài ngày, cháu với bọn họ tiếp xúc cũng không nhiều lắm, không quá hiểu rõ họ với lại cháu cũng lười tìm hiểu.”

Tính tình cô trầm lặng, bình thường nếu không phải đến cảnh quay thì toàn bộ thời gian đều im lặng nghiên cứu kịch bản, sau khi công việc kết thúc liền trở về khách sạn, căn bản không tham gia những hoạt động giải trí khác của tổ phim, nhiều nhất cũng chỉ là tìm bạn diễn với mình để trao đổi kịch bản và diễn thử một chút trước khi lên hình để tìm cảm giác.. Nhưng loại tình huống này cũng không nhiều, Chu Cẩn Thần cũng sợ cô diễn thành phim giả tình thật nên trong vài năm nay kịch bản đưa cho cô đều không có cảnh tình cảm.”



Hứa Mạn nghe thế liền sốt ruột: “Cháu như thế không được đâu, phải tiếp xúc nhiều thì mới biết.” Nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy tốt: “Mà như thế cũng tốt, dù sao cũng không quen biết những người đó, không biết bọn họ là người như thế nào, phẩm hạnh ra sao.. Vẫn là nên để người trong nhà giới thiệu đi, biết rõ cũng yên tâm hơn. Hơn nữa mợ cũng tìm được mấy người có điều kiện không tồi, cha mẹ hoặc là công tác ở đơn vị, hoặc là bác sĩ ở bệnh viện, hoặc là luật sư, mấy người đó cũng rất ưu tú, công việc cũng không tệ, ngoại hình cũng tạm được, nếu cháu không phiền thì để mợ giới thiệu cho cháu vài người nhé?”

“…..” Lâm Sơ Diệp cảm thấy có thể lợi dụng hai năm này kết hôn sinh con, nhưng lại tưởng tượng cô cùng với người đàn ông khác tiếp xúc thân mật, cô lại có chút kháng cự.

“Chuyện này….” Lâm Sơ Diệp hơi do dự: “Tính sau đi ạ.”

Hứa Mạn lại tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Sơ Diệp, nếu cháu theo chủ nghĩa kết hôn, cũng không muốn độc thân đến già, thì nên tranh thủ thời gian này tiếp xúc với nhiều người hơn một chút, như vậy mới biết ai thích hợp ai không thích hợp chứ. Cháu đừng để sau này lớn tuổi rồi thì lại tìm đại một người kết hôn đó.”

Lâm Sơ Diệp: “Vậy để cháu suy nghĩ thêm ạ.”

Lâm Sơ Diệp chỉ suy nghĩ một đêm liền đồng ý. Trong kế hoạch của cô quả thật có tính đến gia đình và con cái.

Cô khát khao có một gia đình nhỏ của chính mình, lúc này vừa đúng lúc.

Chỉ sợ là khó tìm được nửa kia.

Cô đối với nửa kia của mình cũng không có yêu cầu quá cao, cũng không có yêu cầu gì về tiền bạc, bởi vì cô có thể kiếm tiền nuôi gia đình nhưng cô cảm thấy mình có khá nhiều yêu cầu khác. Như cô và Phùng San San có bàn luận qua, ba thứ bắt buộc nửa kia của mình phải có. Thứ nhất là nhân phẩm tốt, có tinh thần trách nhiệm, có lòng kiên nhẫn, biết bao dung và biết cách chăm sóc gia đình,con cái. Thứ hai là phải có bằng cấp, cao một chút cũng tốt vì như vậy sẽ không phải lo lắng về vấn đề giáo dục. Thứ ba là chiều cao và diện mạo phải ưa nhìn một chút, như thế sẽ có lợi cho việc di truyền gen.

Nhưng xem ra những yêu cầu này của Lâm Sơ Diệp là đòi hỏi khá cao.

Hứa Mạn vừa nghe Lâm Sơ Diệp đồng ý đi xem mắt liền sắp xếp, hơn nữa hiệu suất cực kỳ cao, đến buổi chiều ngày hôm sau đã đưa cho Lâm Sơ Diệp một tập tài liệu.

Đối phương tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, chuyên ngành tài chính, tiền lương cao, nhưng lại rất khiêm tốn lễ phép, chiều cao khoảng 1m8.

Tốt nghiệp tốt cùng với khiêm tốn lễ phép đã khiến Lâm Sơ Diệp động tâm, hơn nữa còn cao 1m8, đối với đứa nhỏ sau này cũng rất tốt.

Vì thế cô đồng ý buổi xem mắt này.

Hứa Mạn sắp xếp buổi xem mắt ở nhà hàng phía đông thành phố của bà, như vậy cũng tiện để bà cùng Lâm Sơ Diệp đi gặp mặt.

Lâm Sơ Diệp nhận được điện thoại sắp xếp xem mắt của Hứa Mạn lúc ở văn phòng, Diệp Hân cũng ở đó, nghe được Lâm Sơ Diệp chuẩn bị có buổi xem mắt thì không khỏi trợn tròn mắt, bộ dạng không thể tin được: “Cậu muốn đi xem mắt? Điều kiện của cậu như vậy còn cần phải đi xem mắt?”

Giọng của cô hơn lớn, văn phòng lại gần với phòng học, Hà Minh U đang ngồi cuối lớp cũng có thể nghe thấy.

Cậu vốn không chịu ngồi yên, lập tức buông bút, tò mò tới văn phòng xem, sau đó nhìn thấy Lâm Sơ Diệp gật đầu.

“Ừ, dù sao hai năm tới tớ cũng rảnh, nhân cơ hội này sinh con luôn.”

Hà Minh U vò đầu nghĩ, sau đó liền gọi điện thoại cho Ôn Tịch Viễn: “Cậu, cô giáo mới của tụi cháu muốn đi xem mắt.”

Giọng Ôn Tịch Viễn không mặn không nhạt ở đầu dây kia truyền tới: “Có liên quan gì tới cháu không?”

Hà Minh U: “Cháu tò mò thôi. Cô giáo mới xinh đẹp như thế còn phải đi xem mắt ư? Cô ấy còn nói cô ấy muốn sinh con, cậu nói xem cô ấy xinh đẹp như vậy, nếu như gặp người đàn ông xấu xí, đứa nhỏ sinh ra không phải cũng sẽ rất xấu sao?”