Xe tiến đến khách sạn, Lạc Ninh Hinh thân thể ngày càng nóng, cô liên tục chà xát cơ thể vì khó chịu. Tiếp đến, Dương Trí Viễn ôm lấy cô đi vào khách sạn, rồi đặt phòng. Lấy được thẻ phòng, hắn lại bế cô vào thang máy, đưa lên trên. Vừa mở cửa phòng ra, Dương Trí Viễn đã ném mạnh cô lên giường, rồi dùng thân hình to lớn đè lên người Lạc Ninh Hinh.
Hắn thô bạo cúi người xuống, ngấu nghiến hôn lên cổ Lạc Ninh Hinh, như một con dã thú cấm dục lâu ngày.
Lạc Ninh Hinh vẫn còn chút lí trí, cô giẫy giụa mạnh hơn, rồi đẩy Dương Trí Viễn ra.
" Dương Trí Viễn, anh làm gì vậy? Mau buông em ra đi! Làm ơn, đừng làm như vậy có được không?" Cô lên tiếng van xin hắn.
Dương Trí Viễn lại như một con thú, hắn ôm lấy cô hôn lại cuồng nhiệt hơn. Hắn lại mạnh dạn, đưa tay luồn vào trong váy của Lạc Ninh Hinh, mà sờ soạng lung tung. Lạc Ninh Hinh lúc này nghẹn ngào, cô khóc nức nở giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.
" Đồ khốn! Anh buông tôi ra ngay!" Lạc Ninh Hinh gào lên đau đớn.
Dương Trí Viễn bị đánh mạnh, mặt hắn đau rát in hằn dấu tay. Hắn tức giận điên người, túm lấy tóc Lạc Ninh Hinh đập vào thành giường, miệng chửi mắng tay thì xé rách chiếc váy của cô.
" Tiện nhân chết tiệt! Vậy mà dám đánh tao, còn tỏ vẻ thanh cao cho ai xem. Chẳng phải hôm trước còn lõa thể cho mọi người xem. Hôm nay trang cái gì thuần khiết! Xem ông nội ngươi hôm nay có chơi chết ngươi hay không?" Bộ mặt quỷ dữ của hắn lộ ra hoàn toàn.
Lạc Ninh Hinh đầu bị đập đau đớn, nước mắt lại rơi nhiều hơn. Một tay cô giữ lấy đầu tóc bị nắm, một tay với lên tủ đầu giường mò mẫm. Cô bắt được cái gạt tàn thuốc bằng sứ, dùng hết sức lực còn lại đập mạnh vào đầu Dương Trí Viễn.
"Bốp!"
" Ahhhh! Cmn, con điếm này!" Dương Trí Viễn lại bị cô đập đau, hắn gầm lên.
Lạc Ninh Hinh nhân cơ hội hắn đang choáng váng, cô đẩy mạnh hắn ngã xuống đất. Cô bước xuống giường, cơ thể nặng trĩu chật vật chạy nhanh ra ngoài. Dương Trí Viễn ôm đầu chảy máu, hắn quằn quại một lúc, rồi cũng vội đứng lên đuổi theo Lạc Ninh Hinh.
" Con khốn!"
Lạc Ninh Hinh cả người như thiêu đốt mạnh hơn, hai tay cô ôm lấy thân thể thở hồng hộc, cô men theo vách tường chạy đi. Trên hành lang khách sạn không có người, thân thể cô lại nóng rực, Lạc Ninh Hinh đưa tay mở từng cửa phòng. Một phòng, hai phòng cửa đều đóng kín. Đến phòng thứ ba, may mắn cửa không khóa, Lạc Ninh Hinh mừng rỡ đẩy cửa đi vào.
