Chương 33

Từ Tử Dương trừng mắt nhìn điện thoại, thở dài.

Anh cũng không thật sự mong chờ Ôn Tịch Viễn sẽ đầu tư.

Tuy rằng Hoa Ngôn ảnh thị là một công ty bao gồm tất cả các chuỗi trong giới giải trí. Nghiệp vụ của công ty bao gồm chế tác phim truyền hình và phim điện ảnh, phát hành, đầu tư, và môi giới nghệ sĩ, quảng cáo và các nghiệp vụ khác, nhưng trọng tâm phát triển vẫn là tập trung vào phim điện ảnh và phim truyền hình cũng được coi là chính, nhưng thiên hướng về những bộ phim có chế tác lớn, chủ yếu tập trung vào những bộ phim chất lượng cao, khác với Tinh Nhất có thể sản xuất những bộ phim truyền hình và thần tượng có chi phí thấp, là loại được người trong ngành công nhận, nhưng khó theo được thị hiếu của khán giả.

Yêu cầu của Ôn Tịch Viễn ở phương diện làm phim luôn rất cao, kịch bản nhất định phải hoàn mĩ, đạo diễn và diễn viên phải thích hợp mới bắt đầu tiến hành quay chụp, cũng không vì để kiếm tiền mà tùy tiện tìm một tổ phim kém chất lượng, yêu cầu đối với tổ chế tác hậu kỳ cũng rất nghiêm khắc, vì thế cho nên những bộ phim do Hoa Ngôn sản xuất luôn được gọi là bộ phim quốc dân, là bộ phim hướng đến những giải thưởng lớn. Ngay sau khi công bố tin tức với bên ngoài, các ngôi sao lớn và các đài truyền hình đều tranh nhau, bất kể là diễn viên có kinh nghiệm hay còn ít kinh nghiệm đều tranh nhau để có được một vai diễn, tự nguyện giảm cát-xê để được gia nhập.

Mặc dù quan hệ của Từ Tử Dương và Ôn Tịch Viễn rất tốt, nhưng định hướng phát triển của anh ta và Hoa Ngôn ảnh thị không giống nhau, mấy kịch bản mà anh ta viết chỉ là mấy kịch bản phim thần tượng chi phí thấp, chỉ viết về tình yêu giữa nam nữ chính, những cái khác anh ta không viết tới, bởi vậy cho nên chỉ có thể có giá trị thấp trong giới.

Ôn Tịch Viễn không phải là không thể làm phim thần tượng, không phải anh cảm thấy chướng mắt, nhưng thật sự là anh không có hứng thú ở phương diện này, chưa kể còn phải lăng xê người mới, lại còn không phải là nghệ sĩ của công ty. Anh cũng không phải là làm từ thiện, sẽ không tùy ý chi ra một số tiền lớn mà lăng xê cho người ngoài.

Cho nên đối với lời từ chối của Ôn Tịch Viễn, Từ Tử Dương cũng không bất ngờ, chỉ là có hơi tiếc nuối.

Anh nhìn ra được tư chất của Lâm Sơ Diệp không tồi, con người cũng cố gắng, cái cô thiếu bây giờ chính là một bộ phim đóng vai nữ chính.

Có cô ở đó, không chừng hạng mục này có thể mang lại kết quả tốt cho cô.

Đáng tiếc.

Từ Tử Dương lại thở dài, ánh mắt đảo qua tấm áp phích của đoàn làm phim, không có được Lâm Sơ Diệp, đạo diễn lại muốn đi, hứng thú của anh cũng tụt xuống.

Bước ra khỏi phòng thử vai, anh ta liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Sơ Diệp đang bị nam chính ngăn lại nói chuyện.

Bên ngoài khách sạn là hành lang gấp khúc kiểu Trung Hoa, hai người đứng ở cuối hành lang, trên người vẫn mặc trang phục lúc tới thử vai, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, giống như là đang đóng phim thần tượng vậy.

Từ Tử Dương cầm điện thoại di động tiện tay gõ gõ vài cái, muốn tăng sức thuyết phục với Ôn Tịch Viễn, còn chưa kịp gửi đi thì Lâm Sơ Diệp đã nghe thấy tiếng động mà quay đầu lại, nhìn thấy là anh ta, khách khí chào hỏi: “Biên kịch lão sư.”

