Ngoài cửa lúc này Hạo Hiên cùng người phụ nữ tóc vàng nắm tay nhau đi vào, cô ta nhìn Lạc Ninh Hinh xởi lởi nói.
" Em dâu đã thấy khá hơn chưa! Xin lỗi làm em hiểu lầm."
" Chị tên Lucy, là bạn gái của Brian! Chứ không phải bồ nhí của Leon đâu."
Brian là tên của Hạo Hiên ở Pháp.
Lạc Ninh Hinh nằm trên giường nghe từng chữ từng chữ, cô bắt đầu thấy xấu hổ lấy chăn che mặt lại. Hạo Hiên nhìn Âu Dương Tư Thần nói thêm.
" Em dâu chắc vẫn còn giận cậu đấy, lo mà xin lỗi đi!"
Hạo Hiên cùng Lucy hỏi thăm một chút, sau đó liền rời đi. Âu Dương Tư Thần vén chăn nằm cạnh Lạc Ninh Hinh, hôn hôn lên trán cô nói.
" Em đừng giận nữa có được không? Anh sẽ rất đau ở đây này!" Âu Dương Tư Thần lấy tay cô, đặt lên tim mình nói.
Lạc Ninh Hinh vòng tay qua eo, dựa sát vào người Âu Dương Tư Thần.
" Em không giận nữa, nhưng em muốn biết tại sao anh không gọi điện cho em? Anh có biết em đã rất lo lắng cho anh không?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Âu Dương Tư Thần hít sâu một hơi, đôi mắt dần lạnh lẽo mang theo hận ý ngút trời.
" Hôm nay anh sẽ kể em nghe một chuyện, một câu chuyện sẽ theo anh đến cuối đời này"
" Nghe xong, em sẽ hiểu mọi thứ về anh."
Lạc Ninh Hinh trầm mặc, bắt đầu lắng nghe Âu Dương Tư Thần nói.
" Âu Dương Đế Đoàn, một tập đoàn cha truyền con nối đã được một trăm năm, tập đoàn của gia đình anh ngoài mặt chính là một nơi bình thường, lại làm ăn minh bạch trong mắt mọi người, nhưng sư thật không phải như vậy. Bên trong còn ẩn giấu một thế lực đen tối, làm chuyện phi pháp mà mọi người không biết được."
" Đến chính ông nội anh, từ khi tiếp nhận công việc, thì Âu Dương Đế Đoàn đã mục rữa từ bên trong rồi, ông chỉ đang gắng gượng cầm cự nó thôi. Tập đoàn đang bị một thế lực bí ẩn thao túng và điều khiển như một con rối, nó lợi dụng Âu Dương Đế Đoàn, để che mắt mọi người về sự hiện diện của nó"
" Từ khi ông nội anh rời khỏi vị trí chủ tịch, ông đã để lại trọng trách quản lý nó cho ba của anh. Ba anh luôn là người chính trực lại tài giỏi, không muốn dính dáng vào những thế lực đen làm chuyện xấu, ông ấy dần dần cải tạo lại công ty, đem những thứ dơ bẩn kia từ từ rửa sạch."
" Nhưng ông không hề biết rằng, thế lực đen đó một khi đã bám vào, nó sẽ như ký sinh trùng bám vào dai dẳng không buông tha. Ông cũng không biết rằng, những việc làm của mình, sẽ dẫn đến sự diệt vong của gia tộc. Mọi hành động của ông đã vào tầm ngắm của chúng, nhận thấy ba anh là một lãnh đạo giỏi, không thể thao túng được nữa ,và bọn chúng quyết định thanh trừng gia đình anh."
Âu Dương Tư Thần dừng lại một chút, bàn tay lạnh lẽo đã nắm chặt thành quyền, Lạc Ninh Hinh nằm cạnh có thể cảm nhận được nổi đau và tuyệt vọng trong từng lời nói của Âu Dương Tư Thần, cô càng cảm nhận được sự hận thù mạnh mẽ trong đó. Lạc Ninh Hinh
nắm lấy bàn tay anh, ôm chặt. Âu Dương Tư Thần nặng nề nói tiếp.
" Anh vẫn nhớ, ngày hôm đó là sinh nhật của mẹ anh, bà xinh đẹp hơn mọi ngày, trên người là một chiếc đầm trắng cổ điển mà bà thích nhất. Ở lúc bà đang thổi bánh kem, cả nhà quây quần bên nhau, một vụ xả súng đã xảy ra. Lúc ấy, mẹ của anh còn đang mang thai, mẹ nói đó sẽ là một cô công chúa xinh đẹp, và anh sẽ phải bảo vệ cho con bé."
Bên ngoài sấm chớp nổi lên, sáng chói vang vọng cả bầu trời.
Lạc Ninh Hinh vô thức nước mắt rơi xuống, thì ra đây chính là vết thương mà Hạ quản gia nói trước đó. Cô không nghĩ là Âu Dương Tư Thần, lại có một hồi ức bi thương đến trời cao còn muốn rơi nước mắt. Trước đây, Lạc Ninh Hinh vẫn nghĩ mình chính là người bất hạnh nhất thế gian này, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mình còn may mắn hơn rất nhiều người, đặc biệt là Âu Dương Tư Thần.
Âu Dương Tư Thần vẫn tiếp tục câu chuyện.
" Tất cả những kẻ xả súng hôm đó, đều là sát thủ chuyên nghiệp, chúng nhắm bắn chỉ có bách phát bách trúng, từng người từng người của Âu Dương gia tộc ngã xuống. Máu bắt đầu nhuộm đỏ cả căn phòng lớn, mẹ và ba chỉ có thể bảo vệ mình anh. Tình thế cấp bách mẹ anh đã giao anh cho Hạ quản gia, ông nhanh chóng mang anh đi, mặc cho anh kêu gào."
" Lúc đó mẹ đã nói với anh là mẹ và ba sẽ tìm anh, sau khi họ thoát khỏi đám sát thủ, hai người nhanh chóng dẫn dụ bọn sát thủ đuổi theo họ, để Hạ quản gia có cơ hội dẫn anh chạy thoát. Anh ngày ấy vẫn cứ nghĩ là họ sẽ quay lại gặp anh, cho đến khi tin tức trên tivi xuất hiện."
" Họ đã chết như thế nào?" Lạc Ninh Hinh giọng run run, tay cô lạnh cóng hỏi anh.
" Xe chạy quá nhanh, thắng xe lại bị phá hỏng, ba anh đã mất lái, chiếc xe lao thẳng xuống vực sâu." Âu Dương Tư Thần khó nhọc trả lời cô.
" Điều đau lòng nhất, là anh lại không thể đi đến gặp họ lần cuối, Hạ quản gia sợ rằng nếu biết anh còn sống bọn họ sẽ không tha mà đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt bị hủy hoại của mẹ anh, và cơ thể không nguyên vẹn của ba anh trên màn hình."
" Ngày hôm đó, anh đã mất tất cả, gia đình, ba mẹ và đứa em gái vẫn chưa chào đời."