Sau khi Tần Hoài Sơ từ công ty rời đi còn có một cuộc xã giao.
Sau khi kết thúc về đến nhà, mẹ Tần đang ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách đọc tạp chí.
TV thì đang mở, đang thông báo một tin tức.
Có một cô gái buổi tối sau khi tan tầm làm trở lại chỗ ở, bị mấy người đàn ông ở sát vách cưỡng ép kéo vào trong phòng.
May mắn là bạn cùng phòng nghe thấy động tĩnh kịp thời chạy tới cứu người, mới không bị làm sao .
Mẹ Tần chỉ vào trên TV rồi than thở với Tần Hoài Sơ: "Con người có đôi khi thật không thể tiết kiệm tiền quá mức, những cái chung cư sinh viên kia giá cả rẻ tiền, bình thường đều xây ở những vùng ngoại thành rất vắng vẻ, trị an không thể so với địa phương khác. Bên trong mỗi tầng lầu như vậy có rất nhiều gian phòng, nam nữ hỗn tạp, những thứ rác rưởi gì cũng đều có, thực ra rất không an toàn."
Tần Hoài Sơ bỗng dưng nhớ ra, Tiết Văn từng nói chỗ ở bây giờ của Thẩm Băng Đàn là chung cư sinh viên ở ngõ Tây Hạng.
Tề Đặc nói, nơi đó một đêm hai mươi đồng tiền, rất rẻ, nhưng hoàn cảnh rất kém cỏi và hỗn loạn.
Khoảng cách từ công ty đến ngõ Tây Hạng lại xa như vậy. . .
Tần Hoài Sơ giương mắt lên nhìn đồng hồ.
Thẩm Băng Đàn lúc tan việc đã là rất muộn, căn cứ vào khoảng cách mà suy tính một chút, khả năng bây giờ cô vừa mới về đến nhà.
Tin tức bên trên TV khiến cho anh có chút không rét mà run, Tần Hoài Sơ không quan tâm đến lúc sau mẹ Tần cùng mình nói cái gì nữa, nhanh chân lên lầu trở về phòng.
Anh từ trên lý lịch hồ sơ của Thẩm Băng Đàn mà dò được số điện thoại di động của cô, nên đã không chút do dự gọi đi.
Kết quả lại không gọi được.
Sự bất an mãnh liệt bao phủ cả người anh, nhịp tim cũng không khỏi tự chủ mà tăng tốc.
Lại thử gọi thêm mấy lần nữa, nhưng vẫn không liên lạc được.
Tần Hoài Sơ có chút đứng ngồi không yên, vội vội vàng vàng lao xuống lâu.
Trông thấy chìa khóa xe trong tay anh, mẹ Tần đứng lên: "Đã trễ như vậy mà con còn đi đâu nữa?"
"Con có chút việc." Anh từ trong nhà đi ra, vội vàng lên xe, rồi thắt dây an toàn lên.
Mở ra bản đồ hướng dẫn đến chỗ ở của Thẩm Băng Đàn, nhưng trước khi xuất phát, anh lại nhẫn nại thử gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
Lần này đã kết nối được, bên trong truyền đến âm thanh bình thản của cô: "Xin chào."
Tần Hoài Sơ đang lo lắng dần dần bình phục lại, nâng trán mới giật mình chẳng biết lúc nào lại bị dọa chảy ra cả mồ hôi lạnh.
Thấy anh im lặng, trong điện thoại di động lại "Alo" một tiếng.
Tần Hoài Sơ mềm nhũn tựa lưng vào ghế ngồi, nhéo mi tâm mấy lần, mới bình tĩnh lại rồi miễn cưỡng lên tiếng: "Là tôi, Tần Hoài Sơ."
Giữa hai người trầm mặc đại khái khoảng nửa phút, Thẩm Băng Đàn mới chậm rãi hỏi: "Tổng giám đốc Tần, anh gọi điện thoại là có chuyện gì không?"
Tần Hoài Sơ vừa rồi chỉ lo quan tâm đến an toàn của Thẩm Băng Đàn, lúc gọi điện thoại anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, lúc này bị Thẩm Băng Đàn hỏi một câu, anh mới phát giác chính mình hình như có chút xúc động.
