Buổi tối ăn no nê, Âu Dương Tư Thần tống cổ Khương Bạc đi về, vì Hạo Hiên và Lucy cũng ở đây, nên họ cũng bị tống về phòng. Âu Dương Tư Thần cùng Lạc Ninh Hinh đi dạo trong khuôn viên, khác với hôm trước cô đến đây, hôm nay ngoài khuôn viên không có lấy một bóng người.
" Người ở đây đâu hết rồi? Hôm qua bên ngoài có nhiều người lắm mà?" Lạc Ninh Hinh bộ dáng ngây thơ hỏi anh.
" Anh không muốn họ làm phiền chúng ta đi dạo, nên bảo họ đi rồi" Âu Dương Tư Thần nắm lấy tay của Lạc Ninh Hinh nói.
" Ồ, hóa ra là như thế!" Lạc Ninh Hinh ngại ngùng đáp.
" Anh đã giao việc lại cho Hạo Hiên xử lý rồi, ngày mai anh sẽ đưa em đi dạo thủ đô Paris xinh đẹp" Âu Dương Tư Thần giọng nhẹ nhàng nói.
Lạc Ninh Hinh mỉm cười gật đầu với Âu Dương Tư Thần, cả hai tay đan vào nhau, dạo một vòng hoa viên rồi trở về phòng.
Âu Dương Tư Thần nắm tay Lạc Ninh Hinh lên lầu, tẩy rửa sạch sẽ, Anh lại sủng nịch kéo cô lên giường ôm cô vào lòng, Lạc Ninh Hinh hơi xấu hổ, cô cứ ngọ nguậy không yên.
" Ngoan, anh muốn ngủ cạnh em! Đã lâu chúng ta không được ngủ cùng nhau rồi."
" Từ ngày về đây, anh vẫn luôn khó ngủ, thật tốt khi em ở đây!" Âu Dương Tư Thần mắt nhắm nghiền, tay lại vuốt nhẹ mái tóc của cô nói.
Lạc Ninh Hinh nghe anh nói, cũng vòng tay ôm lấy Âu Dương Tư Thần, cô lại ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh. Lạc Ninh Hinh có thể nghe được hơi thở trầm ổn của anh. Chẳng bao lâu, Âu Dương Tư Thần đã ngủ say, Lạc Ninh Hinh vẫn chưa ngủ được, cô nhẹ nhàng cử động. Trong ánh đèn ngủ hiu hắt, Lạc Ninh Hinh vẫn có thể nhìn thấy dung mạo anh tuấn của Âu Dương Tư Thần, cô nhìn ngắm từng chút một, lại khẽ vuốt nhẹ từng đường nét trên gương mặt anh.
Sợ làm Âu Dương Tư Thần thức giấc, Lạc Ninh Hinh cử động nhẹ nhàng hết mức, cô dịu dàng hôn nhẹ lên bờ môi mỏng của anh.
Ban đêm ở thành phố Nam Vương, trong một tầng hầm tối tăm, lại bốc mùi ẩm thấp kinh tởm. Dương Trí Viễn tay chân bị cột chặt, mắt và miệng cũng bị bịt kín, không gian xung quanh hắn yên tĩnh đến rùng rợn. Âm thanh giày cao gót bỗng nhiên vang lên, từng bước từng bước đi đến.
Lạc Bội Sam cùng một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi tiến vào, hắn ta khuôn mặt bặm trợn, cơ bắp cuồn cuộn, trên người toàn là hình xăm kì dị. Vừa nhìn vào đã biết, hắn không phải kẻ tốt lành gì.
Lạc Bội Sam hung hăng đi đến bên Dương Trí Viễn, chân dùng sức đá thật mạnh vào người hắn nhiều lần. Dương Trí Viễn đang nằm bỗng bị đá đau, hắn kêu lên thảm thiết.
" Ahhhhh, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!"
Lạc Bội Sam nở nụ cười ác độc, mặt cô ta cứ như ác quỷ dưới điện ngục, cô ta cúi xuống nắm đầu tóc của Dương Trí Viễn kéo mạnh lên.
" Ahhhhhh!" Dương Trí Viễn lại gào lên đau đớn.
" Ngươi cũng có lúc phải cầu xin sao? Vậy tại sao lúc đó ta cũng đã cầu xin ngươi, ngươi vẫn chó má cho lũ già khốn kiếp đó luân ta?" Lạc Bội Sam thét đến chói tai, không thương tiếc tặng cho Dương Trí Viễn một bạt tay.
Dương Trí Viễn như một con chó, lăn lóc dưới sàn nhà bẩn thỉu.
" Thì ra là mày, Lạc Bội Sam!"
" Mày dám dùng thủ đoạn bắt tao đến đây! Con khốn, tao mà thoát khỏi đây mày sẽ được chết thật khó coi." Dương Trí Viễn tức giận rống lên, gân xanh trên trán hắn cũng nổi lên kinh dị.
Vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh Lạc Bội Sam tiến đến, giáng từng cú đấm thô bạo, không chút gì thương xót vào người Dương Trí Viễn. Hắn co rút người, huyết đỏ tanh nồng chảy ra từ miệng hắn. Lúc này, người đàn ông mới dừng lại, hắn bóp chặt cổ Dương Trí Viễn, giọng khàn đặc nói.
" Mày nghĩ mày còn cơ hội ra ngoài được sao thằng chó, tao rất tiếc phải nói cho mày biết, đây là nơi kết liễu cuộc đời của mày rồi."
" Lạc Bội Sam, nếu cô dám gϊếŧ tôi, những cảnh nóng bỏng của cô, sẽ phát trực tiếp trên mạng! Lúc đó cô cũng sẽ bị hủy hoại." Dương Trí Viễn khó khăn nói.
Hắn biết bây giờ không thể dễ dàng thoát ra được, chỉ còn cách hăm dọa Lạc Bội Sam, thì hắn may ra có cơ hội sống tiếp. Lạc Bội Sam mặt mày bình tĩnh, cô ta không bị những lời nói của Dương Trí Viễn hăm dọa mà sợ hãi.
" Ta thật vui khi nói cho ngươi biết, Trần Hạo Nhiên bạn nối khố của ngươi, đã mang hết những thứ dơ bẩn kia đến cho ta rồi. Ngươi không thể dùng nó, tiếp tục uy hϊếp ta đâu" Cô ta đắc ý nói.
" Không thể nào! Tên khốn Hạo Nhiên không thể phản bội ta, ta không tin." Dương Trí Viễn hoảng sợ kêu lên.
Tình thế của hắn bây giờ rất nguy hiểm, át chủ bài của hắn đã không còn tác dụng uy hϊếp Lạc Bội Sam. Hắn bỗng nhiên quỳ xuống, lê lết đến chỗ Lạc Bội Sam.
" Bội Sam, anh biết em rất yêu anh mà phải không? Mọi chuyện là anh tuổi trẻ nông nổi, tha thứ cho anh, chúng ta bắt đầu lại có đươc không?"
Lạc Bội Sam nhìn Dương Trí Viễn quỳ gối cầu xin mình, cô ta chỉ cảm thấy khinh bỉ đến cùng cực, tại sao ngày trước cô ta có thể yêu hắn?
" Cút!" Không một chút thương hại, Lạc Bội Sam vung chân đá hắn lăn ra.