Nhìn Diệp Khâm, Hoàng Quân mỉm cười, ánh mắt nói: "Nói chuyện với anh trai thứ ba của tôi đi."
Nam Cung Miên rất chuẩn bị cho những người đàn ông thân thiết với mình, bởi vì Hoàng Quân suýt nữa bị một thanh niên trong nhà bắt nạt. Hoàng Quân biết rõ, cho nên không chủ động giới thiệu.
Nếu muốn yên tâm, chính Diệp Khâm cũng nói là tốt nhất.
Diệp Khâm thấy cô cười thì cười.
Thấy anh cười, Nam Cung Miên nghẹn ngào.
Cười rất vui!
Nam Cung Miên vô thức nhìn Hoàng Quân. Thấy Hoàng Quân cười nhìn bọn họ, anh quyết định không để bọn họ tiếp xúc quá nhiều!
Quân Quân của anh hiện đã 15 tuổi, đã đến lúc nói đến chuyện kết hôn, nhưng không bây giờ. Con bé không thể kết hôn sớm như vậy. Anh muốn giữ Quân Quân lại, đợi cha mẹ về nói chuyện kết hôn với Quân Quân.
Diệp Khâm không biết Nam Cung Miên đã quyết định giữ anh tránh xa Hoàng Quân. Anh ta nghĩ rằng Nam Cung Miên là anh trai thứ hai của Hoàng Quân. Để tạo ấn tượng tốt, anh ta nhẹ nhàng giới thiệu bản thân: "Tôi tên là Diệp Khâm. Tôi là Học viên mới của học viện. Vừa rồi tôi bị bệnh, và chính Hoàng Quân đã cứu tôi. Để trả ơn cô ấy đã cứu tôi, tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy, Vì cô ấy... "
“ Dừng lại đi
Nam Cung Miên nói: "Quân Quân nhà ta rất xinh đẹp và tốt bụng. Cứu người là tiện tay thoi. Ngươi không cần phải để ý đến điều đó. Chỉ cần cảm ơn. Ngươi không cần phải ở bên cạnh con bé để làm gì."
Diệp Khâm: "Ta muốn làm trâu ngựa để cảm ơn!
Ánh mắt của viện trưởng đảo qua đảo lại trên ba người, lặng lẽ nhìn họ mà không nói một lời.
Khi Hoàng Quân nghe Nam Cung Miên bảo Diệp Khâm không được ở lại, cô ta hoảng sợ. Cô đi về phía họ trong ba hoặc hai bước. Cô nắm lấy tay Diệp Khâm, giữ chặt, nhìn Nam Cung Miên và nói một cách nghiêm túc, "Ca ca, huynh ấy là người bạn đầu tiên của muội trong học viện.Huynh có thể để huynh ấy ở lại không?."
Không thể đi!
Cô sẽ chết, nếu không có hắn
bệnh của hắn 3 tháng tái phát một lần Diệp Khâm. Còn Cô thì một tháng một lần. Cô cần Diệp Khâm hơn là Diệp Khâm cần cô ta!
Nam Cung Miên kéo khóe mắt và nói, "Muội và hắn chỉ mới biết nhau một ngày". Không, họ chỉ mới biết nhau một thời gian.
Hoàng Quân nói: "Hắn và em mới gặp nhau hôm nay"
"Quân Quân" Nam Cung Miên nghiến răng: "Nhưng hắn là đàn ông!"
Trời ơi!
Hoàng Quân nhìn Diệp Khâm và nhìn Diệp Khâm với ánh mắt thương hại.
Mí mắt Diệp Khâm giật giật, anh có dự cảm không lành.
Quả nhiên
Hoàng Quân nhìn Nam Cung Miên và nói: "Ca, đừng lo lắng. Muội coi hắn như tỷ muội vậy."
Diệp Khâm: "Tỷ muội, ...ta!"
Nam Cung cố nhìn Hoàng Quân. Viện trưởng vội cúi đầu vì sợ Diệp Khâm nhìn thấy nụ cười của mình, nhưng bờ vai vẫn phản bội ông.
Diệp Khâm nhìn Viện trưởng với ánh mắt lạnh lùng.
Viện trưởng cảm nhận được cảnh tượng đó, lập tức ngẩng đầu lên cố gắng giữ chặt, nói rằng mình không cười.
"Tam ca, bệnh của Diệp Khâm khó chữa lắm. Ta có thể giúp hắn chữa trị." Hoàng Quân nhìn Nam Cung Miên nói: "Tam ca, Huynh cũng nói ta xinh đẹp, nhân hậu. Ta có thể cứu người, cho nên không thể thấy chết không cứu được ."
Nam Cung Miên: "Hắn có phải là nhấc đá đập vào chân mình không?
Nam Cung Miên nhìn Hoàng Quân hỏi: "Quân Quân, tại sao ta không biết muội có thể cứu người?"
Hoàng Quân ánh mắt lóe lên: "Tam ca, chuyện này...... Ta sẽ nói cho huynh sau."