Chương 11

Trong lúc Hà Trăn nhìn chằm chằm Tô Hòe, Mục Bách Tùng bỗng “À” một tiếng: “Tô tiểu hữu thật nhạy bén, tại sao tôi không nghĩ đến nhỉ.”

Hà Khánh Niên không hiểu Tô Thanh Phong nói gì, vội vàng hỏi Mục Bách Tùng: “Mục lão, vậy là sao?”

“Tức là, lệ quỷ ở đây không phải là Hà Trăn.” Mục Bách Tùng giải thích: “Cây đa nhà họ Hà dồi dào linh khí, xương khô bị chôn dưới tàng cây, năm rộng tháng dài rất dễ nảy sinh tà vật — Như vậy, ngươi còn chẳng phải quỷ, chỉ là tà khí từ một bộ xương khô mà thôi.”

Hà Trăn ban đầu có lẽ đã đầu thai từ lâu, để lại đống xương trắng được linh khí cây đa tẩm bổ, trải qua năm mươi năm dần sinh ra linh thức. Nó nghĩ mình là Hà Trăn, nhưng không có trí nhớ hoàn chỉnh của Hà Trăn, chỉ dựa vào một vài ký ức vụn vặn mà nhận định là nhà họ Hà gϊếŧ nó, quyết báo thù họ. Vì vậy, “Hà Trăn” này mới không nhớ rõ hung thủ sát hại mình, không nhớ rõ chiếc đồng hồ Hà lão tặng, càng không nhớ rõ Hà lão.

Chân tướng được phơi bày, “Hà Trăn” như bị đả kích mạnh, phản bác: “Ta không phải là Hà Trăn? Ta chính là Hà Trăn! Các ngươi nói dối, ta phải gϊếŧ các ngươi!”

Sát khí cuộn trào mãnh liệt, lần này không chỉ tấn công Tô Thanh Phong, mà vô số quỷ ảnh chui ra từ sát khí còn cười the thé lao đến tất cả mọi người.

Tô Thanh Phong giơ ngón tay, ấn xuống một cái. Khí lạnh như sương tuyết ập tới, chu vi một nghìn mét đều như đóng băng, chỉ trong chớp mắt, giữa trời hè nóng bức, lạnh lẽo băng giá phủ xuống mọi ngóc ngách.

Mục Bách Tùng đang định mở lĩnh vực của mình, bỗng cảm giác được hơi tuyết lạnh lẽo, kinh ngạc nhìn Tô Thanh Phong. Rốt cuộc ông đã hiểu, tại sao ngày ấy đồ đệ Trình Trừng của mình trở về lại bị đả kích, lĩnh vực mạnh mẽ có khả năng bao trùm chu vi lớn như vậy, kể cả là ông, cũng chỉ mới gặp được một thiên sư bảy sao có khả năng làm được.

Tuy nhiên, vị thiên sư kia đã qua đời từ lâu, trước khi đạo sĩ đổi tên thành thiên sư, cách gọi “Thiên sư bảy sao” chỉ được thêm vào sau khi ông mất. Trước đó, vị thiên sư này có một cái tên khác, một cái tên nổi danh đạo giới, vang vọng bên tai cả thiên sư lẫn phương sĩ, không ai không biết —-

Phù Hạc đạo nhân.

Mục Bách Tùng không ra tay, hiện tại đã không cần ông phải làm vậy.

Không trung không hề có tuyết, thậm chí mặt trời còn tỏa nắng chói lọi trên bầu trời xanh trong, vậy mà, “Hà Trăn” lại cảm giác như mình đang chìm trong bão tuyết, bông tuyết như gió đao, chém nó ngàn vạn lần.

“Hà Trăn” gào thét: “Đau quá, đau quá! Ngươi muốn gϊếŧ ta sao?! Mau dừng tay!!!”

Tô Thanh Phong đạm mạc nói: “Ngươi đã từng gϊếŧ người, tại sao không nghe lời cầu xin của ông ấy trước khi chết?”