Bên trong tối đen như mực, lại yên tĩnh đến lạ. Lạc Ninh Hinh lại lần mò đến phòng tắm, cô bước vào mở nước lạnh đầy bồn, đem cả thân thể ngâm vào nước lạnh. Như vậy, cơ thể cô cảm thấy dễ chịu hơn chút ít. Lúc này bên ngoài có âm thanh mở cửa, Lạc Ninh Hinh vội đưa tay tắt nước, cô sợ Dương Trí Viễn đuổi theo đến đây.
Bên ngoài tiếng bước chân đi vào, rồi một giọng nam cất lên.
"Boss, bên Pháp mọi việc đã sắp xếp xong hết rồi! Nội gian đã bắt được, chỉ chờ anh xử lý nữa thôi."
Lại một giọng nói khác vang lên, âm thanh âm trầm hơn hẳn.
" Tốt! Còn lại giao cho Hạo Hiên xử lý. Du Cảnh, điều tra một người cho tôi. Tôi gửi hình ảnh qua cho cậu rồi đấy!"
"Vâng, boss!"
Bên trong phòng tắm, Lạc Ninh Hinh đưa tay che miệng, cô bất động lắng nghe. Tiếp theo là tiếng đóng cửa, rồi không gian lại trở nên im lặng như lúc đầu. Lạc Ninh Hinh thở dài nhẹ nhõm, cô nghĩ hai người đàn ông đã rời đi. Dương Trí Viễn có lẽ bỏ thuốc cô quá mạnh, nước lạnh cũng không giúp được bao nhiêu, cô lại mở nước lên, tay chà xát lấy cơ thể nóng rực.
Ở Lạc Ninh Hinh đang chật vật bất kham, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra. Lạc Ninh Hinh giật mình, cô đưa mắt nhìn về phía cửa phòng tắm, một hình dáng khá quen thuộc. Dù chỉ gặp một lần, nhưng cô vẫn nhớ rõ hình dáng người nam nhân này. Soái! Anh ta rất soái, nhưng người này toát ra vẻ khó gần lạnh lẽo, cặp mắt như nhìn thấu tim gan của cô. Người đàn ông nhìn Lạc Ninh Hinh đôi mắt âm lãnh.
Lạc Ninh Hinh cả người ướt đẫm, cô nằm vô lực trong bồn tắm, mặt cô đỏ rần vì nóng. Người đàn ông tiến đến gần, anh ta vẫn im lặng không nói gì, rồi đưa tay ôm lấy cô ra khỏi bồn, lấy khăn tắm quấn lấy cô. Lạc Ninh Hinh như một con mèo ướt nhẹp, cô co rụt thân thể cúi đầu thật thấp, run run nhỏ giọng nói.
"Làm ơn đừng hại tôi!"
Nam nhân giọng như dịu dàng hơn, đưa mắt nhìn cô nói.
"Tôi sẽ không hại cô! Đã nói trước là người đàn ông bên cạnh cô không tốt, lại xem thường lời nói của tôi."
" Anh biết tôi sao? Tại sao lại muốn giúp tôi?"
Nam nhân trầm mặc không nói, đưa cô lên giường, lấy một ly nước lạnh cho cô.
" Bị hạ thuốc rồi! Uống ly nước này đi, còn chịu đựng được sao? Tôi sẽ gọi bác sĩ đến cho cô." Giọng anh ta ấm áp nói.
Lạc Ninh Hinh đưa tay nhận ly nước, cô chậm rãi uống hết. Người đàn ông cầm lấy điện thoại lên gọi.
" Mặc Vũ, cậu đến....."
" Xoảng!" Ly nước bị Lạc Ninh Hinh làm rơi, nó vỡ tan.
Lạc Ninh Hinh lúc này không khống chế được nữa, dường như cô đã đạt đến giới hạn chịu đựng. Người cô như có hàng ngàn con kiến đang bò, cô khó chịu, cô muốn người đàn ông đang đứng trước mặt a. Lạc Ninh Hinh đánh mất lí trí, cô đứng lên ôm lấy cổ anh ta, cuồng nhiệt hôn sâu.