Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Sơ Diệp nhìn thấy đạo diễn thu dọn hành lý mới biết chuyện ông muốn từ chức.

Đoàn làm phim đang phát cơm ở tầng trệt, nên cô đi xuống lầu lấy cơm. Vừa hay phòng đạo diễn cũng ở tầng này, lúc cô đi lấy cơm cũng có vài người trong đoàn ở đó. Lâm Sơ Diệp nghe bọn họ nói nhỏ, nói là đạo diễn đã thu dọn hành lý chuẩn bị đi rồi, mọi người đều thắc mắc tại sao đạo diễn lại phải từ chức.

Trong lòng Lâm Sơ Diệp liền cảm thấy “lộp bộp”, đám người xì xào bàn tán thỉnh thoảng lại nhìn về phía hành lang, cũng có người đi tới thăm dò:” Quả nhiên thấy cửa phòng đạo diễn đang mở, có nhân viên công tác ôm thùng các-tông đi vào, hiển nhiên là đang hỗ trợ thu dọn hành lý.

Phùng San San cũng ở đó, cũng nghe được mọi người bàn tán về việc đạo diễn thu dọn hành lý rời đi.

Cô nhìn Lâm Sơ Diệp, thấy Lâm Sơ Diệp giống như muốn mang cơm qua đó tìm đạo diễn, hơi lắc đầu với cô, ra hiệu đừng qua đó.

Bây giờ nữ chính có phải là Lâm Sơ Diệp hay không vẫn chưa có kết quả cuối cùng. Nếu như thực sự đổi thành Lâm Sơ Diệp, với lại đạo diễn cũng sẽ không rời đi, thì lúc cô đi tìm đạo diễn sẽ khiến người khác dị nghị, nói cô dựa vào quy tắc ngầm với đạo diễn rồi chèn ép Hứa An Nhiên. Phùng San San cũng không hy vọng Lâm Sơ Diệp sẽ gặp phải cảnh như thế.

Lâm Sơ Diệp đương nhiên hiểu được băn khoăn của Phùng San San, cô cũng không dám công khai mà đi qua đó, thế là cầm hộp cơm trở về phòng, nghĩ nghĩ, lại nhìn về phía Phùng San San: “Chị giúp em hẹn Chu Cẩn Thần một chút.”

Cô không lưu số điện thoại của Chu Cẩn Thần, cũng đã block Wechat của anh ta rồi, không để anh ta tìm được cô, cũng không tự đi tìm Chu Cẩn Thần, có chuyện gì đều để Phùng San San liên lạc.

Phùng San San đang mở hộp cơm ra chuẩn bị ăn, nghe thế thì nhướng mày: “Em tìm anh ta làm gì?”

Lâm Sơ Diệp: “Chị đừng quan tâm, cứ nói em có việc tìm anh ta.”

Phùng San San chần chờ gọi điện thoại cho Chu Cẩn Thần, kết quả không đến năm phút thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Phùng San San mở cửa để người đi vào.

“Tìm tôi có việc gì?” Chu Cẩn Thần hiển nhiên là đã ăn cơm xong, vừa tới lập tức vào thẳng vấn đề.

Lâm Sơ Diệp nhìn anh ta hỏi: “Đạo diễn từ chức?”

Chu Cẩn Thần: “Ừ, đã gửi đơn từ chức rồi.”

Lâm Sơ Diệp: “Anh phê duyệt rồi sao?”

Chu Cẩn Thần: “Đang chuẩn bị.”

Lâm Sơ Diệp gật đầu nói: “Tôi cũng xin từ diễn.”

Chu Cẩn Thần: “Lâm Sơ Diệp, em đang uy hϊếp tôi?”

Lâm Sơ Diệp thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”

Chu Cẩn Thần bị cô làm cho bật cười: “Lâm Sơ Diệp, em là đang ỷ vào tôi thiên vị em mà không sợ đúng không?”

Lâm Sơ Diệp vẫn bình tĩnh như cũ đáp: “Tôi không dám. Nhưng tôi nhận vai này là vì đạo diễn chứ không phải là vì cần vai diễn này. Nếu người đi rồi, tôi cũng không cần thiết phải ở lại.”