Đem cửa sổ xe hạ xuống, để cho gió đêm mang hơi lạnh thổi lất phất cho mình tỉnh táo một lát, anh mới không nhanh không chậm hỏi: "Làm sao vừa rồi mãi không nghe máy?"
"Vừa nãy điện thoại để yên lặng trong túi, nên tôi không nghe thấy."
Thẩm Băng Đàn trả lời, lại hỏi lại chủ đề ban đầu: "Tổng giám đốc Tần muộn như vậy còn tìm tôi, là có chuyện gì không."
"Cũng không có gì, công ty có quy định mới cấm chỉ yêu đương trong văn phòng, làm ông chủ của em, tôi cảm thấy cần phải tự mình nói cho em một tiếng."
Là một công ty lớn bên trong có quy định như vậy cũng không kỳ quái.
Nhưng mà cho dù là thông báo, cũng hẳn là chị Văn nói cho cô mới đúng, hẳn là không tới phiên một ông chủ như Tần Hoài Sơ chứ?
"Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai công việc của em là do một mình tôi bố trí, về sau mỗi ngày tan sở về nhà điện thoại không cho phép được để yên lặng, không chừng sẽ có lúc công việc cần làm, lại không liên lạc không được với em thì tổn thất ai đến gánh chịu?"
Nói như vậy, về sau Tần Hoài Sơ được xem như là cấp trên trực tiếp của cô.
Trách không được lại đích thân anh nói với mình quy định mới của công ty.
Thẩm Băng Đàn trong lòng suy nghĩ, rồi trong điện thoại trả lời: "Được, tôi biết rồi."
"Ừ, vậy cứ như thế, nghỉ ngơi sớm một chút."
Tần Hoài Sơ bên kia không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Thẩm Băng Đàn một lần nữa trở lại ký túc xá, thấy hai người "đầu cây nấm" cùng "tóc xám" đã thu dọn đồ đạc đang dự định đi ra ngoài.
Vừa mới bị Thẩm Băng Đàn đánh hai người cũng không tức giận, ngược lại còn trở nên nhiệt tình hơn.
"Tóc xám" nói: "Thẩm Băng Đàn, không nghĩ tới cô đánh nhau lợi hại như vậy, bằng không cô đi theo chúng tôi lăn lộn đi, kiếm tiền."
"Đúng đúng đúng." Đầu cây nấm đi theo phụ họa: "Chúng tôi buổi tối hôm nay có trận đánh, đánh thắng có thể kiếm được không ít tiền đâu." (ủng hộ truyện trên app tyt)
"Tôi không có hứng thú." Thẩm Băng Đàn đi thẳng về vị trí giường của mình, đem đồ đạc xốc xếch thu thập gọn gàng, rồi cầm đồ rửa mặt đi đến phòng vệ sinh.
Sau khi tắm rửa xong trở ra, hai người kia đã rời đi, những người còn lại đã nằm ngủ từ lâu.
Thẩm Băng Đàn nhìn điện thoại, thấy có một nick Wechat muốn thêm bạn tốt.
Ảnh chân dung là LOGO công ty Quân Nghị, ID chỉ có một chữ "Tần", hiển nhiên là Tần Hoài Sơ.
Thẩm Băng Đàn ấn chấp nhận, rồi sửa lại ghi chú cho anh: ông chủ.
Đợi đại khái năm phút sau, Tần Hoài Sơ cũng không có phát thêm tin tức gì tới.
Thẩm Băng Đàn tắt điện thoại đi, rồi chui vào trong chăn.
Nằm ở trên giường, không biết sao cô lại nghĩ tới Tần Hoài Sơ.
Phải nói, cô cùng Tần Hoài Sơ ở giữa hẳn là rất có duyên phận.
Bọn họ học với nhau từ nhà trẻ, đến tiểu học, cấp 2, cấp 3 vẫn luôn học cùng một lớp.
Thẩm Băng Đàn từ lúc lên tiểu học bắt đầu liền chú ý tới Tần Hoài Sơ.
