Chương 34

Từ Tử Dương chậm chạp phản ứng lại: “Không đúng, sao cậu biết cô ấy tên là Lâm Sơ Diệp?”

Anh ta cẩn thận nhớ lại một hồi, mình đâu đã nhắc đến cái tên này đâu.

Ôn Tịch Viễn không trả lời anh: “Cô ấy ở chỗ nào?”

Từ Tử Dương: “Ở trong đoàn làm phim của bọn tôi đó, phim trường cổ trang ngoại thành Bắc Thị.”

Ôn Tịch Viễn hơi đăm chiêu, gật đầu: “Phim của Chu Cẩn Thần?”

Từ Tử Dương kinh ngạc: “Sao cậu biết thế?”

Ôn Tịch Viễn: “Cô ấy là người của công ty Chu Cẩn Thần.”

Từ Tử Dương gật đầu liên tục: “Đúng đúng. Tư chất không tồi, không biết Chu Cẩn Thần bị gì mà lại không nâng đỡ cô ấy.”

Ôn Tịch Viễn: “Trong bộ phim này cô ấy đóng vai nào?”

Từ Tử Dương: “Chu Cẩn Thần muốn để cô ấy đóng vai nữ phụ thứ tư, là một nha hoàn. Nhưng hôm nay sau khi thử vai xong, tôi và đạo diễn đều cảm thấy cô ấy thích hợp đóng vai nữ chính hơn, nghĩ muốn giao vai cho cô ấy, nhưng lại bị Chu Cẩn Thần từ chối.”

Ôn Tịch Viễn vẫn còn nhớ nguyên nhân Chu Cẩn Thần từ chối lúc Từ Tử Dương gọi điện cho anh, nói là cô và nam chính đều là người mới, như thế quá mạo hiểm. Xét theo góc độ của người trong ngành mà nói, như thế cũng không gọi là quá lỗ, dù sao cũng là công ty đầu tư quay chụp, chưa nói đến thành quả, nếu như công tác tổ chức tuyên truyền không tốt thì rất có thể sẽ bị lỗ.

Ôn Tịch Viễn: “Nữ chính được chọn trước là ai?”

Từ Tử Dương: “Hứa An Nhiên, cũng đã từng tham gia vài bộ phim chiếu mạng, đều là vai chính, tư chất bình thường, nhưng vận khí lại không tồi, làm nữ chính cho hai bộ phim đều khá nổi tiếng, số liệu thu về cũng khá khả quan, nhất định là có người chống lưng. Hai bộ phim kia cũng mang về cho nền tảng khá nhiều lợi nhuận. Trước mắt sẽ toàn lực mà push người này.”

Ôn Tịch Viễn có chút ấn tượng với cái tên này, địa vị trong giới không quá cao, nhưng lượng fan cũng khá đông, là một diễn viên có mức cát-xê khá cao trong những bộ phim có kinh phí đầu tư nhỏ.

“Nam chính thì sao?” Ôn Tịch Viễn hỏi.

Từ Tử Dương: “Tên là Lâu Viễn Hàng, là một diễn viên có thể chịu khổ, tư chất cũng được, lúc vừa xuất đạo Tinh Nhất đã sắp xếp cho cậu ta đóng chính một bộ phim, tuy rằng chỉ là đầu tư nhỏ, nhưng hiệu quả thu về không tồi, thu về không ít lượng fangirl, là một nam diễn viên có tiềm lực. Trước mắt Tinh Nhất có kế hoạch push anh ta lên thành Nhất ca của công ty, cho nên bộ phim này muốn để Hứa An Nhiên dẫn dắt cậu ta.”

Ôn Tịch Viễn nhíu mày: “Như vậy xem ra, băn khoăn của Chu Cẩn Thần không có vấn đề gì.”