Chu Cẩn Thần: “Lâm Sơ Diệp, chuyện này không phải là chuyện em được quyền quyết định.”

Lâm Sơ Diệp: “Tôi không quyết định được, nhưng nếu tôi không tới phim trường, cũng không quay phim, anh còn muốn để tôi tiếp tục quay không? Đến lúc đó mọi người trong đoàn sẽ phải chờ tôi, tiền của anh không phải là sẽ lãng phí sao?”

Chu Cẩn Thần lạnh lùng nhìn cô: “Em thật sự cảm thấy em quan trọng đến thế sao?”

Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Tôi chưa từng nghĩ như vậy. Nhưng người sợ tôi chạy không phải là Chu tổng ngài đây hay sao? Anh xem tôi mới rời Bắc Thị chưa được bao lâu, anh ngay lập tức sắp xếp vai diễn để trói tôi lại. Nếu như bỏ lỡ lần này, bộ phim tiếp theo mà công ty đầu tư sẽ là vào tháng 4, cũng đâu còn mấy tháng nữa, bây giờ tôi tốt nghiệp rồi, không có chương trình học làm phiền đến tôi, cũng không có kịch bản phim để trói buộc tôi, quả thật là muốn đi thì đi thôi.”

Ánh mắt Chu Cẩn Thần dần trở nên hung ác, nhưng cũng sợ những điều Lâm Sơ Diệp nói sẽ thành sự thật. Cô đã tốt nghiệp, không có trường học trói buộc, nếu như không có kịch bản trói buộc, quả thật cô có thể đi bất cứ lúc nào. Trước kia anh ta có thể mặc kệ để Lâm Sơ Diệp học ở trường, bởi vì anh ta biết, Lâm Sơ Diệp chính là một con mọt sách chính hiệu, mỗi ngày ngoại trừ đi học thì cả ngày cũng chẳng ra khỏi cửa, việc tiêu khiển lớn nhất chính là mỗi ngày đều chạy bộ để duy trì dáng người, thậm chí ngay cả phòng tập gym cô cũng không tới, chỉ mua thiết bị ở nhà và tập luyện theo app. Lúc trước cô ở trường, những người bên cạnh cô, anh ta đều đã quan sát qua, ngoại hình lẫn tính cách cũng chỉ ở mức bình thường, ngay cả Mạnh Cảnh Huyền cô cũng không để ý, thì càng đừng nói đến những bạn học xung quanh cô, bởi vậy cho nên mấy năm cô ở trường, anh ta cũng rất yên tâm. Nhưng bây giờ mọi chuyện không giống thế nữa, cô đã tốt nghiệp, chỉ cần cô rời khỏi cuộc sống ổn định này sẽ có thể gặp rất nhiều chuyện, ngày đó ở thành phố Ninh gặp được người đàn ông kia chính là một trong số đó.

Nghĩ đến thái độ nhỏ nhẹ của cô ngày hôm đó với Ôn Tịch Viễn, ánh mắt của Chu Cẩn Thần lại hung ác thêm vài phần.

Anh ta không phủ nhận chuyện mình thích Lâm Sơ Diệp, cũng không e ngại để người khác biết anh ta thích cô, thậm chí còn không e ngại chuyện cô từ chối anh ta, bởi vì cô không chỉ từ chối một mình anh ta, mà là từ chối tất cả đàn ông. Cho nên có thể tính anh ta kiên nhẫn hơn những người đàn ông kia, hơn nữa anh ta cũng còn trẻ, có thể đợi được. Điều mà anh ta lo sợ nhất chính là cuộc sống của cô xuất hiện biến cố.

Nhưng Lâm Sơ Diệp đã đánh được vào điểm yếu của anh ta.

Anh ta không biết Lâm Sơ Diệp phát hiện ra điểm yếu này từ lúc nào, cô cũng chưa từng dùng qua cách này. Đối với những vai diễn sắp xếp cho cô trong thời gian nghỉ của cô, cô luôn phục tùng nghe lời. Nếu nói lần đó ở thành phố Ninh cô dương ra móng vuốt của mình, thì đây là lần thứ hai, vô thanh vô thức khiến anh ta mất một mạng nữa.