Trong tổ kịch bất luận là ai, mọi người đều có thói quen gọi kèm theo danh xưng lão sư.

Từ Tử Dương cất di động, cũng mỉm cười gật đầu: “Còn chưa trở về sao.”

Nam chính Lâu Viễn Hàng cười đáp: “Đúng thế, tôi vừa mới cùng Lâm lão sư diễn chung đã nghiện, cho nên muốn tìm Lâm lão sư để tham khảo kịch bản một chút.”‘

Từ Tử Dương thầm đau lòng, anh ta càng nghiền hơn, anh cảm nhận được khí chất của nam nữ chính ngay trước mặt nhưng không thể dùng.

Trên mặt làm như không có gì, cười cười: “Rất tốt, diễn không tồi.”

Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Cảm ơn.”

Ngay cả bộ dạng mỉm cười nói cảm ơn cũng giống y đúc như trong kịch bản của anh ta.

Từ Tử Dương lại đau lòng, ý nghĩ muốn để Lâm Sơ Diệp diễn vai nữ chính lại càng mãnh liệt hơn.

Rõ ràng là một vai diễn thích hợp như vậy, đối với một người như cô mà nói là một cơ hội rất tốt, cô có thể hoàn toàn dựa vào năng lực của mình để chinh phục đạo diễn và biên kịch, nhưng lại bị Chu Cẩn Thần bỏ phiếu từ chối.

Từ Tử Dương không hiểu sao lại có chút đau lòng thay Lâm Sơ Diệp.

“Lâm lão sư, thời gian này cô vẫn ở trong tổ kịch chứ?” Từ Tử Dương cuối cùng không nhịn được nên đã mở miệng.

Lâm Sơ Diệp cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn mình có chút kỳ quái, nhưng cô không quen Từ Tử Dương, cũng không hiếu kỳ, không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu: “Vâng.”

Lại không nghe thấy anh ta nói gì, chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng thở ra, để lại một câu “Chờ tôi” rồi đi luôn.

Lâm Sơ Diệp cảm thấy anh ta hơi kỳ lạ, nhưng không đoán ra được anh ta có ý gì.

Sau khi hoàn hồn lại, phát hiện Lâu Viễn Hàng vẫn còn đang nhìn cô.

Anh ta hơi ngượng ngùng: “Lâm lão sư, có tiện kết bạn Wechat không?”

Nói xong lại sợ Lâm Sơ Diệp hiểu lầm nên vội vã giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ nghĩ cô khá am hiểu kịch bản , tôi lại là người mới, kinh nghiệm ở phương diện này còn khiếm khuyết, muốn cùng cô thảo luận nhiều hơn về sự thay đổi cảm xúc của nhân vật.”

Lâm Sơ Diệp được anh ta khen có chút ngượng ngùng: “Anh đừng nói vậy, tôi cũng là người mới thôi.”

Anh ta còn đưa mã QR Wechat ra chờ cô quét, cô cũng lấy điện thoại ra quét, kết bạn Wechat với anh ta.

Lâu Viễn Hàng cất di động: “Cảm ơn Lâm lão sư, về sau chắc tôi sẽ làm phiền cô nhiều.”

Lâm Sơ Diệp cũng khách khí đáp lại: “Không sao, là tôi muốn học tập thêm ở mọi người.”

Khách khí nói với nhau vào câu, sau đó chào tạm biệt trở về phòng.

——

Từ Tử Dương trực tiếp đem kịch bản của hạng mục này tới thẳng nhà của Ôn Tịch Viễn.

Đoàn làm phim đang ở phim trường ngoại ô Bắc Thị, muốn đến nhà Ôn Tịch Viễn phải mất hai giờ lái xe.

Từ Tử Dương đặc biệt đợi tới thời gian tan làm rồi tự mình lái xe qua.

Con người Ôn Tịch Viễn này từ trước đến nay vẫn luôn kỳ quái, trong thời gian nghỉ phép, những công tác cho dù có quan trọng đến đâu cũng toàn quyền để cấp dưới quyết định. Nhưng khi quay trở lại làm việc thì lại giống như một người cuồng công việc, xem văn phòng là nhà.

