Chương 2: Mảnh giấy nhỏ

Cố Như Trác lạnh lùng, giọng trầm khàn: “Đừng nhúc nhích, có thể đi được không?”

Trình Bất Ngộ gật đầu sau đó lại lắc đầu.

Cố Như Trác ngồi xuống, dùng tay ôm và đỡ cậu dậy, nói với người Lương Tịnh người đại diện của mình: “Mở cửa ghế sau, đưa cậu ta đến bệnh viện.”

“Đưa cậu ta đến bệnh viện?”

Lương Tịnh là một cô gái xinh đẹp và gọn gàng. Cô cau mày, quay đầu ra ghế sau nhìn về phí Trình Bất Ngộ: “Tình hình cậu ổn chứ? Hay tôi một mình đưa cậu vào bệnh viện của trường học được không?”

“Đưa cậu ta tới bệnh viện?” “Đình Lưu lái xe gây tai nạn sau đó đưa người bị thương đến bệnh viện.” Nếu chuyện này bị phanh phui e rằng hậu quả khá nghiêm trọng. Trước mặt là đại học truyền thông, có rất nhiều nhà báo bỏ tiền ra mua thông tin đời tư của các ngôi sao từ sinh viên trường này, e rằng mọi thứ còn khó khăn hơn.”

Huống chi lần này lại là trong khuôn viên trường.

Trình Bất Ngộ ngẩng đầu, đôi mắt vẫn ũ rủ: “Hai người không phải lo cho tôi, tôi sẽ tự mình bắt xe đến bệnh viện.”

Cậu đưa tay kéo cửa xe, không kéo nổi. “Cạch, cạch.” Là tiếng cửa xe và của sổ đã bị khóa.

Chiếc xe bắt đầu từ từ chuyển động, động cơ đã sẵn sàng.

Cố Như Trác nhìn về phía trước, giọng lạnh lùng: “Ngồi cho vững.”

Đôi môi Lương Tịnh khẽ mấp máy, cô định nói nhưng lại thôi. Cô đưa ra phía sau trên tay là bình nước giọng ngập ngừng; “Tôi thực sự xin lỗi, bạn học, bây giờ chúng tôi lập tức đưa cậu đi bệnh viện. Có chỗ nào không thoải mái hãy nói với chúng tôi bất cứ lúc nào, được không?” Toàn bộ tiền viện phí chúng tôi sẽ chi trả.

Trình Bất Ngộ ngước mắt lên, lông mi đen dài và mỏng.

Lương Tịnh đột nhiên ngừng lại, vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, ngập ngừng hỏi: “Bạn học, bạn có biết chúng tôi không?”

Trong gương chiếu hậu, Cố Như Trác ngước mắt lên và liếc nhìn một lần nữa.

Trình Bất Ngộ vẫn rất trầm lặng: “Biết.”

“Vậy tốt, chúng tôi hy vọng bạn có thể … ừm … nên nói như nào nhỉ, hãy phối hợp với chúng tôi? Người của công chúng ở mọi nơi đều phải cẩn thận.” Lương Tịnh cười: “Bạn học, bạn đang học ở đại học Tinh Truyền, vậy nên bạn cũng hiểu rồi đúng không?”

Trình Bất Ngộ nói: “Tôi hiểu rồi.”

Lương Tịnh lúc này mới nhận ra cậu học sinh rất ưa nhìn, đó là một kiểu người rất bình tĩnh, đẹp và cư xử nhẹ nhàng. Tuy vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng hẳn an yên.

Cô vô thức thả lỏng, giọng ngập ngừng: “Vậy bạn học nghỉ ngơi đi.”

Cuối cùng chiếc xe đã ra khỏi con đường nhỏ, lên đường cao tốc và rời xa khuôn viên trường.

Trình Bất Ngộ ôm chai nước, thu mình lại trên ghế sau, đôi mắt nhìn nhìn về con đường với ánh đèn vàng mờ ảo. Khuôn mặt phản chiếu qua gương chiếu hậu, lông mày của Cố Như Trác cũng được chiếu sang.

Khi Cố Như Trác chưa bị vỡ giọng, thế hệ anh chị đi trước đã nói vẻ ngoài của anh thực sự “quý ông và hào hoa”, trong khi người hâm mộ nói anh ấy đang “gϊếŧ người bằng một nụ cừời”, đôi mắt nheo lại, hơi thở nhẹ nhàng như ánh mặt trời, như ngọc cổ rực rỡ chói lóa, nụ cười của một thanh niên trẻ, khí phách và hiên ngang.

Không ai là không thích anh ấy, anh ấy đi đến đâu là ở đó vạn người mê. Khi lười biếng, anh ấy trở nên rất linh hoạt.

Chỉ có điều nụ cười đó anh lại chưa từng cho Trình Bất Ngộ trông thấy.

Đèn đỏ, xe dừng lại, cách bệnh viện không xa.

Trình Bất Ngộ vặn chai nước uống một ngụm. Khi cậu ngẩng đầu lại vừa hay thấy đôi mắt của Cố Như Trác trên gương chiếu hậu.

Anh ta không có biểu cảm gì, nhìn qua gương chiếu hậu có chút lạnh lùng, ánh mắt đã qua luyện tập, cực kì sắc bén, tầm nhìn lợi hại.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, qua kính chiếu hậu Trình Bất Ngộ nhìn thấy trán mình bị xước da, có vệt máu nhỏ rỉ ra trông rất đáng sợ.

Trình Bất Ngộ lau nó bằng khăn giấy ướt.

Một lúc sau, đèn giao thông chuyển xanh, Cố Như Trác chuyển mắt nhìn đi chỗ khác, đôi mắt đen như mực, không cảm xúc.

Sau khi vượt qua đoạn tắc đường, họ nhanh chóng đến được bãi đỗ xe của một bệnh viện VIP.

Nhân viên của Cố Như Trác đã đợi ở đây từ rất sớm, Cố Như Trác khi vừa xuống xe đã bị một đám đông vây quanh, Lương Tịnh trả lời điện thoại: “Chuyện gì, phóng viên đã tới, ai đã để lộ tin tức.”

“Đang điều tra, nhưng rất nhiều phương tiện truyền thông đã đến rồi. Hiện tại phòng bệnh của ông chủ vẫn có thể giữ bí mật, vì vậy tôi đề nghị cậu Trác đi theo lối thoát hiểm. Tôi cũng đã liên lạc với bệnh viện, nếu bây giờ chúng ta muốn lên thì phải thật vội vàng đi lên luôn.”

Bên ngoài bãi đỗ xe rất ồn ào, vô số phương tiện truyền thông bị chặn ở cổng. Nhân viên bảo vệ của bệnh viện đang quát mắng những người có ý định xông vào.

“Được, tôi hiểu rồi.” Lương Tịnh nhanh chóng đóng cửa xe và giải thích cho Cố Như Trác biết tình hình, Cố Như Trác trầm ngâm: “Tôi biết rồi.”

Anh quay đầu nhìn quanh trong xe.

Cửa sổ xe đen, nếu phải nhìn thật kĩ mới có thể nhìn thấy phía ghế sau có một người nữa.

Trình Bất Ngộ lặng lẽ ngồi đó, không tự mình mở của xe bước xuống, cũng không nói gì.

Trong trí nhớ của Cố Như Trác, từ thời trung học Trình Bất Ngộ đã quen với những chuyện như này và nên biết làm gì: không nói, không phát ra tiếng, không xuất hiện. Có khi cậu ấy đợi trên xe và ngủ thϊếp đi.

Cố Như Trác từ nhỏ đã có rất nhiều người hâm mộ, người thích anh ta có rất nhiều tài năng đặc biệt, chỉ có Trình Bất Ngộ thích anh ta bằng cách thật nghe lời.

Có lẽ cậu biết rằng anh ta rất hận cậu, nên chỉ còn cách nghe lời anh ta.

Cố Như Trác gõ cửa kính xe, giọng lạnh lùng và xa cách.

“Nhân viên của tôi sẽ đưa cậu đi khám trước, sau đó cậu ở đây đợi tôi!”

Bóng đen trong xe bất động.

Bên ngoài tiếng huyên náo đã dần dần tan.

Không biết phải đợi bao nhiêu lâu, cũng không hiểu lí do gì mà nhân viên quyền năng anh ta nói vẫn chưa xuất hiện.

Trình Bất Ngộ chớp mắt, dùng ngón tay ấn vào chỗ bị thương, vết máu đã khô.

Rất lâu sau không có người đến, cậu từ từ mở cửa xe bước xuống.

Bãi đậu xe VIP đã vắng tanh, đèn cũng tắt, chỉ có ánh đèn lờ mờ từ máy bán nước tự động kê sát tường. Bên cạnh có một bàn nghỉ ngơi của nhân viên anh ninh, trên bàn có giấy bút.

Trình Bất Ngộ xe một mảnh giấy viết: “Tôi đi trước, cảm ơn mọi người.” Sau đó cậu ta dán mảnh giấy vào cửa kính xe hơi.

Khi dán tờ giấy lên của xe, cậu phát hiện có một chỗ mảng sơn đen của xe đã bong ra, có lẽ là do lúc va chạm với xe đạp của cậu.

Sau đó trên tờ ghi chú nhỏ cậu thêm vào một dãy số, đó là số điện thoại của cậu.

Cậu đi thang máy lên tầng một của bệnh viện, tự mình đăng kí trước, sau đó mượn điện thoại của quầy dịch vụ gọi cho Chu Tiểu Nguyên.