Từ đầu đến cuối cô luôn bình tĩnh và nghe lời, nhưng Chu Cẩn Thần biết, cô đã đạt được mục đích của mình.

Mặt anh ta sa sầm, hung hăng trừng mắt Lâm Sơ Diệp một cái, sau đó không nói lời nào mà rời đi, còn đóng cửa mạnh đến mức cánh cửa suýt văng ra.

Phùng San San run sợ nhìn hai người tranh cãi, mãi cho đến khi người rời đi rồi mới thả lỏng ngồi xuống.

“Em khıêυ khí©h anh ta làm gì? Nếu đạo diễn thật sự muốn đi cũng không ai ngăn được. Hơn nữa vai diễn này của em, ai là đạo diễn mà chả giống nhau?”

Lâm Sơ Diệp: “Dù sao chuyện này cũng do em mà ra. Bây giờ đạo diễn chỉ là đang tức giận, chờ thêm vài ngày nữa thì sẽ tốt thôi. Dù sao ông ấy cũng đã lăn lộn trong ngành này mười năm, không thể không biết cái gì gọi là thân bất do kỷ, chỉ là bị thái độ của Chu Cẩn Thần làm cho tức giận thôi. Nếu Chu Cẩn Thần chịu xuống nước thì xong chuyện rồi.”

Cô nhìn hộp cơm chưa mở, cũng không muốn ăn nữa, đặt đũa xuống.



“Em ra ngoài đi dạo một chút.”

Lúc đi xuống dưới đại sảnh, Lâm Sơ Diệp thấy đạo diễn đang kéo vali đi trả phòng.

Biên kịch Từ Tử Dương gấp đến độ đầu đầy mồ hôi đi ngăn cản ông, rồi lại không tìm được lý do thích hợp, chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo diễn kéo vali rời đi, không ngừng bảo ông ta chờ một chút, đừng xúc động.

Đạo diễn để lại một câu “Đừng lãng phí thời gian” ngay sau đó liền kéo vali rời đi.

Từ Tử Dương gấp tới không biết phải làm thế nào, lúc nhìn thấy Lâm Sơ Diệp lập tức gọi cô tới: “Lâm lão sư, ngài qua đây một chút, giúp tôi khuyên đạo diễn với.”

Lâm Sơ Diệp bị điểm danh đột nhiên không biết phải làm thế nào, cô lấy đâu ra tư cách để khuyên đạo diễn chứ.

Từ Tử Dương cũng không để ý đến cô, Ôn Tịch Viễn bảo anh ta nghĩ cách giữ lại đạo diễn chính là vì Lâm Sơ Diệp, anh ta cũng không muốn để cô không tốn sức, cho nên liều mạng kéo Lâm Sơ Diệp qua.

“Nhanh, giúp tôi khuyên đạo diễn đi.”

Lâm Sơ Diệp: “……..”

Đạo diễn cũng nhìn thấy Lâm Sơ Diệp, cước bộ cũng dừng lại, vừa lấy điện thoại ra vừa đi về phía Lâm Sơ Diệp: “Đúng rồi, số Wechat của cô là bao nhiêu, để tôi kết bạn với cô. Kỹ năng diễn xuất của cô không tồi, nếu có vai diễn nào thích hợp tôi sẽ tới tìm cô.”

Lâm Sơ Diệp được ông ta công nhận cảm thấy vô cùng vui vẻ, không khỏi mỉm cười: “Cảm ơn đạo diễn.

Lại nhìn qua vali ở bên cạnh, vẫn là không nhịn được, đành khuyên: “Đạo diễn, ngài quay phim tốt như vậy, tính tình cũng tốt, tất cả mọi người đều mong ngài có thể ở lại, hy vọng ngài có thể suy nghĩ lại một chút. Tính tình của Chu tổng vốn nóng nảy, nói chuyện không dễ nghe, nhưng ý của anh ấy vẫn là hy vọng ngài có thể ở lại. Anh ấy làm lãnh đạo của một công ty, phải lo lắng vấn đề tiền lương của mấy trăm nhân viên, chắc chắn là không thể hành động theo cảm tính, lựa chọn như bây giờ chính là phương án tốt nhất rồi.”