Từ Tử Dương: “Đó là bởi vì cậu chưa nhìn thấy cảnh Hứa An Nhiên và Lâm Sơ Diệp diễn chung. Hứa An Nhiên bị đè bẹp toàn tập luôn. Hơn nữa từ diện mạo, khí chất, duyên người qua đường, thiên phú, tư chất và thái độ đối với kịch bản mà nói, Lâm Sơ Diệp hoàn toàn bỏ xa Hứa An Nhiên, nhưng Chu Cẩn Thần này lại không đi push Lâm Sơ Diệp mà lại chọn Hứa An Nhiên, cậu không thấy kỳ lạ sao?”

Từ Tử Dương nói xong thì lấy điện thoại ra tìm cảnh diễn thử hôm nay của Lâm Sơ Diệp và Hứa An Nhiên đưa cho Ôn Tịch Viễn.

“Cậu nhìn xem, Lâm Sơ Diệp như thế này, có phải dễ push hơn nhiều so với Hứa An Nhiên không?”

Ôn Tịch Viễn xem xong video, Lâm Sơ Diệp quả thật rất thông minh, nổi bật về tất cả mọi mặt so với đối phương.

Cô không có quá nhiều kinh nghiệm diễn xuất, cũng không phải xuất thân chính quy, không tồn tại bất kỳ kỹ xảo nào, nhưng trạng thái hoàn toàn tự nhiên, diễn một cách thoải mái và dễ dàng.

Hơn nữa diện mạo cô không có tính công kích, mang theo khí chất ngọt ngào trầm tĩnh của người trí thức, khí chất trong sạch, lúc cười lên lại giống như đang ngượng ngùng đáng yêu, ánh mắt trong veo bình thản, quả thật rất dễ làm người khác sinh ra hảo cảm.

“Thái độ của Lâm Sơ Diệp như thế nào?” Anh nhìn về phía Từ Tử Dương:”Cô ấy có muốn nhận vai này không?”

“Cá nhân thì chắc là muốn.” Từ Tử Dương cũng không chắc chắn, “Cậu nghĩ mà xem, một người mới luôn bị chèn ép như vậy, đột nhiên có một cơ hội tốt như thế xuất hiện trước mặt cô ấy, có thể không động tâm sao?”

Ôn Tịch Viễn liếc anh ta một cái: “Có thể Lâm Sơ Diệp sẽ không.”

“Cậu hiểu rõ cô ấy như vậy ư?” Từ Tử Dương tò mò: “Quan hệ của hai người là gì thế hả?”

Ôn Tịch Viễn không cho anh ta cơ hội thám thính, chuyển đề tài: “Lúc các cậu tranh chấp với Chu Cẩn Thần, cô ấy có mặt ở đó không? Thái độ của cô ấy như thế nào?”

“Có ở đó.” Từ Tử Dương nhớ lại bộ dáng lúc đó của Lâm Sơ Diệp, thật ra suốt cả quá trình cô đều tỏ ra bình thản, nhưng mà có đồng ý hay không……

“Chắc là cô ấy cũng khá cao hứng đó.” Từ Tử Dương vừa nhớ lại vừa trả lời, “Lúc sau cô ấy cũng có bày tỏ sự cảm kích với đạo diễn, nhưng có thể lúc ấy đạo diễn và Chu Cẩn Thần giằng co quá mức giương cung bạt kiếm, cô ấy không muốn liên lụy tới đạo diễn nên đã từ chối, ngay cả khi đạo diễn yêu cầu cô diễn thử cùng với nam chính cũng bị cô ấy từ chối, sau đó đạo diễn thuyết phục mãi cô ấy mới chịu diễn. Diễn rất đạt, sau khi diễn xong đạo diễn kiên quyết nói với Chu Cẩn Thần là muốn chọn cô ấy, nhưng lại bị Chu Cẩn Thần phản lại, nói là hoặc là giữ lại đội hình như cũ hoặc là đổi đạo diễn, bây giờ đạo diễn cũng ầm ĩ nói không quay nữa.”

