Chương 30

Nam Cung Miên trả lại quyển sách cho cô: "Trời tối rồi. Đi nghỉ ngơi sớm rồi ngày mai đọc."

"Vâng," Hoàng Quân cầm quyển sách đi sang bên kia. Đi được vài bước, cô quay lại nhìn Diệp Khâm, chỉ nhìn Diệp Khâm.

Diệp Khâm nhìn cô và không tin những gì cô nói.

Cho dù trước đây tôi không quen cô và không biết cô là người như thế nào, thì sau khi cô đến Thiên Hoàng, Diệp Khâm cũng đã nghe nói đôi điều về cô.

Cô ấy khác với lời đồn

Hoàng Quân chớp mắt nhìn anh rồi rời đi.

Nam Cung Miên quay lại nhìn Diệp Khâm: "Quay lại nghỉ ngơi đi."

Phòng của Diệp Khâm nằm cạnh phòng của Cung Miên, vì vậy họ cùng nhau quay lại.

Họ quay lại phòng của mình. Sau khi rửa mặt, Nam Cung Miên ngồi bên giường và nhớ lại những gì đã xảy ra hôm nay.

Thật không thể tin được

Cho dù là gϊếŧ Tần Thiển hay làm hại Tam thiếu gia Tần, thì cũng thật không thể tin được.

Cho dù thật sự bùng nổ vì không muốn chịu đựng, cũng không thể gϊếŧ chết hồn sư cấp 3, làm bị thương hồn sư cấp 6 bằng cách bùng nổ.

Nam Cung Miên không nói ra, nhưng anh biết rằng có điều gì đó không ổn vào ban ngày. Nhưng người có những thay đổi đáng kinh ngạc như vậy là Toàn Quân và là muội muọi của anh ta, vì vậy bất kể anh ta cảm thấy kỳ lạ như thế nào, Nam Cung Miên cũng không biểu hiện ra trước mặt Hoàng Quân, chỉ lo lắng một mình.

Theo anh ta, sự thay đổi của Toàn Quân là tốt. Linh sư cấp sáu không phải là đối thủ của cô. Theo cách này, anh ta không cần phải lo lắng về việc Toàn Quân bị bắt nạt.

Sự thay đổi như vậy có thể có di chứng gì không?

Đó là điều Nam Cung Miên lo lắng.

Nhưng đối với hôm nay, Toàn Quân không có di chứng.

Nam Cung Miên thoải mái hơn một chút và nghỉ ngơi trên giường.

Phòng bên cạnh.

Diệp Khâm vừa bước vào phòng, anh ta đã thấy một người đàn ông đứng trong phòng: "Ngài ở đây."

“ Điện hạ". Người thanh niên mặc đồ đen nhìn thấy Diệp Khâm, cung kính hành lễ: "Nếu đến muộn, xin hãy sử phạt thưa điện hạ."

"Ngươi đến sớm cũng vô dụng." Diệp Khâm đi đến một bên ngồi xuống: "Ta ở lại đây, tự mình trở về đi."

"Điện hạ muốn tìm nữ nhân tên là Hoàng Quân?"

"Phải"

"Nếu điện hạ thích, có thể mang tiểu thư đó trở về."

Diệp Khâm cười nói: "Vĩnh Dạ, đừng nói là ngươi một mình. Cho dù ngươi cùng Vĩnh Thiên Thời, cũng không bắt được nàng ấy."

Vĩnh Dạ có chút kinh ngạc: "Nang ấy lợi hại như vậy?"

"Ừ"

"So với điện hạ thế nào?"

"Ta không biết." Diệp Khâm nói, "Nàng có thể nuốt chửng tử vong khí của ta."

“Sao lại có chuyện như vậy được"

Vĩnh Dạ kinh ngạc nói: “Điện hạ đã tìm cách trừ khử tử khí nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có kết quả. Bây giờ đã tìm được rồi, sao không đưa người trở về Tận Thế?”

“ Nàng không phải người thường, không thể đối xử bình thường được. Huống hồ, ta đã hứa sẽ ở bên nàng.” Diệp Khâm nói: “Nếu đã đồng ý, ta sẽ tự nhiên làm.”

“ Nhưng hoàng đế Tận thế vẫn đang chờ điện hạ trở về, nói là... “ Khi muốn nhận tin tức, trong mắt Vĩnh Dạ hiện lên một tia chán ghét.

Diệp Khâm thản nhiên hỏi: “Người nói gì?”

"hoàng đế nói"

"Đã chuẩn bị hôn sự cho điện hạ.” Nói xong, Vĩnh Dạ lặng lẽ nhìn Diệp Khâm.

“ Là vậy sao? " Diệp Khâm cười nói, "Hắn không sợ người kia chạm vào ta sẽ chết sao?"

" Hoàng đế Khải Huyền nói với điện hạ đừng lo lắng, nói rằng ứng cử viên rất đặc biệt, sẽ không sợ điện hạ hại chết."

"Không sợ sao?"

Thần bất lực trước tử khí của mình. Ai không sợ?

" Người đó là ai? "

" Họ là người của gia tộc Nam Cung."