Gia cảnh nhà anh rất tốt, tướng mạo xuất chúng, mỗi ngày như chúng tinh phủng nguyệt*, hô phong hoán vũ, được xem như là một nhân vật phong vân khó lường ở trong trường học.
*ý chỉ những người nổi bật luôn thu hút được những người khác vây quanh như ngôi sao.
Kỳ thật ở cấp ba trước đó, Thẩm Băng Đàn cùng Tần Hoài Sơ ở giữa cũng không có tiếp xúc gì.
Mỗi ngày cô ngoại trừ học tập thì chính là khiêu vũ, một thân một mình, không có bạn bè, cũng chưa từng quan tâm tới hoạt động của những người xung quanh.
Lớp 8 năm đó, cô nghe bạn học nói Tần Hoài Sơ thích mình, đồng thời vì cô mà cùng nam sinh ở ban khác đánh nhau.
Thẩm Băng Đàn đối với mấy cái tin tức này cũng không để ý lắm, thậm chí căn bản còn không tin tưởng.
Cô cùng Tần Hoài Sơ ở giữa ngay cả lời đều chưa nói qua, có thể nói chưa từng trực tiếp nói chuyện với nhau, căn bản được xem như là người của hai thế giới.
Tần Hoài Sơ làm sao lại thích cô cơ chứ?
Chắc chỉ là lời đồn.
Về sau cô thi được vào trường cấp 3 trực thuộc đại học C, lại làm bạn cùng lớp với Tần Hoài Sơ .
Cô dần dần phát hiện, mỗi lần tan học về nhà, sau lưng đều có một người theo đuôi mình.
Đối phương cũng không phải người bên ngoài, trùng hợp chính là đại ca trong trường học không người nào dám trêu chọc, Tần Hoài Sơ.
Anh chỉ đi theo ở đằng sau cô, lời gì cũng không nói qua, cũng chưa từng trêu chọc cô.
Thẩm Băng Đàn từng có ý nghĩ xông đi lên chất vấn anh, nhưng sau đó lại bỏ đi ý nghĩ này.
Đường rộng như vậy, chắc người ta có đi theo cũng chỉ là cùng mình đi đường thôi.
Về sau không bao lâu, trong lớp lại có lời đồn.
Có người nói, Thẩm Băng Đàn thầm mến cái tên đại ca hỉ nộ vô thường, bất thường kiêu ngạo kia —— Tần Hoài Sơ.
Nhưng lại xấu hổ tự ti, không dám thổ lộ.
Vừa nghe thấy lời đồn này, Thẩm Băng Đàn chỉ cảm thấy hoang đường, vốn cũng không để ý tới.
Ai ngờ lời đồn càng truyền càng xa, dần dần huyên náo đến độ toàn trường đều biết.
Rốt cục vào một ngày nào đó trên đường tan học về nhà, cô nhịn không được, quay đầu nhìn lại thiếu niên cứ lẽo đẽo theo đuôi mình cả một đường dài.
Cô đi đến gần anh rồi chất vấn: "Các bạn học nói tôi thầm mến cậu, có phải là cậu truyền ra hay không ?"
Tần Hoài Sơ đối với việc cô tìm tới mình cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, mí mắt anh cụp xuống, đáy mắt nhiễm lên tia vô lại rồi cười: "Thẩm Băng Đàn, ông đây như giống như cái đuôi nhỏ mỗi ngày đều đi theo cậu, đây là lần thứ nhất cậu chủ động nói chuyện với tôi."
Thẩm Băng Đàn không ngờ tới anh thế mà lại thẳng thắn thừa nhận là đi theo chính mình, nhất thời bị nghẹn họng một lúc, hơn nửa ngày mới ấp úng hỏi: "Cậu …cậu… cậu đi theo tôi làm gì?"
Khi đó Tần Hoài Sơ mới học lớp 11, toàn thân trên dưới đều mang dáng vẻ lưu manh du côn.
Anh sửa sang lại đầu tóc của mình , rồi hơi cúi người tới gần cô, trong tiếng cười khẽ, còn xen lẫn giọng nói cà lơ phất phơ: "Ông đây muốn theo đuổi người, còn không rõ ràng sao?"
Thẩm Băng Đàn: ". . ."