Sắc mặt đạo diễn hơi thả lỏng, ở đây náo loạn lâu như vậy, ông ta tự nhiên có thể hiểu sự khó xử của Chu Cẩn Thần, dùng Hứa An Nhiên mặc dù không nhất định là có thể bạo, nhưng ít ra có thể đảm bảo bộ phim được công chiếu và có thể thu lại tiền vốn. Dùng Lâm Sơ Diệp mặc dù có hy vọng đại bạo, nhưng đồng nghĩa với việc phải mạo hiểm rất lớn. Nếu như cân nhắc hai thứ này, chắc chắn sẽ muốn chọn phương án không lời không lỗ.

Lâm Sơ Diệp thấy sắc mặt của ông ta đã hòa hoãn hơn, đang muốn khuyên thêm vài câu thì trợ lý của Chu Cẩn Thần đã tới.

“Đạo diễn Tạ, Chu tổng nói hy vọng ngài có thể suy nghĩ lại về việc bỏ quay. Hợp đồng ngài đã ký, nhân viên đoàn làm phim, diễn viên và những thứ khác cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, kinh phí mỗi ngày đều tiêu tốn rất nhiều, nếu như bây giờ ngài vi phạm hợp đồng, nhất quyết muốn bỏ quay, công ty chỉ có thể dựa theo những điều khoản trên hợp đồng mà tiến hành truy cứu trách nhiệm đối với ngài. Trong lúc công ty chúng tôi tìm đạo diễn mới thay thế, đạo diễn Từ phải bồi thường toàn bộ mọi chi phí trong thời gian này. Hơn nữa đội ngũ diễn viên cũng đã được cố định, nếu như đạo diễn Từ không thể hoàn thành nhiệm vụ quay chụp đúng thời hạn, những tổn thất này ngài cũng phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Lâm Sơ Diệp trợn tròn mắt.

Đây là cách xử lý của Chu Cẩn Thần. Anh ra sẽ không bao giờ ra mặt đi xin lỗi người khác, cũng sẽ không bao giờ dùng thái độ mềm mỏng để đi nhận lỗi, anh ta luôn có thói quen lợi dụng hợp đồng để uy hϊếp đối phương, nhằm đạt được mục đích của chính mình.

Quả nhiên, sắc mặt của đạo diễn vừa mới tốt lên thì lập tức bị mấy lời này làm cho sa sầm trở lại, nhưng vẫn rất lý trí, trách nhiệm này không nhẹ, nếu như sau hai hoặc ba tháng Chu Cẩn Thần vẫn chưa tìm được đạo diễn thay thế, toàn bộ tổn thất sẽ tính lên đầu ông ta, ông ta có khi sẽ phải táng gia bại sản vì chuyện này.

Cho nên tức giận thì vẫn tức giận, nhưng không dám không quan tâm tới những câu nói vừa rồi, nhưng mặt mũi thì vẫn phải có.

“Được, vậy để bộ phận pháp lý của các người qua đây, chúng ta giải trừ hợp đồng. Giải trừ xong rõ ràng tôi lại đi.”

Nói xong liền kéo hành lý đi về phía thang máy.

Từ Tử Dương thở phào nhẹ nhõm, chiêu này của Chu Cẩn Thần thật là tuyệt vời, không chỉ giúp anh ta giữ lại người mà còn cho anh ta thêm thời gian.

Thái độ tức giận này của đạo diễn, căn bản là sẽ không bấm máy theo đúng kế hoạch.

Từ Tử Dương lúc rời đi không nhịn được làm động tác “bắn tim” với Lâm Sơ Diệp, vận khí của cô gái này dường như cũng không tồi.

“……..” Lâm Sơ Diệp bị hành động này của Từ Tử Dương làm cho khó hiểu.

Đúng lúc Lâu Viễn Hàng từ thang máy đi ra, thấy đại sảnh hơi ồn, vừa đưa mắt qua thì thấy Lâm Sơ Diệp đang đứng đó với vẻ mặt khó hiểu, anh ta lo lắng đi về phía cô: “Lâm lão sư làm sao thế?”

“Không sao.” Lâm Sơ Diệp hoàn hồn, nhìn thấy anh ta đang mặc trang phục cổ trang, liền hỏi: “Hôm nay anh phải đi quay sao?”