Anh nghỉ phép cũng tùy lúc, hoặc là vài năm liên tiếp không nghỉ phép, hoặc là một năm nghỉ mấy lần, tùy tiện tìm một xó xỉnh nào đó, ở mười ngày nửa tháng gì đó, làm cái gì đều dựa theo tâm trạng của anh.



Từ Tử Dương tính toán, khoảng tám chín giờ Ôn Tịch Viễn nhất định sẽ phải trở về nhà, không nghĩ tới đến lúc tới nhà của anh rồi, căn nhà lại đen kịt một mảng.

Anh ta không nhịn được lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Tịch Viễn: “Cậu vẫn chưa tan làm sao?”

“Ừm.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của anh.

Anh quả thật vẫn chưa tan làm, không phải là rất bận, chỉ là không muốn về nhà rồi lại phải đối mặt với căn nhà trống rỗng.

Chuyện này đối với Ôn Tịch Viễn mà nói, rõ ràng mấy năm vừa qua thái độ của anh với chuyện này vẫn rất bình thường, nhưng bây giờ lại có cảm giác không thích ứng được.

Trợ lý thấy anh chưa tan làm nên bản thân cũng không dám về trước.

Lần này Ôn Tịch Viễn trở về, anh ta mơ hồ cảm thấy Ôn Tịch Viễn hơi thay đổi, trước kia dù sao cũng có chút tình người, tuy rằng không quá thân thiết với đám cấp dưới bọn họ, nhưng cả người vẫn luôn khá ôn hòa, nhưng bây giờ lại là bộ dáng lạnh như băng, khiến cho anh ta mỗi lần đối mặt với Ôn Tịch Viễn lại nơm nớp lo sợ.

Ôn Tịch Viễn cũng không thấy ánh mắt của trợ lý, không phải là anh không nhận ra cảm giác hoang mang trong lòng, hai ngày nay tính tình của anh quả thật không tốt lắm, mặc dù không đến mức phát hỏa vô cớ với cấp dưới, nhưng áp suất quanh người anh vẫn khiến những người khác phải dè dặt lo sợ.

Anh phất tay với trợ lý, ra hiệu cho anh ta tan làm trước.

Từ Tử Dương ở đầu dây bên kia đã thúc giục: “Khi nào cậu tan làm?”

Ôn Tịch Viễn: “Có chuyện gì?”

Từ Tử Dương: “Thì là hạng mục hôm nay tôi nói với cậu đó.”

Ôn Tịch Viễn cho rằng hạng mục của anh ta đang gặp khó khăn: “Trước mắt công ty quả thật tạm thời không có kế hoạch đầu tư làm phim thần tượng. Nếu hạng mục của cậu gặp khó khăn, tôi có thể lấy danh nghĩa cá nhân của tôi đầu tư cho cậu một ít tiền, bù vào lỗ hổng tài chính kia.”

“Không phải vấn đề tiền nong. Là quyền khống chế hạng mục.” Từ Tử Dương không nói rõ qua điện thoại: “Tóm lại là cậu trở về đi, tôi và cậu bàn bạc thử.”

Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Ừm.”

Cúp điện thoại, muốn tắt máy tính, lại nhìn thấy hòm thư của công ty vẫn đang mở, hai ngày trước trợ lý đã gửi qua cho anh một bản toàn bộ những nghệ sĩ ký hợp đồng với Tinh Nhất, nhưng anh vẫn chưa mở ra đọc. Ôn Tịch Viễn đặt con trỏ chuột lên, nhấn mở.

Cuộn chuột xuống, thấy được Lâm Sơ Diệp ở cuối danh sách các nghệ sĩ nữ.

Ảnh chụp hẳn là vài năm trước, nhìn cô còn có chút ngây ngô.

Phần giới thiệu rất đơn giản, tuổi, quê quán, tốt nghiệp đại học cùng chuyên ngành, các bộ phim đã góp mặt và các bộ phim đang chờ chiếu.

“Trên mạng vì sao không có tên của cô ấy?”

