Lâm Sơ Diệp mãi đắm chìm trong suy nghĩ, không để ý tới Diệp Hân liên tục nháy mắt với cô.
“Khụ…..” Diệp Hân ho mạnh một tiếng.
Lâm Sơ Diệp hoàn hồn, nhìn về phía cô.
Diệp Hân: “Sơ Diệp à, chúng ta thân nhau như thế, cậu không cảm thấy chúng ta nên thành thật với nhau một chút sao?”
Lâm Sơ Diệp có hơi lúng túng: “Thành thật cái gì chứ?”
Cô không thể nói rằng mình và Ôn Tịch Viễn uống quá chén rồi vô tình hôn nhau, sau đó lại vờ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Lâm Sơ Diệp mỗi khi nghĩ lại đều cảm thấy xấu hổ, nhưng Diệp Hân lại không chịu buông tha cho cô: “Chuyện giữa cậu và Ôn Tịch Viễn đó. Hai người lén lút bao lâu rồi? Sao lúc đó không ai nhìn ra được một chút manh mối gì từ hai người thế?”
Lâm Sơ Diệp: “…..”
“Lén lút gì chứ, tớ vốn không quen anh ta.”
Diệp Hân: “Thật hả?”
Câu hỏi này khiến Lâm Sơ Diệp không dám gật đầu.
Không quen là thật, nhưng hôn thì cũng đã hôn rồi…. hơn nữa lại còn rất nồng nhiệt là đằng khác ấy chứ.
Lâm Sơ Diệp nhớ lại đêm đó Ôn Tịch Viễn ôm cô thế nào, hôn cô ra sao còn đang nghĩ phải trả lời thế nào thì Diệp Hân đã nhắc nhở: “Mặt cậu đỏ rồi kìa.”
Lâm Sơ Diệp vuốt vuốt tóc: “Trong này nóng quá.”
Diệp Hân ném cho cô một ánh mắt khinh thường: “Cậu cứ tiếp tục giả vờ đi.”
“Thật sự không có gì mà.” Lâm Sơ Diệp nói: “Bọn tớ còn không liên lạc với nhau.” Đây là nói thật. Vì vậy dưới con mắt săm soi của Diệp Hân, cô cũng không hề tránh né, cũng không tỏ ra chột dạ.
Diệp Hân bị thái độ của cô làm cho mù mờ: “Chẳng lẽ là do tớ suy nghĩ nhiều quá à? Quan hệ giữa lớp trưởng với Ôn Tịch Viễn khá tốt, có lẽ cậu ta hiểu Ôn Tịch Viễn nhiều hơn.”
Lâm Sơ Diệp không nói tiếp, tuy cô không biết trong một năm cô chuyển trường đã xảy ra chuyện gì nhưng anh họ sẽ không lừa cô, buổi sáng ngày hôm đó Ôn Tịch Viễn quả thực có đi tìm cô.
Đáng tiếc bình thường cô không có thói quen quay đầu lại nhìn ngó, sau khi lên tàu liền trực tiếp rời đi.
Nếu lúc ấy cô quay đầu lại thì sẽ như thế nào?
Lâm Sơ Diệp không tưởng tượng ra nổi, cô không tưởng tượng được nếu như lúc đó cô quay đầu lại nhìn Ôn Tịch Viễn thì sẽ như thế nào.
Anh đuổi tới tận đó tất nhiên là có chuyện muốn nói với cô, hay chỉ là để giải thích, cô không thể biết được đáp án, có những việc đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm.
Ít nhất điều đó chứng minh Ôn Tịch Viễn không phải là người không biết chịu trách nhiệm.
Sau nụ hôn đó, ít nhất anh cũng từng nghĩ sẽ giải thích với cô hoặc cho dù đó có là một lời xin lỗi đi chăng nữa, chỉ là bị bỏ lỡ mà thôi.
Nghĩ thì như thế, nhưng Lâm Sơ Diệp phát hiện, trong lòng cô vẫn muốn biết được đáp án kia là gì.
Vì thế buổi chiều lúc đi tới quán, Lâm Sơ Diệp cố ý đi đường vòng, tới căn nhà của Ôn Tịch Viễn nhưng lần này không may mắn như lần trước, cổng lớn đóng chặt.
Lâm Sơ Diệp nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định nhấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên một lát mới có người đi ra, Ôn Tịch Viễn đứng trước cửa, nhíu mày nhìn cô: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, chần chừ một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Hôm nay tôi nghe nói, hôm họp lớp lần trước, buổi sáng ngày hôm sau lúc tôi tới nhà ga, anh cũng đi?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Ừ.”
Lâm Sơ Diệp: “Là muốn đi tìm tôi sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Phải.”
Lâm Sơ Diệp: “Là….. Có chuyện gì sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Không có gì. Chỉ là nợ em một câu xin lỗi.”
Lâm Sơ Diệp biết được đáp án liền thoải mái, nhưng cũng có chút mất mát.
Cô cười cười: “Vậy à. Thật ra cũng không sao, vốn dĩ chúng ta đều uống say, đôi khi hành động sẽ không theo khống chế của đại não.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô không nhúc nhích: “Ừm.”
Lâm Sơ Diệp vẫy tay tạm biệt với anh: “Vậy tôi về trước nhé.”
Ôn Tịch Viễn: “Được.”
Lâm Sơ Diệp xoay người, phía sau truyền đến tiếng đóng cửa.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy hơi buồn, cũng không biết là buồn vì cái gì, loại cảm giác này giống như lúc trước không giành được phiếu bé ngoan vậy. Cô nghĩ rằng do mình vắng mặt hết nửa buổi nên không được nhận phiếu bé ngoan, cho rằng chỉ cần mình bổ sung giấy phép sau đó đi nói với cô giáo lý do thì sẽ lại được bổ sung phiếu, nhưng thật ra phiếu bé ngoan kia đã được tặng cho bạn khác. Cô và nó không có quan hệ gì cả, chỉ là do cô nghĩ nhiều thôi.
Trở lại trong quán, Hứa Mạn nhận ra cảm xúc của Lâm Sơ Diệp không tốt lắm, sau khi ra ngoài về thì liền ngồi im lặng, một tay chống cằm nhìn ra bên ngoài.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Hứa Mạn lo lắng hỏi.
Lâm Sơ Diệp hoàn hồn: “Không có ạ, cháu chỉ cảm thấy trời bên ngoài rất đẹp, muốn ngắm nhiều một chút.”
Hứa Mạn ngẩng đầu nhìn bầu trời, bà cảm thấy bầu trời ngày nào cũng giống như ngày nào, không biết đẹp chỗ nào.
Bà ngồi xuống đối diện Lâm Sơ Diệp: “Nói thử xem, cháu còn muốn xem mắt nữa không?”
Lâm Sơ Diệp nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Có ạ. Nếu có người thích hợp mợ cứ sắp xếp cho cháu.”
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng chào mừng quen thuộc của phục vụ: “Hoan nghênh quý khách, xin chào, xin hỏi đi mấy người?”
“Một người.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Lâm Sơ Diệp theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy Ôn Tịch Viễn liền run lên, không nghĩ anh sẽ tới đây ăn cơm. Lúc ở nhà anh còn thấy hình như anh không có ý định ra ngoài, nhưng rất nhanh cô liền khôi phục lại như bình thường, nhìn về phía Hứa Mạn.
Hứa Mạn không quay đầu, chỉ cầm điện thoại đưa cho Lâm Sơ Diệp xem ảnh: “Này, mợ vừa ý vài người đều đã quan sát qua, sẽ không gặp phải tên háo sắc giống lần trước đâu.”
Lâm Sơ Diệp: “Không sao, mợ sắp xếp cho cháu một buổi hẹn đi.”
Hứa Mạn cảm thấy Lâm Sơ Diệp hôm nay hơi bất thường, liền hỏi: “Không đúng nha, hôm nay sao cháu lại nóng nảy thế? Có phải Viễn Chinh nói lung tung gì với cháu không?”
Bà cảm thấy chỉ có thể là Phó Viễn Chinh, rõ ràng trước đó còn rất tốt, ngày hôm qua sau khi Phó Viễn Chinh đi đón Lâm Sơ Diệp về thì cô thành ra như thế này.
“Dạ?” Lâm Sơ Diệp bị Hứa Mạn làm cho mù mờ: “Không liên quan gì tới anh ấy đâu ạ, là chuyện của cháu, cháu chỉ muốn nhanh một chút để tránh lãng phí thời gian thôi.”