Về sau Thẩm Băng Đàn suy nghĩ kỹ một chút, nếu như không phải là bởi vì anh có dáng dấp đẹp trai, thì một tên có dáng vẻ vô lại lưu manh mỗi ngày đều đi theo cô như thế, đại khái là cô đã sớm báo cảnh sát rồi.
Nói cho cùng, là do cô cũng rất ưa sắc đẹp.
Đối với gương mặt đẹp trai của Tần Hoài Sơ kia, thực tế cô cũng không làm được chuyện nhẫn tâm.
Từ ngày đó trở về sau, Tần Hoài Sơ đem chuyện theo đuổi cô công khai với bên ngoài, dồn dập lại bá đạo, mỗi ngày đều vây quanh cô hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ, căn bản đều không quan tâm đến ánh mắt của người bên ngoài.
Anh dùng hành động thực tế để cho mọi người hiểu, anh mới là người theo đuổi cô.
——
Đêm nay, Tần Hoài Sơ lăn qua lộn lại ngủ không được.
Cuối cùng dứt khoát không ngủ nữa, mở đèn ngủ lên rồi ngồi dậy, khoác áo ngủ đi ra ngoài.
Anh đứng ở cuối hành lang châm một điếu thuốc lên hút.
Cửa sổ mở ra, gió lạnh của đêm trời mùa thu thấm vào tận xương, bên ngoài khu biệt thự có một con sông nhỏ chảy xuôi róc rách, những gợn sóng khẽ lăn tăn.
Bên cạnh cửa phòng ngủ bị người từ bên trong mở ra, một cô gái mặc áo ngủ lông xù lỗ tai thỏ, trên tay bưng ly nước, ngáp một cái đi tới.
Sau khi ngửi được một mùi khói thuốc, cô dừng lại giật mình ngây ra một lát, chậm rãi đem ánh mắt dời về phía thân ảnh cao gầy đang đứng trầm tư ở phía trước cửa sổ kia.
Ngay sau đó cô liền đỡ lấy trái tim lui về sau mấy bước: "Đêm hôm khuya khoắt, anh làm gì mà đi ra đây dọa người ta thế hả, em còn tưởng rằng gặp ma nữa chứ."
Tần Hoài Sơ mặc kệ cô, anh nghiêng người ghé vào phía trước cửa sổ, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc đưa lên miệng hút tiếp, cuối hành lang sáng lên đốm lửa như ngôi sao nhỏ.
Sơ Niệm đi qua, ngoẹo đầu dò xét anh: "Anh trai, có phải anh có chuyện gì không vui hay không? Có thể nói cho em biết không?"
Tần Hoài Sơ xì khẽ một tiếng, dập tắt điếu thuốc lá trên đầu ngón tay: "Nói cho em biết để làm cái gì."
Sơ Niệm bĩu môi: "Anh nói ra để cho em vui vẻ một chút, cũng coi như một kiện công đức nha."
Tần Hoài Sơ: ". . ."
Sơ Niệm đứng đấy không chịu đi, đem lỗ tai hướng đến chỗ Tần Hoài Sơ bên này đυ.ng đυ.ng, mang một bộ dáng dốc lòng lắng nghe.
Tần Hoài Sơ mi tâm hơi nhíu lại, đem đầu cô đẩy ra: "Tần Niệm Sơ, em ngứa đòn phải không?"
Anh hơi dùng sức, Sơ Niệm vô cùng đáng thương xoa da đầu một chút: "Tên em là Sơ Niệm!"
Cha của Tần Hoài Sơ họ Tần, mẹ thì mang họ Sơ.
Cho nên tên anh cùng với em gái tương đối qua loa, một người thì tên Tần Hoài Sơ, một người thì tên Tần Niệm Sơ.
Về sau mẹ Sơ Nịnh muốn để con gái theo họ của mình, thế là tên của cô là Tần Niệm Sơ liền đổi thành Sơ Niệm.
Vì thế, nha đầu này hôm sau hớn hở trước mặt Tần Hoài Sơ khoe khoang, tên của cô rốt cục cũng chẳng phải lấy lệ nữa nha.