“Cô ấy bị công ty đóng băng hoạt động, vài năm trước đã muốn kết thúc hợp đồng, nhưng không thành.”

Lời của trợ lý trong điện thoại ngày hôm đó vang lên bên tai.

Bàn tay đặt trên chuột máy tính của Ôn Tịch Viễn hơi dừng lại, nhìn về phía trợ lý đang thu dọn hành lý chuẩn bị tan làm: “Tiểu Lê, cậu vào đây một chút.”

Trợ lý Lê Duệ đang muốn ra về liền cảm thấy không ổn: “Ôn tổng, có chuyện gì sao ạ?”

Ôn Tịch Viễn ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tại sao Lâm Sơ Diệp lại bị công ty đóng băng hoạt động?”

Lê Duệ mờ mịt lắc đầu: “Không rõ lắm ạ.”

Ôn Tịch Viễn lúc trước bảo hắn tìm danh sách đầy đủ tên của những nghệ sĩ của Tinh Nhất, không đặc biệt nhắc tới tên Lâm Sơ Diệp, anh ta cũng không nghĩ nhiều.

Ôn Tịch Viễn: “Hợp đồng của cô ấy và Tinh Nhất ký kết bao nhiêu năm? Còn mấy năm nữa?”

Lưng Lê Duệ đã bắt đầu đổ mồ hôi: “Để tôi đi hỏi một chút.”

Ôn Tịch Viễn :”Gần đây Tinh Nhất có hạng mục nào không?”

Lê Duệ vẫn mờ mịt lắc đầu như cũ, mấy công ty không có sức cạnh tranh như thế này, bình thường anh ta cũng không chú ý đến.

“Ôn tổng hỏi cái này là có chuyện gì sao?” Anh ta không rõ vì sao Ôn Tịch Viễn lại quan tâm đến hạng mục của Tinh Nhất, hai công ty hiện giờ không có liên quan gì đến nhau cả.

Ôn Tịch Viễn: “Không có gì. Cậu giúp tôi tra một chút lý do tại sao Lâm Sơ Diệp bị công ty đóng băng hoạt động, hợp đồng mà cô ấy và Tinh Nhất ký cụ thể là hợp đồng gì, ký mấy năm, còn mấy năm nữa thì hết hạn hợp đồng, còn nữa, Tinh Nhất gần đây có hạng mục khởi quay hay gì đó không, đoàn làm phim quay ở đâu, ngày mai báo kết quả cho tôi.”

Lê Duệ nhanh chóng gật đầu: “Vâng, Ôn tổng.”

Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Cậu tan làm trước đi.”

Ôn Tịch Viễn nhìn chằm chằm Lâm Sơ Diệp trên màn hình máy tính một lúc, sắc mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt, sau đó đóng hộp thư lại, tắt máy tính, đứng dậy, muốn tan làm thì điện thoại vang lên.

Ôn Tịch Viễn nhìn, là Ôn Thư Ninh gọi tới.

Ôn Tịch Viễn bắt máy, tiện tay lấy áo khoác trên giá treo, tắt đèn, vừa đi tới phía thang máy vừa nói: “Có chuyện gì?”

Ôn Thư Ninh: “Nghe nói em đã quay về Bắc Thị? Sao đột ngột thế?”

Ôn Tịch Viễn: “Có việc.”

Ôn Thư Ninh: “Thế Lâm Sơ Diệp đâu? Ngày đó gọi hai người qua ăn cơm, em lại bảo Hà Minh U nói hai người tiện thể đi đón cậu mợ của nó, sao đón người xong lại đi luôn rồi.”

Ngày đó sau khi Ôn Tịch Viễn tới đón Ôn Giản và Giang Thừa, Ôn Giản đã gửi tin nhắn nói Ôn Tịch Viễn đưa họ ra ngoài ăn cơm, hỏi cô có muốn qua cùng ăn hay không, khi đó cô còn đang kinh sợ với việc Hà Minh U gọi Lâm Sơ Diệp là “mợ”, cơm nước cũng đã chuẩn bị xong nên không muốn ra ngoài, buổi tối lúc Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp đang tiếp đãi Ôn Giản và Giang Thừa nên không nghe điện thoại của cô, cô nhẫn nại chịu đựng mà không quấy rầy, hai ngày sau thì đã quên mất chuyện này, đêm nay mới nhớ lại, đồng thời tiếp nhận hai tin tức là Ôn Tịch Viễn đã trở lại Bắc Thị và Hà Minh U nói “Cô giáo đi rồi”, cô cảm thấy mờ mịt, quan hệ của hai người biến hóa quá nhanh, cô có chút không phản ứng kịp.