Từ Tử Dương nói đến đây liền cảm thấy rất phiền muộn, nếu đạo diễn cũng đi, bộ phim này của anh ta phỏng chừng cũng phải hoãn lại, phải để cho nó tự sinh tự diệt rồi.

Ôn Tịch Viễn nhìn anh ta: “Đưa tôi xem cảnh diễn thử kia.”

Từ Tử Dương mở video diễn thử của Lâm Sơ Diệp và nam chính đưa cho anh.



Cảnh diễn là lúc nam nữ chính chia tay nhau.

Ôn Tịch Viễn nhìn thấy cô, ánh mắt cũng hơi dừng lại, tầm mắt nhìn chằm chằm Lâm Sơ Diệp trong điện thoại.

Anh nhớ tới ngày mà cô đoán được thân phận của anh, ở trong xe, cô mỉm cười nói với anh: “Nếu thật sự không nuôi nổi anh thì sao. Vậy thì có thể không nuôi nữa không?” cùng với buổi tối hôm đó, cô nằm trong lòng anh, đưa lưng về phía anh, giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng:”Em không thể kết hôn với anh”, loại bình tĩnh này cùng với nụ cười lúc cô đang diễn giống y như đúc, ngoại trừ chi tiết khi cô xoay người, ánh mắt ngập tràn bi thương và khổ sở.

Ngày đó anh đang bận lái xe, không có thời gian để ý ánh mắt của cô.

Buổi tối ngày hôm đó, cô quay lưng về phía anh.

Từ Tử Dương thấy Ôn Tịch Viễn nhìn chằm chằm di động một hồi cũng không nhúc nhích, thần sắc tựa như có chút thất thần, nhịn không được nhìn qua di động, đoạn video kia đã sớm phát hết, hình ảnh cuối cùng dừng lại là Lâm Sơ Diệp xoay người, chậm rãi thu lại nụ cười, sau đó nước mắt rơi xuống.

Trạng thái cảm xúc này của Lâm Sơ Diệp quả thật rất có sức hút, im lặng như thế này còn có sức hút hơn cả những âm thanh.

Anh ta không nhịn được mà đẩy Ôn Tịch Viễn: “Có phải diễn rất khá không?”

Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Ừm, kỹ xảo không tồi.”

Từ Tử Dương: “Cho nên, cô ấy có tư chất như vậy, nếu bị vùi lấp thì thật đáng tiếc.”

Ôn Tịch Viễn không trả lời, bàn tay đưa về phía anh ta: “Đưa bản tóm tắt tính cách nhân vật cho tôi, và kế hoạch quay chụp nữa.”

Từ Tử Dương lập tức lấy tư liệu ra.

Ôn Tịch Viễn nhìn nhanh qua một lần, lại cầm kịch bản lên, đọc sơ qua ba tập đầu, quả thật vai diễn này rất thích hợp với Lâm Sơ Diệp.

Từ Tử Dương thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh biết đã thu hút được anh: “Thế nào? Không tồi chứ hả?”

Ôn Tịch Viễn đặt kịch bản xuống: “Cũng được. Nhưng Hoa Ngôn sẽ không đầu tư bộ phim này.”

Từ Tử Dương sửng sốt: “Tại sao chứ?”

Ôn Tịch Viễn: “Bộ phim này đã ký với Tinh Nhất, Tinh Nhất nắm quyền kiểm soát, là hạng mục riêng của Tinh Nhất, bây giờ đã chuẩn bị đến giai đoạn bấm máy, Tinh Nhất sẽ không để cho các công ty khác hái được quả đào, huống hồ bên đó và Hoa Ngôn còn là kẻ thù truyền kiếp, như thế sẽ càng không để Hoa Ngôn tham gia.”

Từ Tử Dương chợt cảm thấy không ổn: “Vậy không còn biện pháp nào khác sao?” Chẳng lẽ thật sự muốn anh ta buông tha đứa con của mình như thế sao?

