Vũ Đình mang thai ở tháng thứ tám rồi, không lâu nữa cô sẽ sinh, bởi vậy mà bụng cô cũng lớn hơn, đi đứng lúc này quả thật là khó khăn.
" Cái tên Lục Thần Vũ này tốt số thật chứ! Lần này lại là song thai, chỉ khổ Vũ Đình nhà hắn!" Mặc Vũ ở bên lò nướng mỉm cười châm chọc Lục Thần Vũ.
" Thì sao? Cậu ghen tị à? Mau mau sinh cháu cho Mặc Gia đi, họ cũng trông chờ lắm rồi!" Lục Thần Vũ liếc hắn, ánh mắt đầy tự mãn đáp.
" Sắp rồi! Cậu không cần phải lo cho tôi đâu!" Mặc Vũ liếc nhìn hắn đáp.
Đang lúc mọi người nói chuyện ở bên ngoài, thì một tiếng khóc nhỏ vang lên, là con gái của Lạc Ninh Ninh." Ninh Tâm dậy rồi!" Cô vội vàng chạy vào trong.
Con gái nhỏ của cô đang khóc nức nở trong nôi. Lạc Ninh Hinh đưa tay bế con lên, nhẹ nhàng mà dỗ dành." Ninh Tâm ngoan nào! Mami xin lỗi, lần sau sẽ không để con một mình nữa!"
Vừa hay Cố Tâm Tây cũng vừa ở trong nhà tắm đi ra, nhìn thấy Âu Dương Ninh Tâm gương mặt đáng yêu, cô không nhịn được mà đi đến.
" Thật đáng yêu! Đây là con gái của chị sao? Nhìn giống chị quá!" Cô thích thú nựng đứa trẻ.
" Ừm, là con của chị! Tâm Tây thích trẻ con sao? Vậy cũng mau chóng mà sinh một bảo bối đi!" Lạc Ninh Hinh mỉm cười đáp.
Cố Tâm Tây thoáng chút ngượng ngùng, chuyện này đâu phải một mình cô thì có thể làm được đâu. Vệ Tư Hàn sao? Cô sao dám nghĩ đến.
" Em thấy Vệ Tư Hàn thế nào? Cậu ấy tuy tính tình đôi lúc giống trẻ con, nhưng thật sự cũng rất là chín chắn! Hi vọng một ngày không xa chị có thể đến dự hôn lễ của hai người!" Lạc Ninh Hinh thấy Cố Tâm Tây trầm mặc, cô lên tiếng nói.
Ít nhiều cô cũng biết chuyện của Vệ Tư Hàn, xem như là giúp đỡ hắn một chút, nhanh lấy vợ thì sẽ hết lêu lổng.
" Mọi người đang chờ bên ngoài, chúng ta cũng đi thôi!" Nói đến đây, Lạc Ninh Hinh bế con gái đi ra ngoài.
Cố Tâm Tây cũng nhẹ bước đi theo sau, chân của cô vẫn còn khá là đau. Nhìn thấy cô khó khăn như vậy, Vệ Tư Hàn bỏ luôn vỉ nướng, hắn chạy đến đỡ cô ngồi xuống bàn.
" Cẩn thận một chút!" Hắn lo lắng nói.
" Cảm ơn anh!" Cô mỉm cười đáp.
Mọi người nhìn hắn mà không nhịn được cười, con người ta khi yêu quả nhiên thay đổi đến chóng cả mặt. Lúc trước Vệ Tư Hàn nào có chu đáo như vậy, nhưng bây giờ lại ân cần như thế đấy.
Mọi người bắt đầu quây quần bên bàn tiệc lớn và lò nướng ấm áp. Lâu lâu bọn họ sẽ tổ chức những bữa tiệc thế này để xả stress, và nơi này đúng như Vệ Tư Hàn nói chính là căn cứ bí mật của mọi người.
" Tâm Tây, em ăn nhiều lên nhé, đừng có ngại! Chúng ta đều là người một nhà mà!" Vũ Đình thấy cô ít gắp thức ăn, liền lên tiếng nói.
Vương Gia Kỳ cũng tiện tay gắp nhiều thịt và hải sản vào chén cho Cố Tâm Tây, nhóm của họ thật sự như là một gia đình vậy. Không biết từ khi nào, mà họ đã gắn bó chặt như vậy, dù chẳng phải gia đình ruột thịt.
Cố Tâm Tây ở đây cảm nhận được sự ấm áp, không giống như không khí ở nhà cô, lúc nào cũng cô đơn một mình.
" Như vậy thật tốt!" Cô thích thú nói khẽ, lần đầu tiên cô thấy vui như vậy.
Ăn uống no say, mọi người cùng chơi vài trò chơi vận động, ai nấy cũng đều hăng say. Đến lúc mệt nhoài rồi, họ lại quây quần bên bếp lửa nghỉ ngơi. Đêm đã khuya, những đứa trẻ sau khi chơi đùa cũng đã ngủ say.
" Lâu rồi mới có một ngày sảng khoái như vậy!" Mặc Vũ vươn vai thoải mái lên tiếng.
" Không phải vì cậu thì mọi người đã đến đây lâu rồi!" Lục Thần Vũ tay đang ôm Tiểu Nguyệt, hắn khinh thường nói.
" Ai bảo công việc của tôi bận quá mà! Haizz, tôi cũng muốn nghỉ ngơi chứ?" Mặc Vũ lười biếng nằm dài trên chân Vương Gia Kỳ nói.
" Hai người kiếp trước là kẻ thù sao? Lúc nào cũng có thể cãi nhau được!" Vũ Đình nhàn nhạt nhìn hai người lên tiếng.
" Bảo bối, có mệt không? Đưa Tiểu Duệ cho anh, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi!" Âu Dương Tư Thần đến mệt với hai kẻ nhiều chuyện này, anh giơ tay bế Tiểu Duệ, rồi dẫn Lạc Ninh Hinh và Ninh Tâm lên lầu.
" Này, sao hai người bỏ cuộc chơi sớm vậy?" Mặc Vũ kêu lên.
" Tại vì nhìn cậu chướng mắt quá đó! Đình Đình, chúng ta cũng đi ngủ thôi!" Lục Thần Vũ cũng lười nói chuyện, hắn hai tay bế Minh Nhật và Minh Nguyệt, rồi cùng Vũ Đình đi vào trong nhà.
Bữa tiệc cũng nhanh chóng tàn, ai cũng trở về phòng cả rồi. Bên ngoài chỉ còn lại Cố Tâm Tây và Vệ Tư Hàn, hai người ngồi cùng nhau không nói gì.
" Em có muốn đi nghỉ ngơi chưa? Dù sao cũng trễ rồi!" Hắn lên tiếng trước.
" À, em cũng nghĩ vậy!" Cố Tâm Tây vội vàng gật đầu, cô chống tay đứng lên.
Vệ Tư Hàn nhanh chóng giữ lấy cô, hắn chầm chậm đưa cô vào trong nhà. Phòng ngủ ở tầng hai, nên phải mất nhiều thời gian mới đến nơi.
Cố Tâm Tây yên vị ngồi trên giường rồi, nhưng Vệ Tư Hàn lại không có ý định muốn ra ngoài, hắn thắp nến hương xua đuổi côn trùng lên.
" Ừm...anh không tính về phòng nghỉ ngơi hay sao?" Cô cuối cùng phải lên tiếng hỏi.
" À, quên nói với em, đêm nay chúng ta ngủ chung phòng. Vì biệt thự hết phòng rồi, nên em ngủ cùng phòng anh!" Vệ Tư Hàn quay lại nhìn cô trả lời.
____🕊 To Be Continued 🕊____