“Đừng hỏi em chuyện tối hôm đó.” Ôn Tịch Viễn trầm giọng trả lời, nhấn nút thang máy.



Ôn Thư Ninh nhận ra tâm trạng lúc lên lúc xuống của Ôn Tịch Viễn, thanh âm cũng tự giác mà cẩn thận hơn: “Em và Lâm Sơ Diệp….. Xong rồi?”

Ôn Tịch Viễn trực tiếp cúp điện thoại.

Ôn Thư Ninh bị tiếng “Tút tút” trong điện thoại làm cho mờ mịt, lại nhìn về đôi mắt Hà Minh U – người đang mong ngóng tin tức của cô giáo.

Hà Minh U thấy cô nhìn cậu nhóc liền lập tức hỏi: “Cô giáo đâu ạ?”

Kỳ thật ngày hôm đó Lâm Sơ Diệp đi cũng chưa kịp chào tạm biệt bọn họ, nhưng lúc đi học cô có quay video nói với cả lớp rằng mình có chút việc phải đi công tác, sau khi làm xong sẽ trở về.

Nhưng trong video cô không nói là đi đâu, Hà Minh U có hơi tò mò. Bộ dạng của cô giáo rất đẹp, cậu nhóc rất thích cô, muốn biết cô ở đâu để lúc rảnh có thể tới tìm cô.

Ôn Thư Ninh lắc đầu: “Không biết.”

Hà Minh U: “Cô ấy có phải mợ của con không ạ? Sao lại không ở cùng với cậu?”

Ôn Thư Ninh xòe hai tay, vẻ mặt không biết.

Cô đoán Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp có gì đó, Ôn Tịch Viễn tuy rằng luôn đối xử không biết lớn nhỏ với chị của mình, nhưng chưa từng cúp ngang điện thoại của cô như vậy, cho dù là không kịp nhận điện thoại cũng sẽ gửi hai chữ “Còn sống” qua Wechat cho cô, trực tiếp cúp điện thoại như thế này là lần đầu tiên.

Cô có chút lo lắng, nhưng lại không dám gọi lại lần nữa để hỏi, nghĩ nghĩ một chút rồi gửi một tin nhắn Wechat qua cho anh: “Vợ chồng son có cãi nhau là chuyện bình thường, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, đàn ông thì phải rộng lượng một chút, dỗ cô ấy vài câu thì xong rồi.”

Lúc Ôn Tịch Viễn thấy tin nhắn của cô thì đã lên xe, vừa mới chuẩn bị khởi động xe rời đi, di động vang lên thông báo có tin nhắn, anh thuận tay mở ra xem, không nghĩ tới là một đống lời vô nghĩa, còn không có chữ nào nói đúng trọng điểm.

Lâm Sơ Diệp nào có phải cãi nhau với anh, rõ ràng là đang chạy trốn.

Ôn Tịch Viễn trực tiếp tắt di động, tay đặt lên vô lăng lưu loát vòng xe, chân đạp chân ga, chậm rãi đi ra ngoài.

Lúc anh về đến nhà đã là hơn 10 giờ, nhìn thấy Từ Tử Dương vẫn đang rũ rượi ôm túi văn kiện ngồi chồm hổm trước cửa nhà anh.

Ôn Tịch Viễn liếc mắt một cái lập tức hiểu được vì sao hàng xóm xung quanh căn gác nhỏ lại xem anh ta như một người khó khăn bần cùng, còn khiến Lâm Sơ Diệp hiểu nhầm người đó là anh.

Nghĩ đến hiểu lầm của Lâm Sơ Diệp, sắc mặt Ôn Tịch Viễn xấu đi, liếc mắt nhìn Từ Tử Dương.