Tuy rằng Từ Tử Dương đã nói nếu như đạo diễn cũng không ở lại thì phải để đứa con này tự sinh tự diệt, nhưng kịch bản này anh ta đã dùng rất nhiều tinh lực mới có thể viết ra được, không đành lòng nhìn nó bị lãng phí như thế.

Ôn Tịch Viễn trầm ngâm một lát, nhìn về phía anh ta: “Có mấy công ty hợp tác sản xuất bộ phim này?”

Từ Tử Dương bị anh hỏi tới liền ngẩn ra, anh ta quả thật không chú ý tới điều này.

Ôn Tịch Viễn: “Nếu như bộ phim này là Tinh Nhất đầu tư, dựa theo quy mô của Tinh Nhất, hắn là Chu Cẩn Thần sẽ không dám đầu tư một trăm phần trăm, rất mạo hiểm, anh ta nhất định sẽ tìm công ty khác để san sẻ.”

“Để tôi xem xem.” Từ Tử Dương vừa nói vừa mở di động, tìm lịch sử cuộc trò chuyện, “Đúng đúng, quả thật có tìm hai công ty hợp tác sản xuất, một bên là giải trí Thanh Không, bên còn lại là Nam Sơn.”

Ôn Tịch Viễn có chút đăm chiêu, gật đầu.

Từ Tử Dương: “Có cách sao?”

Ôn Tịch Viễn: “Chỉ có thể thử không chế cổ phần trong tay của một công ty, sau đó lấy danh nghĩa của công ty đó bỏ thêm tiền đầu tư cho hạng mục này. Lúc Chu Cẩn Thần ký hợp đồng hẳn là sẽ dựa theo tỷ lệ góp vốn mà xác định quyền làm chủ.”

Từ Tử Dương lập tức thả lỏng, cánh tay đặt thật mạnh lên vai Ôn Tịch Viễn, cảm động đến rớt nước mắt.

“Anh em tôi, tôi biết là cậu sẽ không bỏ mặc tôi mà.”

Ôn Tịch Viễn lập tức hất tay anh ta xuống: “Tôi không phải là vì cậu.”

Từ Tử Dương: “……”

Ôn Tịch Viễn: “Hạng mục này khi nào thì công bố với bấm máy?”

Từ Tử Dương: “Kế hoạch vốn là định vào hai ngày sao. Nhưng bây giờ đạo diễn đang ầm ĩ nói không quay nữa, bây giờ đang phải tìm đạo diễn thích hợp thay thế, chắc là sẽ thay đổi kế hoạch.”



Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Vậy cậu nghĩ cách khiến đạo diễn và Chu Cẩn Thần giằng co một chút, cho tôi chút thời gian. Nhưng đừng để cho ông ta thực sự đi, ông ta rất thích hợp với hạng mục này.”

Từ Tử Dương gật đầu liên tục: “Không thành vấn đề.”

“Còn nữa.” Ôn Tịch Viễn cầm lấy kịch bản: “Trong khoảng thời gian này, cậu sửa lại kịch bản chi tiết một chút, tính cách của nữ chính không ổn định, còn nhiều chỗ vẫn còn cấn lắm.”

Từ Tử Dương: “……” Lại là một nhà tư bản không xem biên kịch là người đây mà.

Nhưng mà chỉ cần có thể giữ Lâm Sơ Diệp và đạo diễn ở lại, anh ta có thể sửa, cho dù Ôn Tịch Viễn muốn biến nữ chính thành một người tốt chưa từng thấy, anh ta cũng có thể sửa cho anh.

Ôn Tịch Viễn thấy vẻ mặt vui sướиɠ kia, không lên tiếng đả kích anh ta, anh ta không thể viết quá tốt, nhưng Lâm Sơ Diệp có khả năng xử lý nó.

Anh xem qua hai đoạn video diễn thử của Lâm Sơ Diệp, quả thật chỉ là hai cảnh diễn bình thường, nhưng Lâm Sơ Diệp lại diễn nó rất sống động, hơn nữa cô còn có thể dẫn dắt đối phương theo nhịp diễn của mình, có thể nhìn ra cô đã tốn khá nhiều công sức vào việc diễn xuất này.

———

Ngày hôm sau, Ôn Tịch Viễn vừa tới văn phòng, trợ lý Lê Duệ liền tìm Ôn Tịch Viễn báo cáo kết quả điều tra.

“Lâm Sơ Diệp đã ký hợp đồng toàn diện với Tinh Nhất, tất cả các thương vụ hoạt động và hoạt động diễn xuất của cô phải được Tinh Nhất phê chuẩn mới được nhận, nếu cô ấy vi phạm hợp đồng, trong hợp đồng có đề cập tới số tiền bồi thường hợp đồng khá lớn, có thể xem như là khắc nghiệt nhất trong ngành.”

Ôn Tịch Viễn: “Ký mấy năm?”

Lê Duệ: “Mười năm, nhưng đã được tám năm, bây giờ còn hai năm nữa.”

Ôn Tịch Viễn nhíu mày: “Mười năm?”

Mười tám tuổi đã vào ngành, nhưng đến nay vẫn chưa có tác phẩm?

Trợ lý gật đầu: “Nghe nói mới vài năm lúc mới bắt đầu là có kế hoạch nâng đỡ cô ấy, nhưng lúc này cô ấy còn đang học đại học, yêu cầu lấy việc học là chính, công ty tôn trọng quyết định của cô ấy, sau khi học xong bốn năm đạo học liền bắt đầu sắp xếp lịch trình dày đặc, quả thật từng có kế hoạch push cô ấy, nhưng nghe nói là cô ấy đắc tội với ông chủ, cho nên bị đóng băng, cô ấy phải tiếp tục học lên cao, mấy năm gần đây cơ bản không quay bộ phim nào.”

Ôn Tịch Viễn: “Là Chu Cẩn Thần sao?”

Lê Duệ gật đầu: “Đúng thế.”

Ôn Tịch Viễn: “Đắc tội như thế nào?”

Lê Duệ lắc đầu: “Chuyện này không có đáp án chính xác. Có người nói là cô ấy từ chối vai diễn mà ông chủ sắp xếp, cũng có người nói là từ chối sự theo đuổi của ông chủ, còn có…..”

Lê Duệ dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Cô ấy ở bên Mạnh Cảnh Huyền bị Chu Cẩn Thần phát hiện, chọc giận ông chủ, dù sao cũng không có đáp án chính xác.”

Nói xong thì thấy sắc mặt Ôn Tịch Viễn trầm xuống.

Có vẻ như anh ta hơi hối hận khi nói ra câu cuối này.

Cũng may Ôn Tịch Viễn cũng không giận chó đánh mèo.

“Tôi biết rồi.” Anh đứng dậy: “Cậu giúp tôi hẹn với ông chủ của giải trí Thanh Không.”

Lê Duệ gật đầu: “Vâng.”

Thấy Ôn Tịch Viễn lấy áo khoác trên giá treo, bộ dáng như có chuyện phải đi ra ngoài, anh ta không nhịn được hỏi một câu: “Ôn tổng, anh muốn ra ngoài sao?”

“Ừm” Ôn Tịch Viễn mặc áo khoác vào: “Tôi ra ngoài một chuyến, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”

Nói xong lại xoay người nhìn anh ta: “Nhanh chóng hẹn với bên Thanh Không, buổi chiều báo kết quả cho tôi.”

Lê Duệ gật đầu: “Vâng.”

Lại không nhịn được hỏi anh: “Ngài muốn đi đâu thế?”

Ôn Tịch Viễn liếc anh ta một cái: “Việc tư.”

Anh đi tới phim trường cổ trang phía ngoại thành Bắc Thị, chỗ đoàn làm phim của Từ Tử Dương.

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng Ôn tổng cũng đi gặp Sơ Diệp rồi~