Diệp Khâm nói, "Tôi học được điều đó khi tôi đang luyện tập bên ngoài."
" Ra vậy" Nam Cung Miên gật đầu: "Không có đầu bếp nào có thể đi theo trong quá trình luyện tập bên ngoài. Nếu không ăn đồ ăn khô, thì chỉ có thể tự làm."
" Phải" Diệp Khâm gật đầu.
" Nếu ngươi có thể xem ta như huynh đệ và không có ý đồ gì khác với muội muội của ta, ta sẽ không cảnh giác với ngươi" Nam Cung Miên nhìn anh ta: "Huynh rất thờ ơ với người khác, nhưng lại dịu dàng với muội muội ta. Ngươi có biết gì về muội muội của ta không?"
Diệp khâm thở dài và nhìn anh: "Cô ấy và tôi chỉ mới biết nhau hôm nay."
" Nhưng ngươi rất dịu dàng với con bé"
" Cô ấy đã cứu tôi" Diệp Khâm nói, "Nếu tôi đối sử với ân nhân cứu mạng của mình như tôi đối với người khác, thì tôi không phải là quá vô ơn sao?"
Nam Cung Miên nhìn vào mắt anh ta và muốn nhìn thấy điều gì đó từ hắn. Tuy nhiên, Diệp Khâm quá bình tĩnh. Nam Cung Miên không nhìn thấy gì cả. Càng nhìn càng cảm thấy Diệp Khâm rất tuấn tú.
Sao hắn có thể đẹp như vậy!
Ở bên Quan Quân quá nguy hiểm!
Mặc dù nghĩ như vậy, Nam Cung Miên cũng không nói gì thêm. Thay vào đó, anh nói, "Vì ngươi nấu ăn ngon, ta cho phép ngươi ở lại."
“ Nhưng khi ngươi ở đây, ngươi phải chịu trách nhiệm về đồ ăn của Quan Quân."
“Sức khoẻ Quan Quân không tốt. Trước đây, muội ấy luôn không có cảm giác thèm ăn và ăn rất ít. Hôm nay, muội ấy đã ăn rất nhiều đồ ăn ngươi nấu. Quan Quân sẽ làm phiền ngươi." Nam Cung Miên nói, "Ta không có gì để cảm ơn huynh cả. Ta sẽ đưa cho hunh khi ta tìm được thứ gì đó vừa ý. Đó là phần thưởng của huynh vì đã chăm sóc Quan Quân."
“ Huynh không cần phải làm vậy" Diệp Khâm nói, "Cô ấy là ân nhân cứu mạng của ta. Ta nên chăm sóc cô ấy."
“ Đó là chuyện giữa ngươi và Quan Quân. Không phải là ta" Nang Cung Miên nói: "Ngươi cảm tạ Toàn Quân, chiếu cố muội ấy. Đây là ngươi nguyện ý làm. Ta cầu ngươi giúp ta. Nếu ngươi đã giúp ta, ta tự nhiên muốn trả công cho ngươi. Nếu ngươi không muốn nhân lễ vật của ta, ngươi cũng có thể yêu cầu thứ khác. Chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ không cự tuyệt."
Diệp Khâm nhìn hắn, biết nói không có thưởng cũng không có gì, liền không nói nữa, "Ta sẽ chiếu cố cô ấy."
"Được" Nam Cung Miên gật đầu: "Thu dọn đồ đạc. Khi nào xong, ta đưa ngươi về phòng."
“ Không cần đâu" Diệp Khâm nói, "Quân Quân đã sắp xếp cho ta rồi."
Nam Cung Miên: "Vậy là hai người đã quyết định trước khi ta về à?"
Diệp Khâm cười gật đầu, "Phải."
Nam Cung Miên
Diệp Khâm thấy anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, quay đi làm việc của mình.
Nam Cung Miên nhìn dáng vẻ bận rộn của Diệp Khâm trong bếp. Tâm trạng anh phức tạp.
* Khi họ từ bếp trở về sân, Hoàng Quân đã chán đọc sách.
Thấy hai người trở về, cười một cái: "Sao đi lâu thế?"
“ Chúng ta nói chuyện một lúc," Nam Cung Miên đi qua lấy quyển sách từ tay Hoàng Quân. Anh lật vài trang và thấy đó là sách lịch sử Trung Châu. Anh hơi ngạc nhiên: "Quan Quân, sao đột nhiên muội lại đọc quyển sách này?"
Lịch sử Trung Châu là một quyển sách bán chạy nhất ở Trung Châu, bất kể là một quốc gia nhỏ hay một đế quốc. Sách ghi chép về bốn đế quốc Trung Châu, một số quốc gia nhỏ và một số Địa điểm đặc biệt, dùng để hiểu đại lục Trung Châu.
Quyển sách này đã cất trong thư phòng từ lâu, nhưng tôi chưa từng đọc qua. Tại sao bây giờ lại giống như vậy?
Đã đến nơi này, tôi nhất định hiểu rõ thế giới này, nhưng không thể nói thẳng ra. Hoàng Quân cười nói: "Tam ca, ta chỉ là vô tình nhìn lấy độc thoi"