“Sao cậu không chăm chút bản thân một chút?” Ngón tay cái áp vô khóa vân tay, Ôn Tịch Viễn không nhịn được mà hỏi anh ta.

Từ Tử Dương vuốt tóc ngược ra đằng sau, nói: “Đây không phải là bởi vì không có thời gian sao.”

Ôn Tịch Viễn: “Cậu có thời gian ngồi đợi ở đây hai tiếng, lại không có thời gian nửa tiếng để đi cắt tóc sao?”

Từ Tử Dương: “Chủ yếu là vừa ra khỏi cửa linh cảm sẽ biến mất, cho nên tôi không muốn đi ra ngoài.”

Ôn Tịch Viễn: “Vậy cậu còn tới đây làm gì?”

Nói rồi anh đẩy cửa đi vào nhà.

Từ Tử Dương theo anh đi vào, một bên thay giày, một bên đem kịch bản từ trong túi văn kiện ra: “Hạng mục này cậu nhất định phải xem. Thật sự rất đáng giá đó.”

Ôn Tịch Viễn vươn tay nhận lấy: “Sao con người cậu và Tiết Ninh giống nhau quá vậy, đường chính không đi lại muốn đi đường ưu tiên. Nếu như hạng mục này của cậu thật sự tốt thì sao không tìm bộ phận đầu tư của công ty đi.”

Từ Tử Dương: “Đây không phải là hạng mục chủ yếu của các cậu, đưa cho bọn họ cũng vô dụng.”

Ôn Tịch Viễn đọc lướt qua, sau đó trả lại cho anh ta: “Vậy đưa cho tôi cũng vô dụng.”

“Cậu đừng vội từ chối.” Từ Tử Dương một lần nữa đem tài liệu nhét vào tay Ôn Tịch Viễn, “Lần này tôi đến là vì nữ chính của tôi, tôi nói cho cậu nghe, cô gái này khẳng định sẽ nổi tiếng.”

Ôn Tịch Viễn: “Liên quan gì tới tôi, cũng không phải người của công ty tôi.”

Từ Tử Dương: “Có thể đoạt cô ấy về nha. Hơn nữa bây giờ cô ấy không nổi tiếng, chắc chắn là có lời.”

Ôn Tịch Viễn: “Công ty tôi không thiếu nghệ sĩ.”

Từ Tử Dương: “Nhưng khẳng định là thiếu người như cô ấy.”

Từ Tử Dương vừa nói xong vừa mở điện thoại, mở tấm hình chụp Lâm Sơ Diệp và nam chính ở hành lang chiều nay: “Cậu xem cậu xem, có phải rất thu hút không? Hơn nữa đứng bên cạnh nam chính kia, thật là giống người yêu trong phim thần tượng.”

Ôn Tịch Viễn liếc qua di động của anh ta, ánh mắt liền dừng lại.

Từ Tử Dương tưởng anh bị Lâm Sơ Diệp hấp dẫn, tiếp tục khen: “Đúng chứ hả? Cậu xem, cậu cũng bị cô ấy thu hút đúng không? Cậu xem cô ấy cùng nam diễn viên kia đứng chung rất có cảm giác CP, từ ánh mắt của họ liền có thể cảm nhận được, tôi nói cậu nghe, hai người này đóng cặp chắc chắn sẽ đại bạo. Hơn nữa nam diễn viên này cũng không tồi, điều kiện gia đình không tốt nhưng lại rất cầu tiến, cũng rất cố gắng, ở đoàn làm phim còn rất biết chăm sóc nữ diễn viên, duyên người qua đường rất tốt, sẽ không dính vào mấy scandal vớ vẩn gì đó, cũng không cần lo lắng bị sập phòng, cậu có thể nhân cơ hội này ký với cả hai……”

Ôn Tịch Viễn trực tiếp ngắt lời anh ta: “Cô ấy ở chỗ nào?”

Tử Tử Dương: “Hả?”

Ôn Tịch Viễn: “Lâm Sơ Diệp ở chỗ nào?”

Từ Tử Dương: “………”

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Tử Dương: Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?

Ôn tổng: Lại là một đối tượng khác của em, vẫn là không có tiền~