Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 106: Anh nghèo thật rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: truyenhdt.com | @llllMeiMeillll

Năm ngoái tỉnh S không thành lập đội tập huấn do trước kia ít người quan tâm đến thi đua, nhưng kể từ năm nay thi đua đã được chú ý nhiều hơn, Hiệp Hội Hoá Học tỉnh S cũng coi trọng vấn đề này.

Phương pháp huấn luyện trước đây là "các thí sinh tự do sắp xếp và lựa chọn", yêu cầu các thí sinh phải tự đăng ký huấn luyện, trở thành một trại huấn luyện thống nhất được sắp xếp trong đội.

Ngay từ tuần đầu tiên, họ sẽ đi thẳng về phía bắc đến Đại học Bắc Quan, một trường đại học trọng điểm ở thành phố trực thuộc Trung ương, để đào tạo tập thể.

Lần huấn luyện này, giống như lần huấn luyện trước của Đại học Z, quy tụ các tỉnh thi đua xuất sắc trên toàn quốc, so với Đại học Z, số lượng đối thủ mà họ gặp phải lần này giảm đi rất nhiều, sau vòng loại toàn quốc và tuyển chọn đội tuyển tỉnh, những người còn lại người rất ít. Toàn quốc có 34 khu hành chính cấp tỉnh, mỗi đội tuyển tỉnh có ít nhất ba bốn thành viên, hơn chục thành viên, tổng cộng 340 người, tất cả sẽ tham gia Trại Đông thi hóa học năm nay ( chung kết toàn quốc).

Tại nhà ga tỉnh S, các thành viên đội tuyển tỉnh vừa gặp đã trao đổi tên họ, tên trường với nhau, còn có chút ngại ngùng không dámbuông thả, Trung học số 5 tụ một chỗ, Ưng Tài tụ một chỗ.

Lộc Hành Ngâm kéo chiếc vali và đi theo Trần Xung vào trong -—— Lần này Trần Xung được Hiệp Hội Hóa học tỉnh thuê làm huấn luyện viên đặc biệt, dẫn dắt đội trong suốt quá trình.

Từ khi cậu trở về, nhà họ Cố bắt đầu chú ý đến hoàn cảnh của cậu, mỗi tuần đều gửi cho cậu một khoản tiền lớn, lời nói của Cố Thanh Phong nguyên bản là: "Sớm muộn gì cũng sẽ là của cháu, cháu không thể vì tiền mà trễ nãi cuộc sống."

Nhà họ Cố cũng cử người đến hỏi cậu có cân nhắc chuyển sang trường khác không, nhưng bản thân Lộc Hành Ngâm đã từ chối: "Cháu đã lớp 12 rồi chuyển cũng lu bu lắm ạ, cũng khó thích nghi với môi trường mới. Cháu có tiến bộ của riêng mình, cứ thế đi ạ."

Bên kia chỉ chịu thua.

Vali này cũng mới mua, đựng được nhiều đồ nhưng hơi nặng.

Khi đi kiểm tra an ninh, một đoạn thang cuốn không hoạt động, cậu phải kéo nó lên, cổ tay mảnh khảnh của Lộc Hành Ngâm nổi đầy gân xanh, trông trắng bệch mỏng manh lạ thường, như thể có thể bị gãy bất cứ lúc nào.

Cậu đang nhấc lên, bỗng nhiên tay nhẹ đi, Cố Phóng Vi từ phía sau vọt tới, một tay cầm lấy hành lý của cậu, nhìn thẳng phía trước: "Em đi lên trước đi, anh khiêng lên cho."

Bên cạnh có một học sinh Ưng Tài đang loay hoay chuyển tủ sách, thấy Lộc Hành Ngâm không có gì trong tay, cậu ta ngập ngừng hỏi: "Này bạn, bạn có thể giúp tôi không? Thực xin lỗi, tay cầm của tôi bị gãy rồi, ôm lên đau tay quá à."

Bàn tay của cậu đã có vết hằn.

Lộc Hành Ngâm nhìn Cố Phóng Vi, vừa định đi tới, nhưng thấy Cố Phóng Vi nhanh chóng đi vài bước, đầu tiên giúp Lộc Hành Ngâm đặt đồ lên bục, sau đó đi xuống lầu lấy tủ sách của người kia: "Tôi giúp cho, em tôi sức khỏe không tốt."

Khi chiếc hộp nhựa nặng trịch được khiêng lên, nhân viên an ninh cười: "Mang theo vali không tốt sao? Thứ này còn không có tay cầm." Học sinh Ưng Tài xấu hổ gãi đầu, quay người nói với hai người bọn họ: "Cảm ơn, xíu mời hai người ăn kem."

Cố Phóng Vi đứng bên cạnh Lộc Hành Ngâm.

