Sau một hồi chờ đợi, quản lý đã trở lại.
Thấy chủ tiệm trở về, Hoàng Quân lại nở nụ cười: "Thế nào?"
Còn về cuộc trao đổi vừa rồi, chủ tiệm chỉ thấy khó nói một lời, liền nói: "Nhận hết đi."
"Được rồi, đây." Hoàng Quân cười nói: "Chủ tiệm, trước tiên ngài kiểm tra đi."
Chủ tiệm gật đầu, cầm thuốc đi kiểm tra.
Thấy viên thuốc kiểm tra của chủ tiệm, Hoàng Quân quay lại chỗ Diệp Khâm nói: "Muội có thể bán được 500 triệu, kiếm bộn tiền."
Thấy nụ cười của cô tươi tắn như vậy, trên mặt Diệp Khâm cũng lộ ra vẻ tươi cười: "Ta đã bán cho muội nhiều tiền như vậy, có nên mời ta đi ăn tối không?"
"Chắc là”
Hoàng Tuyền nhìn hắn: "Nếu không phải vì huynh, huynh cũng không thể bán được nhiều tiền như vậy. Huynh nhất định phải được mời đi ăn tối."
"Vậy thì ta không khách sáo." Diệp Khâm nói: "Đi nhà hàng đắt nhất."
"Phải ăn đắt nhất. "Hoàng Quân cười nói: "Ăn xong chúng ta đi mua chút dược liệu."
Viên thuốc đã luyện xong, để khi nuốt vàng thú tỉnh lại, nàng cũng có tiền mua thức ăn cho nó.
"Được” Diệp Khâm cười nói.
Một lát sau, kiểm tra xong thuốc.
Chủ tiệm nhìn Hoàng Quân: "Đêm nay tiểu thư, lấy ngân phiếu hay là trực tiếp chuyển vào thẻ?"
"Trực tiếp chuyển vào thẻ." Diệp Khâm.
“Được” Chủ tiệm dẫn Hoàng Quân đi chuyển tiền. Khi tiền chuyển vào thẻ, Hoàng Quqan quay lại nói với Diệp Khâm: "Đã nhận được tiền, chúng ta đi thôi."
“Tốt” Diệp Khâm trả lời rồi dẫn nàng đi.
Ra khỏi Đan Lâu, Diệp Khâm nhìn nàng nói: "Tiếp theo muốn đi đâu?"
"Đến tiệm thuốc”. “Tôi muốn mua một ít thảo dược," Hoàng Quân nói
"Được” Sau khi Diệp Khâm trả lời, anh ta quay lại xe ngựa mang theo cô.
Chiếc xe ngựa rời khỏi Đan Lâu và đi đến hiệu thuốc lớn nhất trong kinh đô. Một phần tư giờ sau, chiếc xe ngựa dừng lại bên ngoài hiệu thuốc.
Hoàng Quân xuống xe ngựa và chuẩn bị vào. Đột nhiên, một người đàn ông đi ra khỏi hiệu thuốc.
"Cẩn thận”
Người đàn ông đang lái xe chỉ kịp hét lên, nhưng không kịp di chuyển, người đàn ông đã đến phiaa Hoàng Quân.
Khi những người trong và ngoài hiệu thuốc nhìn thấy cảnh tượng này, họ nghĩ rằng người đàn ông đó chắc chắn đã đâm vào Hoàng Quân. Ai mà biết rằng hình ảnh họ mong đợi đã không xuất hiện.
Hoàng Quqqn nghiêng người tránh người đàn ông đang bay kia, người đàn ông kia chạy vào trong xe ngựa, sau đó ngã xuống đất, ầm một tiếng.
Diệp Khâm bước ra khỏi xe ngựa, lạnh lùng nhìn những người bên cạnh xe ngựa.
Người đàn ông thấy sắc mặt Diệp Khâm trở nên lãnh đạm, lập tức nhảy xuống xe ngựa, nhìn về phía tiệm thuốc.
Khi người đàn ông nhìn về phía tiệm thuốc, một người đàn ông từ trong đó đi ra.
Thấy người đó bước ra, người đàn ông nhíu mày, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Khâm: "Chủ nhân, là người của Nhị hoàng tử."
Nhị hoàng tử?
Hoàng Quân nhíu mày: "Nhị hoàng tử của Đế quốc?"
Người đàn ông gật đầu: "Đúng vậy."
"Thật sự là một con đường hẹp." Hoàng Quân cười nói.
Người đàn ông biết mối thù giữa Hoàng Quân và Nhị hoàng tử, nhưng cũng không nói nhiều.
"Đi gọi người đến." Một âm thanh phát ra từ tiệm thuốc.
Người đàn ông đi ra ngửi thấy mùi dữ rồi đi về phía họ.
Ngay lúc người đàn ông định đi đến trước mặt người đàn ông ngã xuống đất, thân hình của người đánh xe đã dịch chuyển và chặn đường anh ta.
Thấy mình bị cản đường, người đàn ông lạnh giọng nói: "Muốn chết sao?"
"Ngươi đuổi người ra ngoài, suýt nữa đυ.ng phải tiểu thư nhà ta. Ngươi còn không xin lỗi?"
"Xin lỗi?" Nghe vậy, người đàn ông cười lạnh nói: "Ngươi biết ta là ai sao?"