Lâu Viễn Hàng: “À đúng vậy. Công ty sắp xếp cho tôi một vài hoạt động quay chụp ở đây, bảo tôi qua đó làm khách mời vài ngày, hôm nay tôi phải qua đó.”

Lại hỏi cô: “Muốn qua đó xem không?”

Lâm Sơ Diệp rất thích nhìn người khác đóng phim. Kinh nghiệm diễn xuất của cô không nhiều lắm, vẫn còn nhiều thiếu sót trong việc tìm ống kính, cho nên cô thích đứng ở chỗ chỉ đạo của đạo diễn, xem sự thay đổi của các diễn viên khác đối với những góc máy khác nhau, cho nên sau khi suy nghĩ một hồi, cô gật đầu đồng ý.

“Được.”

Cô cùng Lâu Viễn Hàng đi ra cổng khách sạn, xe Ôn Tịch Viễn từ bên ngoài tiến vào.

Bộ dạng của Lâu Viễn Hàng cao ráo, lại mặc trang phục cổ trang, thấy có xe tới đây liền rất thân sĩ mà đứng bên trái Lâm Sơ Diệp, giơ tay chắn cho cô.

Ôn Tịch Viễn ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một người đàn ông đang mặc trang phục cổ trang nâng cánh tay lên che chắn cho cô gái, thân hình cùng tay áo rộng thùng thình của anh ta hoàn toàn che khuất cô gái.

Cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông.

Ôn Tịch Viễn liếc mắt, dừng xe ở bãi đỗ xe trước cửa khách sạn, khẽ thở dài, trầm mặc một hồi rồi lấy điện thoại ra, tìm số của Lâm Sơ Diệp, nhìn chằm chằm một lát, sau đó đè ngón tay xuống.

Lâm Sơ Diệp vừa cùng Lâu Viễn Hàng đi chưa được bao xa thì điện thoại vang lên.



Cô lấy ra nhìn, là một dãy số không lưu tên, trực tiếp nhấn từ chối cuộc gọi.

Âm thanh chờ chuyển sang âm thanh báo máy bận, Ôn Tịch Viễn nhìn điện thoại, lại gọi một cuộc nữa.

Điện thoại lại bị ngắt.

Ôn Tịch Viễn: “……..”

Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Từ Tử Dương, sau đó mở cửa bước xuống xe.

Từ Tử Dương bắt máy trong vòng một giây.

Ôn Tịch Viễn đi thẳng vào vấn đề: “Lâm Sơ Diệp ở phòng bao nhiêu?”

Từ Tử Dương sửng sốt: “Cậu tìm Lâm Sơ Diệp à? Không phải vừa nãy cô ấy còn ở dưới đại sảnh sao?”

Phó đạo diễn ngồi bên cạnh nên anh ta nên nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô ấy vừa đi ra ngoài cùng với Lâu Viễn Hàng, hình như hai người đó đi qua đoàn làm phim cách vách thì phải.”

Mặc dù ông ta đã đè âm lượng xuống thấp, nhưng Ôn Tịch Viễn vẫn nghe thấy.

“Ở chỗ nào?” Anh trực tiếp hỏi.

Phó đạo diễn: “Chính là đoàn làm phim ngay bên cạnh, rẽ một cái là đến.”

“Cám ơn.” Ôn Tịch Viễn cúp điện thoại, xoay người ra cửa.

——-

Lâm Sơ Diệp cùng Lâu Viễn Hàng đi tới đoàn làm phim bên cạnh, đúng lúc phó đạo diễn đang sắp xếp người lên sân khấu, vẫn chưa đủ người, phó đạo diễn cầm cái loa hô lớn rằng ai có thể lên sân khấu thì lên thay một chút, hô một hồi lại nhìn thấy Lâu Viễn Hàng và Lâm Sơ Diệp, mắt lập tức sáng lên: “Ai thế, Lâu Viễn Hàng, có thể để bạn của cậu lên sân khấu hỗ trợ một chút không? Vẫn còn thiếu một cung nữ, bây giờ thật sự không tìm được người, tôi sẽ trả thù lao cho.”

Lâu Viễn Hàng hơi khó xử: “Cô ấy không tiện cho lắm.”

Phó đạo diễn không quan tâm gì hết, ngay tức thì đi tới trước mặt Lâm Sơ Diệp, sốt ruột hỏi cô: “Người đẹp, cô có thể giúp tôi một chút được không? Nhanh lắm, chỉ là một cảnh diễn thôi, nếu cô không muốn lộ mặt tôi sẽ cho người ở tổ hậu kỳ xử lý.”

Lâm Sơ Diệp thấy thái độ của ông ta khá chân thành, cũng đang khá sốt ruột, nên gật đầu: “Được.”

Phó đạo diễn lập tức gọi nhân viên hóa trang: “Nhanh nhanh, mang quần áo tới cho cô ấy, tranh thủ thời gian đi.”

Lâm Sơ Diệp liền bị người ta kéo vào phòng hóa trang.

Ôn Tịch Viễn thong thả từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt quan sát một vòng, không tìm thấy Lâm Sơ Diệp, nhưng đã thấy được người đàn ông mặc đồ cổ trang bên ngoài khách sạn ban nãy, tuy rằng lúc ấy không nhìn được mặt, nhưng vẫn nhận ra bộ quần áo đó.

Ôn Tịch Viễn đi vào trong, ánh mắt quét qua từng người bên trong, không thấy được người cần tìm, ngón tay thon dài vuốt vuốt vài cái trên điện thoại, bấm vào số điện thoại đã bị cúp máy hai lần kia.

Lâm Sơ Diệp vừa thay trang phục đi ra, thấy di động vang liền cầm lên nhìn, vẫn là số đã gọi cho cô vừa nãy bị cô cúp điện thoại.

Cô chần chờ, bấm nút nghe: “Xin chào, xin hỏi ngài là ai thế?”

Ôn Tịch Viễn: “…….”

Đầu bên kia trầm mặc, Lâm Sơ Diệp bị nhân viên hóa trang vội vàng chạy tới tạo một kiểu tóc rồi đẩy ra ngoài.

Lâm Sơ Diệp vẫn không nghe thấy hồi âm ở đầu bên kia, lặp lại một câu: “Xin chào?”

“Lâm Sơ Diệp, em dám xóa số điện thoại của anh.”

Giọng nói trầm thấp của Ôn Tịch Viễn từ đầu bên kia truyền tới, âm thanh vừa dứt, người đã xuất hiện trước mặt.

Cước bộ của Lâm Sơ Diệp hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn theo bản năng.

Ôn Tịch Viễn cũng vừa quay đầu lại, liếc mắt một cái đã ngay lập tức nhận ra cung nữ đang mặc đồ cổ trang thời nhà Đường kia chính là cô, tầm mắt chậm rãi di chuyển từ trên mặt xuống trước ngực cô, sau đó liền dời mắt đi chỗ khác.

Lâm Sơ Diệp vô thức cúi đầu xuống, nhìn thấy một mảng da thịt trắng xóa cùng với lớp vải mềm đang phập phồng, hai má nóng lên, theo bản năng đưa tay lên chắn trước ngực, không tự nhiên di chuyển tầm mắt.

Phó đạo diễn sốt ruột, lên tiếng thúc giục: “Nhanh nhanh, mau lên sân khấu, đừng chậm chạp nữa.”

Lâm Sơ Diệp vẫn còn đang cầm điện thoại, trang phục diễn lại không có thiết kế túi, theo bản năng nói: “Đợi một chút, tôi chưa cất điện thoại.”

Ôn Tịch Viễn liếc nhìn cô một cái, đưa bàn tay về phía cô: “Đưa di động cho anh.”

Lâm Sơ Diệp chần chờ nhìn anh một cái, đưa điện thoại qua.

Lúc đưa điện thoại, ngón tay vô tình chạm vào tay anh, cũng không biết có phải là do ký ức về đêm hôm đó quá nóng bỏng hay không, khoảnh khắc chạm nhẹ kia đã khiến cô nhớ lại cảnh đêm hôm đó, Lâm Sơ Diệp xấu hổ co tay lại, không dám nhìn Ôn Tịch Viễn.
« Chương TrướcChương Tiếp »