Tần Hoài Sơ xoay người lại, lưng dựa lên cửa sổ, giơ cằm lên với cô, với thái độ không phải nhiều chuyện đừng xía vào: "Trở về, đi ngủ đi."
Sơ Niệm mặc kệ coi như không nghe thấy, tiếp tục cùng anh trò chuyện: "Anh, sinh nhật của em sắp đến rồi đấy, anh đã chuẩn bị kỹ càng quà sinh nhật cho em chưa?"
"Chuẩn bị quà sinh nhật cái gì , hồng bao cho đúng chỗ không được sao?"
"Năm nay tốt xấu cũng là sinh nhật mười tám tuổi của em đấy, anh cũng quá lấy lệ đi, tốt xấu gì cũng phải tặng em một lễ vật ra dáng mới được."
"Anh bận lắm, không có thời gian."
"Anh thì có cái gì mà bận bịu, ngay cả yêu đương đều không có nói —— "
Sơ Niệm dừng một chút, có chút ghét bỏ tiếp tục mở miệng: "Anh à, anh mỗi ngày không làm việc thì cũng chỉ ở trong nhà, trạch nam như thế sao có thể đem chị dâu mang về cho em được hả? Ngay cả đối tượng cũng không tìm tới một người, mẹ đang sốt ruột kia kìa, chỉ sợ anh độc thân cả một đời."
Cô còn mười phần khéo hiểu lòng người hỗ trợ bày mưu tính kế: "Không thì anh đi ra bên ngoài ở, không chừng còn có thể gặp được một cô hàng xóm xinh đẹp nào đó, rồi tiếp cận phát triển, thế là liền có chị dâu rồi."
Tần Hoài Sơ mi mắt rung động mấy lần, chớp mắt một cái dò xét Sơ Niệm, tùy ý vân vê điếu thuốc đã tàn trên tay một hồi lâu, như có điều suy nghĩ.
Anh không nói lời nào, Sơ Niệm vẫn nâng cao tinh thần, liếʍ môi một cái, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Anh, anh nói xem anh ngoại trừ công việc, mỗi ngày đều đi cùng với anh Lê Hân cùng anh Dĩ Tắc, anh Lê Hân không nói nhưng mà anh Dĩ Tắc cũng là cẩu độc thân, hai anh không có khuynh hướng chơi gay đấy chứ hả?"
Tần Hoài Sơ cầm đầu thuốc lá ném vào trong thùng rác, mất kiên nhẫn mà túm lấy hại lỗ tai thỏ phía sau áo ngủ của cô nhấc lên, che kín đầu.
Sau đó đem người đẩy về phòng ngủ, đang muốn đóng cửa, Sơ Niệm ôm lấy cánh tay của Tần Hoài Sơ rồi nói: "Em đi ra uống nước, còn chưa kịp uống nước đâu!"
"Chết khát đi." Nói xong anh đem người đẩy đi, rồi đóng cửa lại.
Một lần nữa về đến phòng, Tần Hoài Sơ tựa ở đầu giường suy nghĩ điều gì đó, cầm điện thoại ấn mở một cái group chat thường dùng trên Wechat, sau đó soạn một tin nhắn: 【 Hai người ai ở vịnh Thủy Vân có phòng ở không, kiểu căn hộ chung cư một tầng có hai nhà ấy. 】
Doãn Lê Hân: 【 Ai lại đi mua một tầng hai hộ thế, một nhà ở một tầng không phải càng rộng rãi hơn sao? 】
Khương Dĩ Tắc: 【 Hình như tôi có bạn bè có căn hộ ở chỗ đó, để tôi giúp cậu hỏi một chút? 】
Tần Hoài Sơ: 【 Được】
Tần Hoài Sơ: 【 Là kiểu một tầng một nhà, hay là một tầng hai nhà thế? 】
Khương Dĩ Tắc: 【 Cậu muốn loại nào? 】
Tần Hoài Sơ: 【 Một tầng hai nhà. 】
Khương Dĩ Tắc: 【 Được, để tôi hỏi một chút xem anh ta có chịu bán hay không 】.
Tần Hoài Sơ: 【 Bao nhiêu tiền cũng được, hỏi nhanh nhé 】