Hắn đổ mồ hôi nhẹ, sợi tóc trên trán hơi ướt, nụ cười trong đôi mắt hoa đào sáng ngời, cả người hắn như phát sáng: "Được."

Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một lúc, còn chưa kịp trả lời, giọng nói của Cố Phóng Vi từ trên đầu cậu bay xuống: "Là bọn tôi."

"A đu! Vậy cũng chả lạ gì, mấy đại ca, cho tui quay cái nha!" Lý Kỳ lại vỗ đùi, điên cuồng cười nói: "Trường tui sau khi trở về đều có người nhắc tới hai cậu, rất nhiều nữ sinh đều muốn thông tin liên lạc của hai người! Không được không được, tui muốn phát sóng trực tiếp trong nhóm. Tui có thể chụp một bức ảnh không? Thanh Mặc bên các cậu ai cũng đẹp vậy à?"

Giọng nói của Cố Phóng Vi từ trên cao vọng xuống: "Ừ, em ấy rất đẹp."

Lộc Hành Ngâm đặt cuốn sách trên tay xuống, ngước lên nhìn thấy Lý Kỳ thò đầu ra từ chiếc giường đối diện đưa tay chụp một bức ảnh.

Cậu ta cười toe toét: "Đều là con trai, đừng có ngại, hai cậu rất đẹp trai, không chụp ảnh thì tiếc lắm."

Có tiếng va chạm nhẹ từ lan can sắt, giọng nói của Cố Phóng Vi lại bay lên: "Người anh em gửi tôi một bản với."

Sau đó lặng thinh.

Lộc Hành Ngâm cúi đầu, tiếp tục sách.

Lộc Hành Ngâm thích loại không gian chật hẹp này, nên ngủ rất ngon, 8:30 sáng hôm sau, một mùi mì tương xào thoang thoảng khắp người, cậu mở mắt ra thì thấy ba người ở giường đối diện ngay ngắn đang ngồi thành một hàng, hút sợi mì tương.

Cậu dụi mắt đứng dậy, cúi đầu tìm đồ vệ sinh cá nhân trong cặp, mới phát hiện cặp sách đã được đặt ở cuối giường trên bàn. Bên cạnh cặp sách có một chai nước khoáng, trên đó có ghi dòng chữ: "Nhà vệ sinh hơi bẩn, nên mua cho em hai chai nước khoáng, một chai để rửa mặt một chai để đánh rang, nhớ xài khăn giấy khử trùng dùng một lần ở đây."

Lộc Hành Ngâm mang giày đứng dậy, nhìn lên thấy rằng Cố Phóng Vi đã biến mất.

"Cố Thần đi toa nhà ăn xếp hàng mua bữa sáng, cậu là em ông ấy hả?" Lý Kỳ vừa húp mì xào sột sột vừa hỏi. Qua một đêm, các thành viên của đội tuyển tỉnh nhanh chóng làm quen với nhau, dâng hai đầu gối trước 92 điểm của Cố Phóng Vi trong vòng loại, bắt đầu gọi hắn là "Cố Thần".

"Cố Thần dậy rất sớm, năm sáu giờ tôi đã thấy ổng dậy nằm sấp xài máy tính rồi, nhưng ổng không làm hóa học thì phải." Lý Kỳ nói, "Hai người thân ghê, ổng ăn xong rồi thì nói dành lúc cậu sắp thức dậy, đi mua bữa sáng cho cậu. "

Cố Phóng Vi đã sớm quay lại, trên tay mang theo rất nhiều đồ, hắn đã mua hộp cơm đắt nhất trên tàu, trong đó có mì hầm đặc sản miền Bắc và cải mù tạt đỏ, cháo gạo kê và bánh bao hấp, trứng, rau thái nhỏ.

"Vãi luôn! 58 tệ một phần đó!" Đối diện bốn nam sinh hai mặt nhìn nhau, "Có tiền thật đúng là có khác..."

Lý Kỳ cười ranh nói: "Nhưng theo kinh nghiệm của tui, đồ ăn sáng trên tàu đắt tiền thì càng dở."

Lộc Hành Ngâm thấy Cố Phóng Vi mang đến, vươn tay lấy tiền từ trong ba lô. Cố Phóng Vi đột nhiên nói: "Hũ kẹo ngôi sao."

Tay Lộc Hành Ngâm cứng đờ.

"Một cái bốn mươi. Cơm nắm thì mười tệ." Cố Phóng Vi nói, "Nếu rõ ràng như vậy, thì cũng coi như trước đây anh nợ em, anh có nhiều tiền như vậy, còn lấy danh nghĩa em đòi tiền ông nữa. Nên em đừng cho tiền anh nữa."

Đôi mắt hoa đào kia lại nhìn qua, trong lòng bình tĩnh ẩn ẩn có một tia uất ức: "Xin em đấy."