Hai mắt “Hà Trăn” đỏ ngầu, hừng hực hận ý: “Ông ta là người họ Hà, tại sao ta không thể gϊếŧ!”

Tô Thanh Phong: “Ngươi đã biết hung thủ là Tống Kiến Viễn, không phải là người họ Hà.”

“Trước kia ta không biết, sao có thể trách ta!” “Hà Trăn” không cam lòng đáp: “Không thể, không thể cho ta một cơ hội sao?” Nó cúi đầu, ra vẻ yếu thế, nhưng móng tay lại tủa ra, tập kích Tô Thanh Phong.

Gió tuyết rít gào, ép nó quỳ rạp xuống đất. Tô Thanh Phong rũ mắt, nhìn xuống oán khí được tạo thành từ xương khô này: “Ngươi đã gây nên hậu quả, người chết không thể sống lại, ta tha cho ngươi, vậy thì sẽ có lỗi với người chết oan vì ngươi.”

Huống chi, mục tiêu của “Hà Trăn” là cả nhà họ Hà, cái chết của người đầu bếp chỉ là khởi đầu, nếu không có Tô Thanh Phong và Mục Bách Tùng ở đây, nó có thể sẽ tàn sát tất cả mọi người. Đối với nó, hung thủ rốt cuộc là ai chẳng hề quan trọng, nó chỉ muốn gϊếŧ người.

“Hà Trăn” nghiến răng, chửi ầm ĩ, điên cuồng giãy dụa, nhưng dẫu làm cách nào cũng không trốn thoát gió tuyết ngợp trời, trước mặt nó chỉ còn con đường chết.

Tô Thanh Phong giơ cao kiếm, đúng lúc ấy, Hà lão hô: “Tô thiên sư!”

Tô Thanh Phong quay đầu, nhìn đôi mắt già nua đầy khẩn khoản của Hà lão. Ông nói: “Có thể…Có thể tha cho nó một mạng được không?”

Mục lão thở dài: “Hà gia chủ, nó đã hại một mạng người, nếu giờ không diệt trừ nó, e sẽ gây ra hậu họa khôn cùng.”

Hà lão im lặng, Tô Thanh Phong mở miệng: “Tôi có thể không gϊếŧ nó.”

Hai mắt Hà lão sáng lên, lại nghe Tô Thanh Phong bình tĩnh nói nốt câu: “Nhưng Hà gia chủ phải nghĩ kỹ, nó không phải là Hà Trăn tiên sinh, chỉ là ác quỷ khoác vẻ ngoài của ông ấy, nó còn dùng bàn tay của Hà Trăn để gϊếŧ người, khiến A Trăn của ông bị vấy máu.”

Hà lão biến sắc, lảo đảo lùi về sau, nhắm nghiền hai mắt.

Lúc này, ông không ngăn cản nữa.

“Hà Trăn” điên loạn gào thét, lớp da của Hà Trăn vỡ tan, sát khí tuôn ra ào ạt, giờ khắc này, nó không duy trì hình người nổi nữa.

Xét cho cùng, nó cũng chỉ là một bộ xương khô, một đống oán khí mà thôi.



Kiếm quang tiêu diệt ác quỷ, sương tuyết ngừng lại, lá đa rụng tang tác, cuối cùng nhà họ Hà lại được yên ổn.

Đống xương trắng kia vẫn lẳng lặng nằm trong bùn đất. Hà lão khuỵu xuống, ôm đống xương vào lòng, tới khi ông đứng dậy, giọng đã khản đặc: “Tôi chưa từng nghĩ… Chưa từng nghĩ A Trăn lại ở đây…”

Ông ôm xương trắng, khóc không thành tiếng. Mái tóc ông bạc trắng, trong chớp mắt như vừa già thêm mười tuổi.

“Ở gần tôi như vậy, tôi lại không thể đưa cậu ấy ra ngoài… Cậu ấy luôn một lòng chờ tôi, tôi lại đến chậm năm mươi năm…”

Tiếng khóc của ông run rẩy, bi thương đau đớn tận cõi lòng. Mọi người chỉ trầm mặc lắng nghe, không ai dám lên tiếng.

Một lúc sau, Hà lão lau nước mắt, ông vẫn ôm chặt đống xương kia, tới khi ngẩng đầu, ánh mắt đã quyết liệt như sói, trở lại thành Hà gia chủ mạnh mẽ, quả quyết ngày thường. Ông nói: “Gã Tống Kiến Viễn kia, tôi muốn lão không được chết yên thân.”

Xương cốt của Hà Trăn xuất hiện, chân tướng nhiều năm trước cũng được phơi bày.

Tống Kiến Viễn là người giúp việc của nhà họ Hà năm mươi năm trước, lão điên cuồng si mê con nuôi của nhà họ Hà khi ấy, Hà Trăn.

Hà Trăn đối xử thân thiết với mọi người, đôi mắt nhìn ai cũng như chứa chan ý cười. Ý cười vốn dành cho tất cả mọi người, vào mắt Tống Kiến Viễn lại thành của một mình lão, lão nghĩ Hà Trăn cũng thích mình, mừng như điên, vội vã muốn Hà Trăn đáp lại tình cảm của lão.

Song chẳng bao lâu sau, Tống Kiến Viễn phát hiện thực ra Hà Trăn đã sớm có người trong lòng, Hà Trăn cười với tất cả mọi người, nhưng chỉ khi ở bên người đó, cậu mới có càng nhiều cảm xúc, không chỉ cười, còn cả hỉ nộ ái ố, tất cả đều dành cho một mình người đó.

Tình cảm nồng nhiệt bị nước lạnh dập tắt, thế giới mà Tống Kiến Viễn đơn phương dựng lên sụp đổ, lão nhìn Hà Trăn và người đó ngày càng thân thiết, ngọn lửa ghen tỵ ngày càng bùng cháy mãnh liệt.

Đố kỵ khiến người ta điên cuồng, tới một ngày, người đó rời khỏi nhà, Hà Trăn không còn được bảo vệ dưới cánh chim của người đó nữa. Tống Kiến Viễn hệt như con linh cẩu, nửa đêm lẻn vào phòng Hà Trăn. Tống Kiến Viễn biết trước Hà Trăn sẽ phản kháng, nhưng sự phản kháng ấy còn vượt quá dự liệu của lão. Tống Kiến Viễn phẫn nộ, giây phút ấy lão chỉ có một suy nghĩ, nếu không chiếm được, lão sẽ phá hủy.

Động tĩnh đêm đó kéo mọi người trong nhà họ Hà tới, Tống Kiến Viễn không đạt được mục đích, bỏ chạy. Bà chủ nhà họ Hà nhìn thấy giường chiếu lộn xộn, cùng với một bộ quần áo đàn ông không phải của Hà Trăn. Hà Trăn không có cơ hội giải thích, cậu vốn không phải con ruột nhà họ Hà, còn bị bà chủ nghi là con riêng của chồng, bà ta đã không muốn chứa chấp cậu từ lâu, huống chi con trai của bà ta lại thân thiết với cậu như vậy, thân thiết đến mức bà ta phải nghi ngờ.

Bà chủ nhà họ Hà sai người lột sạch quần áo Hà Trăn, nhốt cậu vào phòng chứa củi giữa trời đông rét mướt, tính hôm sau đưa Hà Trăn đến một nơi thật xa, không còn cơ hội xuất hiện trước mặt con bà ta nữa.

Tống Kiến Viễn biết chuyện, chờ đêm khuya lẻn vào phòng chứa củi, muốn Hà Trăn đi cùng mình, nhưng bị Hà Trăn từ chối. Cậu chờ người trong lòng trở về cứu mình, dù đã vào tình cảnh này, cậu vẫn tin tưởng người đó.

Tống Kiến Viễn không nhịn nổi nữa, lão không cho phép Hà Trăn bày tỏ tình yêu với người đó trước mặt lão. Bọn họ tranh cãi dữ dội, đúng lúc giận xông máu não, Tống Kiến Viễn mò thấy một sợi dây thừng trong phòng.

Tới lúc lão tỉnh táo lại, Hà Trăn đã tắt thở. Ban đầu, Tống Kiến Viễn sợ hãi hoảng loạn, nhưng khi giây phút run rẩy qua đi, lão lại bình tĩnh đáng sợ. Lão là người giúp việc nhà họ Hà, nắm rõ mọi đường đi ngõ tắt trong nhà. Lão nương theo bóng đêm, cõng Hà Trăn lặng lẽ bỏ trốn, nhưng khi đi ngang qua cây đa trước cổng lại vấp phải rễ cây nhô trên mặt đất, không cách nào bò dậy nổi.

Thi thể trên lưng như nặng ngàn cân, Tống Kiến Viễn bị dọa, bất chấp chôn luôn Hà Trăn dưới gốc đa.

— Vì vậy, hôm sau, Hà Trăn liền “mất tích”.

Bà chủ nhà họ Hà không điều tra rõ ngọn ngành, trong mắt bà ta, Hà Trăn bỏ trốn hay đã chết cũng giống nhau, nhưng nếu nói bỏ trốn có thể con trai bà ta còn đi tìm, nên bà ta tuyên bố rằng Hà Trăn treo cổ tự sát, chết trong phòng chứa củi. Thậm chí, bà ta còn làm bộ làm tịch tổ chức một tang lễ — như vậy, con trai bà ta mãi mãi không thể tìm được Hà Trăn, rồi nó sẽ trở về làm một người bình thường, chứ không phải tên biếи ŧɦái thích đàn ông.

Sự thật bị vùi lấp, người bị hại bị chôn dưới gốc đa, hung thủ lẩn trốn trong bóng tối, mãi tới nhiều năm sau, mọi chuyện mới sáng tỏ.

Hà lão tổ chức một tang lễ khác cho Hà Trăn, Tô Thanh Phong cũng tới tham gia. Cậu không thấy Tống Kiến Viễn trong nghĩa trang nữa, từ khi chuyện kết thúc, Tống Kiến Viễn đã mất tích.

Nhà họ Hà có vô số thủ đoạn, Tô Thanh Phong có thể tưởng tượng được Tống Kiến Viễn đang trong hoàn cảnh nào, tuy nhiên, đây cũng là thứ lão đáng phải chịu.

Kết thúc tang lễ, Hà Vô Cô tới cảm ơn Tô Thanh Phong, cậu bèn hỏi nghi hoặc trong lòng mình: “Mạo muội hỏi một câu, Hà gia chủ là ông ruột của cậu sao?”

Hà Vô Cô xoay hồ đào, cười đáp: “Tô thiên sư, tôi biết anh muốn hỏi gì, thực ra anh muốn hỏi ông tôi có lấy vợ không đúng không?!”

Tô Thanh Phong gật đầu, Hà Vô Cô trả lời: “Ông tôi không lấy vợ, ông nhận nuôi bố tôi từ cô nhi viện, sau đó mới có tôi và anh tôi.” Hắn hơi ngừng lại, nói tiếp: “Trước đây, chúng tôi không hiểu rõ chuyện của ông tôi và người kia, chỉ đoán được trong lòng ông có một người, Tô thiên sư đến chúng tôi mới rõ bí mật này.”

Tô Thanh Phong: “Thì ra là vậy.”

Cậu nhìn theo bóng lưng của Hà lão cách đó không xa, ông cụ chống gậy một mình đứng trước bia mộ, một tay dịu dàng xoa mặt bia… Dường như đang vuốt ve người yêu đã qua đời từ lâu của mình.