Chu Tiểu Nguyên nghe điện thoại, vừa nghe thấy giọng của cậu, vừa lo lắng nói: “Cậu làm sao vậy? Sao lại lâu như vậy? Cậu không nghe điện thoại giám đốc rất mất bình tĩnh, cậu biết không? Cậu chỉ cần đi thử vai thì vai diễn đó nhất định là của cậu rồi!”

Trình Bất Ngộ bình thản đáp: “Tớ đυ.ng phải xe của người khác trên đường đi thử vai, bị thương một chút, điện thoại thì hỏng, tớ đang gọi điện từ bệnh viện.”

Chu Tiểu Nguyên: “? ? ?”

Chu Tiểu Nguyên giọng sửng sốt: “ Cậu bị tai nạn xe? Cậu thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng lắm, tớ đã đăng kí khám, điện thoại không mang, không tiện cho việc đi khám lắm.” Trình Bất Ngộ hỏi: “Cậu có thể đến đây một lát được không?”

“Được, được, được, tớ tới ngay, cậu đợi tớ một lát, cậu thật sự không nghiêm trọng chứ?”

Chu Tiểu Nguyên liên tục xác nhận, chờ Trình Bất Ngộ trả lời.

“Không nghiêm trọng.”

Chu Tiểu Nguyên biết rằng Trình Bất Ngộ có một chút vấn đề, rất lạnh lùng đối với tất cả sự việc lớn nhỏ đều rất thờ ơ, không có chút phản ứng nào giống như sinh ra đã không cảm xúc rồi, trừ khi cậu ấy đang trong vai diễn.

Chu Tiểu Nguyên không thể biết tình trạng thực sự của Trình Bất Ngộ, cậu chỉ biết xác nhận bằng cách này.

“Vậy thì tốt, đúng rồi, cậu đâm vào xe người ta, chủ xe thì sao? Không làm khó cậu chứ?”

Trình Bất Ngộ nghĩ hồi lâu, cũng không biết trả lời thế nào, cuối cùng nghĩ đến đây, giọng vẫn thờ ơ và đều đều: “Chủ xe rất tốt, anh ta đã đưa tớ tới đây, tớ đã gây ra cho anh ta rất nhiều phiền phức.”

Chu Tiểu Nguyên: “Đúng là ngược đời, tớ thường xem xe có bị xước sơn hay không.”

Trình Bất Ngộ: “Xe đã bị xước sơn.”

“Không phải chứ?” Chu Tiểu Nguyên nghĩ một hồi: “Cậu đυ.ng phải xe gì vậy?”

Trình Bất Ngộ lần này suy nghĩ lâu hơn: “... Maybach”

Chu Tiểu Nguyên: “. . .”

Chu Tiểu Nguyên: “? ? ?”

Cửa phòng mổ được mở ra, bác sĩ nhanh chóng bước ra thông báo tình hình: “Ca mổ của ông chủ thành công tốt đẹp”

Cố Như Trác ngồi trên ghế băng bên ngoài phòng mổ, nhướn mắt cười: “Cảm ơn bác sĩ vất vả rồi.”

Khi anh cười toàn thân phát sáng, đến cả bác sĩ cũng phát run bối rối: “Không có gì là việc tôi nên làm.”

Có một đội vệ sinh ở bên ngoài, đang ngăn cản các phương tiện truyền thông. Họ đã ở đây đợi Cố Như Trác cả ngày rồi, nhất quyết không chịu đi khi chưa lấy được thông tin gì.

Lương Tịnh đưa cho Cố Như Trác một cốc nước: “Bây giờ có thể yên tâm rồi, anh về nhà nghỉ ngơi thôi. Bên ngoài có rất nhiều phóng viên tạp chí mà chúng ta hợp tác, anh có muốn ra đó nói gì không?”

Cố Như Trác chớp mắt, nụ cười trên anh mắt đan phượng chợt tắt: “Không có.”

Anh đứng dậy, đi về phía thang máy đến đến một tầng khác, Lương Tịnh nghĩ rằng anh đến phòng chăm sóc đặc biệt liền ngăn anh lại: “Ông chủ Trình tỉnh dậy sẽ không thể gặp ai, nếu không nói gì phóng viên tạp chí cũng không rời đi, anh...”

Cố Như Trác nhìn đồng hồ đột nhiên ngắt lời cô: “Chúng ta ở đây bao lâu rồi. Tôi kêu người đi đón người ở bãi đỗ xe, ai đi rồi?”

Rõ ràng là anh ta không nghe cô nói, Lương Tịnh giật mình sửng sốt: “Đã hơn một tiếng, bãi đỗ xe nào?”

Thang máy từ từ đi xuống.

Bãi đậu xe VIP mờ mịt trống không, trong chiếc Maybach tối om không một bóng người, chỉ có mảnh giấy nhỏ dán ở cửa sổ xe, nét bút thanh tú nhưng rất nhẹ nhàng và ngắt quãng, không biết có phải vì đang đau.”