Bữa sáng trên xe lửa giống như Lý Kỳ nói, dở cực kỳ. Lý Thất đắc ý nói: "Cái này các cậu khẳng định không biết, quê tui ở dưới huyện, mỗi tuần đều phải đi tàu hỏa qua lại, các loại đồ ăn trên tàu tui đều biết rõ trong lòng bàn ta. Phần ăn bốn năm chục cái dạng gì, thật sự là ăn không ngon, bữa sáng mì trộn tương tám tệ đáng hơn —— ha ha, Cố Thần, cậu không muốn nghe đúng không?"

Lộc Hành Ngâm cắn một miếng mì hấp, cảm giác như mình đã ăn một ngụm keo, nhấp một ngụm cháo kê ——nhạt như nước, còn có vị rất lạ.

Cậu đặt đũa xuống.

Cố Phóng Vi ở bên cạnh nhìn, có chút áy náy: "Mua mì gói cho em nhé?"

Lộc Hành Ngâm lắc đầu, chăm chỉ ăn mù tạt đỏ và trứng, sau đó leo trở lại giường bắt đầu đọc sách.

Phần mì, bánh hấp và rau vụn còn lại, Cố Phóng Vi không đem vứt.

Buổi trưa, mọi người ăn cơm, một ít mì gói, một số mua suất ăn cố định, sau khi hỏi thăm Lý Kỳ, Cố Phóng Vi đã mua một suất cà ri khá ngon trong số nhiều suất ăn định sẵn cho Lộc Hành Ngâm.

Lộc Hành Ngâm nghĩ hắn sẽ mua cùng một cái, nhưng thấy Cố Phóng Vi mang mì hầm và rau vụn mà cậu chưa ăn hết vào buổi sáng, bắt đầu ăn.

Lý Thất sửng sốt: "Cái này ăn được sao? Cổ Thần, đã nguội rồi, nóng lên liền có vị cao su, huống chi là lạnh."

"Cũng được, không nên lãng phí." Cố Phóng Vi thản nhiên nói, "Cũng không tệ lắm, khi tôi nghèo đã ăn mì trứng liên tục nửa tháng luôn ấy."

Hắn dựa rất gần Lộc Hành Ngâm. Hai người ngồi cạnh cửa sổ xe bên này, dùng chung cái bàn này.

Cố Phóng Vi hơi quay mặt lại, đôi mắt đẹp hiện rõ niềm hạnh phúc: "Lần này chắc cũng không tệ lắm nhỉ?"

Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói, "Anh chia cho em một nửa đi."

"Không cần đâu." Cố Phóng Vi đưa tay ra, như muốn xoa đầu cậu, nhưng lại đặt xuống.

Hắn thủ thỉ: "Em xem này, dù buổi sáng anh không biết nhưng buổi trưa anh đã biết được. Anh có trí nhớ tốt cũng rất thông minh. Bây giờ anh đã biết có bao nhiêu phần ăn ở tàu hỏa có bao nhiều loại, loại nào ngon nhất. Đồ uống trong thực đơn đắt hơn nhiều so với đồ uống ở cửa hàng tiện lợi bên ngoài."

"Anh không cần phải làm thế." Lộc Hành Ngâm nói.

Sự trẻ con của Cố Phóng Vi đôi khi nằm ngoài sức tưởng tượng —— khoảng cách giữa hắn và cậu không thể đơn giản là xóa nhòa bằng cách hắn hạ thấp dáng người và hòa nhập vào "cuộc sống thường dân".

"Ai nói anh làm cái này vì em." Cố Phóng Vi chớp chớp mắt, tùy ý cười nói, "Có lẽ anh nghèo thật rồi?"

Lộc Hành Ngâm thu hồi ánh mắt, làm thinh.

Cố Phóng Vi thấy cậu muốn ngủ trưa nên không ở lại đây ăn vạ nữa mà leo trở lại giường trên.

Điện thoại di động của hắn vẫn còn ném ở đó, một tin nhắn mới hiện lên trên màn hình, hiển thị đến từ: [Mẹ]

[Mẹ]: "Con mau quay về! Giải thích ý của con là gì đi."

[Mẹ]: "Ba con đã dừng tất cả thẻ của con rồi, ông nội con cũng nói sẽ không cho con tiền nữa, Phóng Vi con ngoan một chút, học cái gì không học đi học làm gay hả con?"

Hắn làm lơ tin nhắn này, đầu ngón tay vuốt cái, trở lại màn hình chính.

Màn hình chính là một bức ảnh mà hắn vừa nhận được ngày hôm qua. Góc nhìn của bức ảnh là từ trên xuống dưới, hắn cúi đầu nhìn xuống, Lộc Hành Ngâm nhìn lên, vừa lúc được chụp trong máy ảnh.

Hắn xoá người anh em vướng víu ở giữa luôn.

Đến bây giờ hắn mới nhận ra mình thậm chí còn không có một bức ảnh chụp chung với cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »