Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 40: Bản Năng Của Một Người Mẹ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạc Ninh Hinh phẫn nộ, cô trợn tròn đôi mắt nhìn Hàn Mộc Nhu, Âu Dương Tư Thần sao có thể đưa cô đồ nhái được. Những thứ Âu Dương Tư Thần cho cô đều là hàng thật giá thật. Lạc Ninh Hinh có thể chịu đựng được người ta nói cô không cha không mẹ, có thể chịu đựng được người ta nói cô thấp kém. Không sai, bởi tất cả điều đó là sự thật.

Nhưng họ không thể nói đồ Âu Dương Tư Thần tặng cho cô là đồ giả được, Lạc Ninh Hinh biết Âu Dương Tư Thần rất kỹ tính, mỗi món đồ anh tặng cho cô, đều được lựa chọn rất tỉ mỉ.

" Dù cô có là ai đi nữa, cô cũng không thể xúc phạm người khác như vậy?" Lạc Ninh Hinh nói.

" Cô giàu có, xinh đẹp! Nhưng loại người như cô, mới là người thấp hèn nhất trên thế giới này."

" Tôi yêu cầu cô phải xin lỗi tôi!"

Bị Lạc Ninh Hinh sỉ nhục trở về, Hàn Mộc Nhu điên tiết lên, cô ta nhanh chóng lấy ly rượu trên bàn, hất thẳng vào mặt Lạc Ninh Hinh.

" Con khốn mày dám nói ai thấp hèn hả? Nếu như mày không có cha mẹ dạy dỗ, thì tao sẽ giúp họ làm điều đó."

Hàn Mộc Nhu đay nghiến cô, Lạc Ninh Hinh mặt mày và trang phục đã nhiễm đầy màu đỏ của rượu, cô chật vật không biết làm thế nào.

Xung quanh mọi người đang nhìn cô hả hê, đây là thế giới của người giàu sao, vui vẻ khi người khác gặp họa. Hàn Mộc Nhu tiếp tục đẩy Lạc Ninh Hinh về phía trước, khiến cho cô ngã nhào xuống sàn nhà.

" Mọi người, xin lỗi đã làm ra sự hỗn loạn này!Nhưng tiện nhân này đang cố tình quyến rũ anh trai tôi. Mặc dù anh trai tôi đã có hôn ước."

" Cô ta muốn một bước trở thành phượng hoàng! Dù cô ta chỉ là đứa mồ côi bị bỏ rơi đến hai lần. Mọi người nên cẩn thận với hồ ly tinh này."

Đám đông nhìn Lạc Ninh Hinh bắt đầu nhạo báng.

" Tôi nhớ cô ta rồi, không phải vào khách sạn với đàn ông mà bị Lạc Gia từ mặt hay sao?"

" Nhìn xinh đẹp mà ghê gớm vậy sao?"

" Không thể tin được!"

Trong đám đông đang cười cợt chỉ trỏ, một gương mặt phúc hậu đang nhìn Lạc Ninh Hinh, là Lê Như Nhã bà khẽ nói với Lâm Văn Thành.

" Cô bé đó tội nghiệp quá! Trông hình như không giống như những gì Hàn Mộc Nhu vừa nói, có thể giúp nó sao?"

" Nhìn người không nhìn được lòng! Em đừng để tâm đến loại người đó!" Lâm Văn Thành từ chối giúp đỡ Lạc Ninh Hinh.

Ông ta không biết rằng, đây chính là điều sau này khiến ông ta ân hận đến cuối đời. Không những vậy, ông ta còn nói thêm vào.

" Mộc Nhu, con cho người lôi cô ta ra ngoài đi! Ở đây không xứng với cô ta! Trông thật bẩn mắt!" Lâm Văn Thành cố ý nói lớn.