Hứa Mạn nghi ngờ nhìn cô, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đúng: “Nhưng mà nó vốn chẳng quan tâm gì cả, có nói gì với cháu cũng đừng để tâm, cháu thích như thế nào thì cứ thích.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, đứng dậy quay lại quầy bar, lúc xoay người không nhịn được mà nhìn Ôn Tịch Viễn.
Anh ngồi ở vị trí đối diện quầy bar, khoanh tay, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, tư thế rất nhàn nhã.
Lâm Sơ Diệp cũng không biết sao anh lại đến đây ăn cơm.
Cô không tiến lên chào hỏi, vốn dĩ hai người cũng không thân lắm, không cần phải cố ý đi tới chào hỏi.
Cô ở trong quán không lâu lắm, nói với thu ngân giảm giá cho Ôn Tịch Viễn rồi đi ra ngoài.
Ôn Tịch Viễn thấy cô ra ngoài, vẫn ngồi không nhúc nhích.
Lúc này di động vang lên.
Trợ lý gọi điện thoại tới, hỏi anh khi nào trở về.
“Ngày mai đi, giúp tôi đặt vé về Bắc thị vào tối mai.”
Ôn Tịch Viễn cúp điện thoại, đứng dậy thanh toán, không đợi đồ ăn đem lên đã rời đi.
Anh đi ra tới đường lớn, Lâm Sơ Diệp vẫn còn đứng đợi xe.
“Em đi đâu? Tôi đưa em đi.” Anh nói với Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp lắc đầu từ chối: “Không cần đầu, tôi gọi xe rồi.”
“Gọi xe buổi tối không an toàn lắm, vẫn là tôi đưa em đi thì tốt hơn.” Xe của Ôn Tịch Viễn đậu ở đầu ngõ, vẫn là chiếc xe đã dùng hơn mười năm của Từ Tử Dương, có hơi cũ nhưng vẫn dùng được.
Ôn Tịch Viễn chỉ tới đây công tác, đối với xe không để ý nhiều như thế, có thể dùng được là được rồi.
Anh dừng xe bên cạnh Lâm Sơ Diệp, hạ cửa kính xe: “Lên xe.”
Lâm Sơ Diệp hơi do dự, nhưng thấy Ôn Tịch Viễn không có ý rời đi, nên đành mở cửa ghế lái phụ, lên xe.
“Đi đâu?” Ôn Tịch Viễn hỏi, cũng không quay đầu nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp nói địa chỉ nhà bà ngoại cô.
Hai người không nói chuyện, trong xe chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra.
Lúc sắp đến nơi, Ôn Tịch Viễn rốt cuộc cũng mở miệng: “Sao vẫn còn xem mắt?”
Lâm Sơ Diệp: “Còn không phải là chưa tìm được đối tượng để kết hôn sao.”
Ôn Tịch Viễn: “Người lúc trước không thích hợp sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Người đó cũng bị anh đánh qua rồi không phải sao, chắc chắn là không được rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “Còn những người khác thì sao?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không có.”
Ôn Tịch Viễn nhíu mày, nhìn cô: “Người hôm qua là ai thế?”
Lâm Sơ Diệp: “Anh họ tôi.”
Cô thấy tay đang đặt trên tay lái của Ôn Tịch Viễn dừng lại một chút, sau đó anh bình tĩnh đáp: “Ồ.”
“Quan hệ của em và anh họ cũng không tồi.” Anh nói, giọng nói rõ ràng.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy lời này của anh có chút kỳ quái, không nhịn được nhìn anh một cái, sau đó gật đầu: “Ừ, rất tốt.”
“Em muốn tìm người như thế nào?” Ôn Tịch Viễn nghiêng đầu nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp: “Gì cơ?”
Ôn Tịch Viễn: “Đối tượng KPI của em.”
“……” Lâm Sơ Diệp hơi ngập ngừng, “Có thể kết hôn là được rồi.”
Nhưng vẫn không nhịn được xòe bàn tay ra đếm: “Nhân phẩm tốt, tam quan ngay thẳng, có trách nhiệm, có tính kiên nhẫn, có thể bao dung, sẵn sàng chăm sóc gia đình và con cái.”
“Quan trọng nhất chính là…..” Lâm Sơ Diệp nghĩ nghĩ, không nhịn được mà nói ra, “Có thể sinh con.”
Ôn Tịch Viễn: “………”