Cố Tâm Tây nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô ngượng ngùng xoay mặt sang nơi khác, để tránh ánh mắt dụ hoặc của Vệ Tư Hàn. Dù sao cũng không nên gấp gáp quá, cả hai cần thời gian mà.
" Hồi nhỏ mẹ thường đưa em đến vườn hoa để dạo, mỗi lần đến đó đều rất vui! Đến khi mẹ bị bệnh mà qua đời, không có ai cùng em đến đây nữa, bởi vì ba và anh hai đều rất bận rộn!" Cô nhỏ giọng tâm sự với hắn.
" Vậy sau này anh sẽ là người làm việc đó, cùng em đi đến bất cứ nơi nào em muốn!" Vệ Tư Hàn thật ra đã biết những điều này từ Cố Thế Trạch, nhưng hắn vẫn giả vờ bất ngờ.
" Ừm!" Cô mỉm cười ừ nhẹ một tiếng, nụ cười như muốn cướp mất trái tim của Vệ Tư Hàn.
Mặt trời đã dần đi xuống, trời cũng sắp tối hai người phải trở về rồi." Chúng ta đi về thôi, mặt trời sắp lặn rồi!" Cố Tâm Tây lên tiếng nói trước.
" Ừm, đi về thôi!" Vệ Tư Hàn gật đầu đồng ý, hắn đoán thời gian chắc mọi người cũng đã đến biệt thự rồi.
Cố Tâm Tây khó nhọc đứng lên, nhưng vì ngồi nãy giờ mà chân cô đã bị tê dại, cô loạng choạng ngã về phía Vệ Tư Hàn.
" Cẩn thận!" Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng, Cố Tâm Tây cả cơ thể đã đổ lên người hắn, hai mắt cô nhắm chặt.
Nhưng lúc này cô lại thấy mùi hương trên người hắn rất quen thuộc, nó làm cô nhớ đến con thỏ diêm dúa ở quán bar hôm trước. Lần đó do cô quá nhớ ba và anh trai, nên mới muốn ôm hắn một chút.
" Anh...anh có phải là người hôm trước ở quán bar?" Cô hỏi.
" Cuối cùng cũng nhớ ra anh rồi! Xem ra, cũng không quá ngốc!" Hắn đáp.
Cố Tâm Tây nhớ đến hình ảnh đó mà cười khúc khích, cô không nhịn được. Lần đó chính là sự sỉ nhục nhất trên đời của Vệ Tư Hàn, nhưng có lẽ cũng là hạnh phúc của hắn.
Cô còn đang muốn đứng lên, nhưng còn chưa kịp làm gì, Vệ Tư Hàn đã giữ lấy sau gáy cô mà kéo xuống. Chỉ là hắn không kiềm lòng được, muốn hôn cô một chút mà thôi.
" Ưʍ..." Cố Tâm Tây tròn mắt nhìn hắn, này cũng thật không phải đi, hai người còn đang ở bên ngoài đó.
Sau khi lấy hết ô xy của cô rồi, hắn mới thỏa mãn mà buông cô ra. Cố Tâm Tây nhanh như chớp mà đứng phắt dậy, lúc này cô cảm thấy cổ chân đau nhói. Xem ra lúc nãy ngã xuống đã khiến cô trật chân mất rồi.
" Ah!" Cô đau đớn kêu lên.
" Đừng cử động, để anh xem! Có lẽ là bị trật chân rồi!" Vệ Tư Hàn cũng nhanh ngồi dậy, hắn kiểm tra chân cho cô.
" Đi nữa sẽ sưng lên mất, anh cõng em về!" Hắn lịch thiệp ngồi xuống nói.
Cố Tâm Tây chân quả thật đau, cô không thể đi tiếp nữa, chỉ còn cách để hắn cõng cô về mà thôi. Cô nhẹ nhàng leo lên lưng Vệ Tư Hàn, hai tay ôm chặt lấy hắn. Lúc này cô thấy ấm áp đến lạ, tim có chút gì đó rung động. Đường về biệt thự khá xa, nhưng hắn lại không lộ ra chút nào mệt mỏi.
Vừa về đến cổng lớn biệt thự, đã nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con ngoài sân, Cố Tâm Tây có hơi bất ngờ.
" Họ đến rồi! Chúng ta cùng vào thôi, em đừng ngại nhé!" Vệ Tư Hàn quay đầu nói với cô.
Thấy hai người họ trở về, bên trong Minh Nguyệt đã kéo Tư Duệ và Minh Nhật chạy ra.
" Chào chị xinh đẹp và chú Tư Hàn!" Cô bé nhanh miệng nhìn Cố Tâm Tây nói.
" Tiểu Nguyệt, cháu sao lại thiên vị như vậy chứ? Gọi cô ấy là chị, lại gọi ta là chú!" Vệ Tư Hàn ủ rũ nhìn Minh Nguyệt nói, hắn cũng thả cho Cố Tâm Tây đi xuống.
" Cô bé này là ai vậy?" Cô nhìn Vệ Tư Hàn tò mò hỏi.
" Con là Minh Nguyệt, là con gái bảo bối của ba Lục Thần Vũ và mẹ Vũ Đình! Còn đây là anh Tư Duệ, là hôn phu tương lai của con. Người còn lại là Minh Nhật, chính là anh trai song sinh của con!" Không để Vệ Tư Hàn nói gì, Minh Nguyệt đã nhanh miệng trả lời.
Mà Minh Nhật và Tư Duệ chỉ biết cười trừ với Cố Tâm Tây mà thôi.
" Chào dì và chú Tư Hàn!" Cả Tư Duệ và Minh Nhật đồng thanh nói, bọn trẻ rất lễ phép.
" Chào các con! Thật là dễ thương!" Cố Tâm Tây nhìn bọn trẻ vô cùng thích, cô cúi xuống vuốt ve từng đứa trẻ nói.
" Hai người về rồi sao? Mau vào trong phụ bọn tôi chuẩn bị đi!" Mặc Vũ ở bên trong nói vọng ra.
" Được rồi, tôi vào đây!" Vệ Tư Hàn đáp.
" Mấy đứa mau vào trong đi, dì Tâm Tây bị thương rồi, để chú đưa dì ấy vào xử lý vết thương trước!"
Nói chuyện với mấy đứa trẻ xong, hắn lại đỡ Cố Tâm Tây vào trong nhà. May là có Mặc Vũ ở đây, hắn giúp cô xử lý vết thương. Cô lúc này mới để ý trong nhà có rất nhiều người, mà những người này đều đã xuất hiện trên mặt báo rồi.
" Tâm Tây, em đi tắm trước đi, mặc tạm quần áo của chị nhé!" Lạc Ninh Hinh từ trên lầu đi xuống, cô lấy đồ cho Cố Tâm Tây thay.
" Vâng ạ, em cảm ơn!" Cô ấy nhận đồ từ tay Lạc Ninh Hinh, lại được cô đỡ vào trong phòng tắm.
Âu Dương Tư Thần và Lục Thần Vũ bên ngoài đang chuẩn bị tiệc nướng ngoài trời, bếp than đã bắt đầu đỏ lửa, chỉ còn chờ người nhập tiệc mà thôi.
Lạc Ninh Hinh, Vũ Đình và Vương Gia Kỳ cũng đã mang thức ăn ra đến, họ bày trí cả một bàn lớn.
" Đình Đình, cẩn thận một chút, bụng của cậu đã lớn lắm rồi!" Lạc Ninh Hinh đỡ Vũ Đình ngồi vào ghế nghỉ ngơi.
_____🌼 To Be Continued 🌼_____