Lạc Ninh Hinh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lâm Văn Thành, cô cắn môi đến bật cả máu. Ở đây không ai có thể lên tiếng cho cô, không một ai. Lê Như Nhã nhìn Lạc Ninh Hinh mắt đỏ như muốn khóc, không hiểu vì điều gì thôi thúc bà đi đến, lấy khăn tay lau rượu trên mặt cô đi.

" Cô gái bình tĩnh một chút, tôi lau cho cô!" Lê Như Nhã giọng trầm ấm nói.

Bà nhìn cô bằng đôi mắt hiền hậu, và ấm áp, chắc là bản năng của một người mẹ muốn nói với bà, cô gái đang ở trước mặt là con của bà. Lạc Ninh Hinh bỗng nhiên đưa tay muốn nắm lấy tay của Lê Như Nhã, thì đã bị Lâm Văn Thành hất ra một cách lạnh lùng, ông ta cũng kéo Lê Như Nhã đứng lên rồi tránh cô thật xa.

" Như Nhã, loại người này không nên thương cảm! Cô ta không xứng đáng!" Lâm Văn Thành cay nghiệt nhìn Lạc Ninh Hinh nói.

Lạc Ninh Hinh không thể chịu nổi, những người ở đây đều nhìn cô bằng ánh mắt kì thị.

" Tôi đi là được chứ gì! Các người ai cũng tin vào một lời nói, mà không màng đúng sai phán xét nhân cách của tôi."

" Những người có quyền có thế, muốn nói gì là nói sao?"

Lạc Ninh Hinh cười khổ, cô đứng dậy lê đôi chân nặng nhọc đi ra ngoài, cô biết cô không thể tiếp tục gạt bỏ tự trọng mà ở lại. Cô không cha không mẹ, lại không phải thiên kim nhà quyền quý, ai sẽ chịu lên tiếng thay cho cô.

Bên này, Lâm Như Tuyết nhìn Lạc Ninh Hinh bị nhục nhã, cô ta cười vui sướиɠ.

" Muốn đấu với tôi, cô còn non lắm!"

Lúc này Hàn Mặc Phong cùng Hàn Mặc Uy từ trên lầu đi xuống, Hàn Mặc Phong nhìn đống lộn xộn ở chỗ ăn uống, hắn tiến lại hỏi Hàn Mộc Nhu.

" Mộc Nhu, ở đây đã xảy ra chuyện gì?"

" Em vừa mới xử lý tiểu tam xong!"

Hàn Mộc Nhu tự đắc nói, làm Hàn Mặc Phong càng lo hơn.

" Em nói ai là tiểu tam? Mau nói rõ ràng cho anh."

" Chính là Lạc Ninh Hinh!"

" Anh hai, em nói cho anh biết, em chỉ nhận chị Như Tuyết làm chị dâu thôi! Anh còn làm chị ấy uất ức, em sẽ không tha cho anh." Hàn Mộc Nhu trừng mắt nhìn anh nói.

" Cô ấy đâu rồi?" Hàn Mặc Phong hỏi.

" Tại sao em phải quan tâm đến việc cô ta đi đâu, ở đâu?" Hàn Mộc Nhu kiêu ngạo nói.

" CÔ ẤY ĐÃ ĐI ĐÂU RỒI?"

Hàn Mặc Phong đã tức giận thật sự, chưa bao giờ Hàn Mặc Phong to tiếng với cô ta. Hàn Mộc Nhu sợ hãi.

" Cô ta đi ra ngoài rồi! Em không biết cô ta đi đâu."

Hàn Mộc Nhu chỉ là cái nữ hài mười sáu tuổi, được chiều chuộng từ bé đến giờ, sao cô ta có thể chịu được Hàn Mặc Phong to tiếng với mình. Cô ta mếu máo muốn khóc to.

Hàn Mặc Phong nhanh chóng chạy ra ngoài đuổi theo, trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Hắn chạy khắp nơi tìm Lạc Ninh Hinh, nhưng vẫn không tìm thấy cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »