Chương 15

《Cả thế giới chỉ thích mình em》

Thẩm Băng Đàn kinh ngạc ngẩng đầu, trong phút ngẩn người cô còn cho rằng mình vừa nghe lầm.

Tần Hoài Sơ nói: "Buổi sáng tôi mới xem tin tức hot trên mạng, nếu như tối nay trở về để cô xảy ra chuyện gì, ông chủ như tôi đây chẳng lẽ không phải chịu trách nhiệm sao?"

"Hiện tại tôi cũng không quá mức nổi tiếng như vậy, bọn họ cũng sẽ không ở lại quá lâu đâu."

Tần Hoài Sơ chưa kịp nói gì thì trợ lý Tề và Tiết Văn đã gõ cửa bước vào.

Tiết Văn hơi ngạc nhiên khi thấy Thẩm Băng Đàn vẫn chưa hoàn thành công việc: “Tiểu Thẩm, em vẫn chưa làm xong việc sao?”

Thẩm Băng Đàn: "Cũng sắp xong rồi."

Tiết Văn đi về phía Tần Hoài Sơ, cô cố gắng nói tốt Thẩm Băng Đàn vài câu trước mặt anh: "Tổng giám đốc Tần, công việc này tạm thời cũng không cần phải vội vàng. Tiểu Thẩm chỉ là một cô gái nhỏ, tôi sợ làm việc quá muộn sẽ không an toàn."

Thẩm Băng Đàn vội vàng nói: "Tổng giám đốc Tần đã cho phép em nghỉ làm rồi."

Tiết Văn nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Cô chỉ nói, cho dù trước đây Thẩm Băng Đàn có làm chuyện gì sai trái, ông chủ cũng sẽ không ôm hận đến mức đối xử quá nghiêm khắc với thực tập sinh.

Thẩm Băng Đàn cúi xuống phân loại tài liệu, chuẩn bị thu dọn đồ đạc và rời đi.

Trợ lý Tề nhìn Tần Hoài Sơ, rồi nhìn Thẩm Băng Đàn, đột nhiên nói:

"Tiểu Thẩm bận rộn như vậy, hình như vẫn chưa ăn cơm. Chúng ta sẽ đi ăn cơm với tổng giám đốc Tần, hay là em cũng đi chung nhé."

“Em…” Thẩm Băng Đàn do dự, còn chưa kịp định nên trả lời như thế nào, Tần Hoài Sơ đã nghiêng đầu nhìn sang: “Đi chung đi, mau nhanh chóng thu dọn đồ đạc.”

Thấy Thẩm Băng Đàn còn ngây người đứng đó, Tiết Văn vội vàng kéo cô lại: “Làm gì mà đứng ngây ngốc như vậy, ông chủ sẽ bồi thường cho em, nếu không đi thì tiếc lắm đấy, mau trở lại văn phòng thư ký và thu dọn đồ đạc của em đi."

Thẩm Băng Đàn không có quá nhiều đồ đạc, cô chỉ xách túi của mình và đi xuống lầu cùng với Tần Hoài Sơ và những người khác.

Bốn người họ đến một nhà hàng gần công ty, đây là một công trình kiến trúc mang phong cách cổ kính.

Lúc này đã có khá nhiều người, vì đã đặt trước bàn nên người phục vụ trực tiếp mời họ vào ô ở lầu hai.

Đẩy cánh cửa trượt chạm khắc rỗng ra, không gian bên trong rộng rãi, bức bình phong thêu mực hai mặt nhìn thanh nhã yên tĩnh.

Những bông hoa loa kèn tươi thắm đặt bên bờ dài càng thêm tươi mát, dễ chịu.

Mọi người đều cầm thực đơn trong tay, Tiết Văn nói với Thẩm Băng Đàn: "Em đừng dè đặt như vậy, tổng giám đốc Tần trông như vậy thôi nhưng là người rất giản dị và dễ gần gũi, nghĩ cái gì liền muốn cái đó."

Thẩm Băng Đàn chỉ gọi một món ăn chính, cô nói bản thân cũng không muốn ăn cái gì đặc biệt.

Tần Hoài Sơ nhìn vào thực đơn và gọi một lúc rất nhiều món.

Khi các món ăn được dọn lên, anh dường như không có cảm giác thèm ăn, chỉ ngồi im đó cũng không động đũa nhiều mà nói với mọi người:

“Đừng lãng phí, ăn nhiều một chút.”

Khi Tiết Văn nghe thấy điều này, cô càng nhiệt tình gắp rau cho Thẩm Băng Đàn: “Không nghe theo lời tổng giám đốc Tần thì phí lắm, em gầy như vậy, nên cố gắng ăn nhiều một chút.”

Bữa ăn gần xong, Tiết Văn vẫn nghĩ về việc Thẩm Băng Đàn đã xúc phạm ông chủ khi cô mới vào làm.

Tối nay hiếm khi tụ tập ở đây, là cơ hội tốt để xoa dịu quan hệ giữa hai người bọn họ.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Tổng giám đốc Tần, tôi nghe nói vào ngày gia nhập công ty Tiểu Thẩm đã phạm phải một số sai lầm không đáng có với anh. Chi bằng mượn cơ hội lần này, tôi thay cô ấykính anh một ly coi như lời xin lỗi vậy."

Tiết Văn đẩy Thẩm Băng Đàn hai lần, cố gắng nháy mắt với cô.

Thẩm Băng Đàn không ngờ Tiết Văn lại đột ngột đề cập đến chuyện này, cô hơi sửng sốt, động tác đang ăn cũng ngừng lại.

Cô thực sự chưa từng nói chuyện với Tần Hoài Sơ từ cái ngày cô ấy vào làm trong công ty.

Ngẩng đầu lên nhìn, Tần Hoài Sơ đang ung dung ngồi ở trên ghế chính, trên mặt nghiêm túc không nhìn ra cảm xúc gì, không biết là đồng ý hay không đồng ý với lời nói của Tiết Văn.

“Sao còn đứng ngây ra đó, mau đứng dậy đi.” Thấy Thẩm Băng Đàn còn ngây người, Tiết Văn trực tiếp kéo cô lên.

Thẩm Băng Đàn bị buộc phải làm theo, cô chỉ có thể cầm ly rượu lên. Tiết Văn nói: "Hãy thành thật và thừa nhận lỗi lầm của mình với tổng giám đốc Tần đi, chuyện này coi như cho qua."

Về vấn đề nhận lỗi và xin lỗi, Thẩm Băng Đàn thường không giao du với người khác, vì vậy cô không giỏi lắm trong mấy chuyện này.

Phải nói như thế nào mới được coi là chân thành đây?

Trước hết phải biết mình sai ở đâu, phải chỉ ra điểm sai ở đâu trước.

Trong lòng Thẩm Băng Đàn âm thầm lẩm bẩm, đứng dậy đi về phía Tần Hoài Sơ, chân thành đưa trà: “Tổng giám đốc Tần, tôi sai rồi, ngày đó tôi không nên nói anh với những thư ký nam có quan hệ mờ ám. Anh không phải người như vậy, thật xin lỗi!"

Tiết Văn suýt chút phun ra một ngụm nước.

Không ngờ lại đắc tội chuyện như vậy? Chẳng trách bị tổng giám đốc Tần gây khó dễ.

Nhưng mà đúng là như vậy, văn phòng thư ký ngoại trừ cô thì những người còn lại đều toàn thư ký nam, chuyện này thật sự rất dễ khiến người ta suy đoán lung tung.

Cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho các thực tập sinh.

Lỗi duy nhất có lẽ cô không nên nói ra chuyện này trước mặt bao nhiêu người, chỉ nên để cho ông chủ nghe thôi.

Thẩm Băng Đàn, con nhỏ ngốc này, xin lỗi thì xin lỗi thôi, có cần phải nói ra chuyện này lần nữa không, đây không phải chính là muốn chọcgiận tổng giám đốc Tần sao?

Cô gái tốt, nhưng thật đáng tiếc khi cô có một cái miệng không biết nói chuyện.

Tiết Văn không biết làm thế nào để kết thúc câu chuyện bây giờ.

Thế là cô chỉ có thể cầu cứu trợ lý Tề bằng mắt.

Trợ lý Tề dường như không nghe thấy, anh ta coi như không có người bên cạnh chỉ lo thưởng thức bát canh của mình, có vẻ như tâm tình của anh ta rất tốt.

Tiết Văn: "?"

Thằng nhóc này hôm nay có bị ngốc không?

Thẩm Băng Đàn vừa mới xúc phạm ông chủ nữa đó!

Tiểu Thẩm thực sự là một cái đồng thau không thể mang theo được.

Mặc dù đó là ý tưởng của riêng cô, nhưng Tiết Văn thực sự không biết làm thế nào để cứu vãn tình hình đang mất kiểm soát như lúc này.

Cô cũng không đợi được nữa, đứng dậy cười nói: "Mọi người cứ nói chuyện trước đi, tôi đi vệ sinh một lát."

Vừa nói xong liền vội đi mất.

Sau khi Tiết Văn rời đi, trợ lý Tề cảm thấy sự hiện diện của anh ta hơi chướng mắt.

Vừa rồi anh ta còn có thể nhàn nhã uống súp rùa.

Hiện tại không hiểu sao mình lại biến thành cái bóng đèn, sáng đến mức anh ta cũng chịu không nổi.

Anh ta nhanh chóng đứng dậy: "Tôi lỡ uống nhiều canh quá, tôi cũng đi vệ sinh đây."

Tiết Văn và trợ lý Tề đột ngột rời đi, nhưng Thẩm Băng Đàn vẫn cầm ly của mình.

Cô liếc mắt nhìn về hướng cửa, rồi nhìn sang Tần Hoài Sơ.

Cô vừa xin lỗi xong, nhưng anh đã nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ.

Một lúc sau, anh đổi tư thế ngồi, khoanh chân phải vắt qua chân trái, móc ngón tay về phía cô: "Lại đây."

Thẩm Băng Đàn nghi ngờ cúi xuống và tiến lại gần về phía anh.

Anh ghé sát vào người cô, môi mỏng như có như không lướt qua vành tai cô, thấp giọng hỏi: "Em đang xin lỗi tôi hay là muốn chọc giận tôi?

Hửm?"

Lỗ tai Thẩm Băng Đàn hơi ngứa, cô vội vàng đứng thẳng lên.

Cô không ngừng xin lỗi, muốn quay lại chỗ ngồi ngồi xuống, nhưng Tần Hoài Sơ đã nắm lấy cổ tay cô.

Sức mạnh của anh không nhẹ cũng không nặng, nhưng vừa đủ để khiến Thẩm Băng Đàn không thể thoát ra được.

Thẩm Băng Đàn đã thử vài lần, nhưng cuối cùng không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ, cô bèn nhẹ nhàng nói: "Anh đang làm gì vậy? Chị Văn và trợ lý Tề quay lại sẽ nhìn thấy đấy."

"Tôi sợ bọn họ nhìn thấy sao?"

"..."

Tiếng giày cao gót từ bên ngoài truyền đến, hình như là chị Văn. Thẩm Băng Đàn đẩy tay Tần Hoài Sơ ra, nhanh chóng trở về chỗ ngồi ngồi xuống, giả vờ bình tĩnh vuốt lại mái tóc dài trên vai mình.

Tần Hoài Sơ liếc nhìn cổ tay trắng nõn của cô, trên đó có một vết đỏ nhạt.

Anh mở miệng như đang muốn nói cái gì, nhưng Tiết Văn và trợ lý Tề đã đi tới.

Nhìn bầu không khí quanh bàn, Tiết Văn ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi Thẩm Băng Đàn: “Tổng giám đốc Tần có tha thứ cho cô không?”

Thẩm Băng Đàn nghĩ về đến bộ dáng của Tần Hoài Sơ vừa rồi, cô lắc đầu, bày tỏ rằng bản thân cũng không biết nữa.

Tiết Văn thở dài, cô nhìn Thẩm Băng Đàn một cách đáng thương.

Có lẽ vì ý nghĩ tồi tệ của mình, cô đã khiến Thẩm Băng Đàn xúc phạm giám đốc Tần nghiêm trọng hơn.

Tiết Văn cảm thấy có lỗi và chủ động đưa Thẩm Băng Đàn trở lại căn hộ sau bữa tối.



Hơn nữa còn an ủi cô suốt cả quãng đường, khuyên cô đừng để trong lòng.

Thẩm Băng Đàn không quan tâm đến những điều này, mà chỉ nghĩ về sự bất thường đột ngột vừa rồi của Tần Hoài Sơ. Cũng không biết anh có ý gì khi kéo tay cô tối nay.

Cô cúi đầu và vô thức vuốt ve chỗ cổ tay anh đã nắm lấy.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hình như nhiệt độ cơ thể nơi lòng bàn tay anh lúc đó vẫn còn lưu lại trên đó.

Ấm áp, còn mang theo một số vết chai mỏng.

Cảm giác hơi nóng lại tuôn trào lần nữa.

Lúc về tới căn hộ thì cũng đã muộn.

Thẩm Băng Đàn nhìn xe của Tiết Văn rời đi.

Cô nhìn xung quanh, khi không thấy kẻ khả nghi nào mới xoay người đi vào khu chung cư.

Cô xuống lầu tìm chủ nhà trả phòng, sau đó trở về ký túc xá thu dọn hành lý.

Đẩy cửa ký túc xá ra, khung cảnh bên trong hiếm khi yên tĩnh, dưới chân không thiếu các loại chai bia, lon nước giải khát, nhìn gọn gàng hơn rất nhiều.

Bà già xám và Đầu nấm đã biến mất.

Những người khác đang làm việc của riêng họ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía cô.

Thẩm Băng Đàn không muốn biết mọi người đang làm gì hay tại sao đang nhìn mình, vì vậy cô đóng cửa lại và đi thẳng đến bên giường.

Cô ngồi xổm xuống lấy chiếc vali bên dưới ra, mở ra rồi lặng lẽ sắp xếp quần áo vào trong.

Một cô gái sống ở giường tầng trên của Thẩm Băng Đàn đột nhiên thò đầu sang: “Thẩm Băng Đàn, cô cũng dọn nhà đi sao, hôm nay hai người đó cũng rời đi, hình như đắc tội với ai đó, vội vàng rời đi mà không kịp thu dọn đồ đạc luôn. Đúng rồi, chuyện cô bị tung lên Weibo cũng là do hai người bọn họ làm đấy, không liên quan gì đến chúng tôi đâu nhé."

Thẩm Băng Đàn lần lượt đặt quần áo đã gấp vào và kéo khóa lại: "Tôi biết rồi."

Có thể làm ra cái chuyện như vậy, ngoài hai người đó ra cũng chẳng có ai khác.

"Cô đã tìm được nhà trọ khác chưa?"

Thẩm Băng Đàn gật đầu.

Ký túc xá lại rơi vào trạng thái im lặng.

Thẩm Băng Đàn không có nhiều đồ, chỉ có một chiếc vali và một chiếc ba lô.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô trực tiếp rời khỏi ký túc xá.

Cuốc xe đặt trên mạng đã đợi sẵn dưới lầu, tài xế giúp cô bỏ đồ đạc vào cốp xe.

Xe nhanh chóng lái đi, hướng về phía vịnh Thủy Vân.

Điều mà Thẩm Băng Đàn không biết là có một chiếc ô tô màu đen đang bám theo cô cách đó không xa.

Cho đến khi thấy cô xuống xe an toàn ở cổng Vịnh Thủy Vân, xách hành lý bước vào khu nhà.

Trước cửa Vịnh Thủy Vân, một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường, kính lái đã hạ xuống.

Tần Hoài Sơ nhìn ánh đèn ấm áp bên ngoài khu nhà, anh châm một điếu thuốc.

——

Khóa cửa của ngôi nhà mới không chỉ có thể sử dụng thẻ phòng mà còn có thể đặt mật khẩu và ghi lại dấu vân tay.

Thẩm Băng Đàn cảm thấy thật bất tiện khi mang theo thẻ khóa bên mình, vì vậy cô đã lấy dấu vân tay của mình để vào và đặt mật khẩu.

Cô đi vào và dọn dẹp một lúc, lúc này mới nhận ra mình đã bỏ lại bàn chải đánh răng trong căn hộ cũ.

Cô đã mua rất nhiều ở nhà hàng bằng thẻ bữa ăn trước đó, nhưng cuối cùng lại không mang theo bất kỳ thứ gì trong số chúng.

Hôm nay bị xoay vần đến tối muộn như vậy, cô vốn định nghỉ ngơi, nhưng bây giờ lại phải ra ngoài.

Cô miễn cưỡng thay giày và đi xuống tìm siêu thị.

May mắn thay, có một cái ở cổng của khu nhà.

Cô lấy một chiếc bàn chải đánh răng trên kệ, trước khi rời đi, cô liếc nhìn chiếc kệ dưới cùng, nơi trải thảm trải sàn.

Chiếc trên cùng màu trắng, thêu một đôi tình nhân bằng chỉ đen, ngồi cạnh nhau bên bờ biển ngắm bình minh.

Thẩm Băng Đàn chưa bao giờ nhìn thấy biển.

Trước đây, Tần Hoài Sơ đã nói khi nào tốt nghiệp cấp ba, anh sẽ đích thân đưa cô đến đó nghỉ hè.

Sau đó, lời hứa giữa hai người đã hoàn toàn thất bại.

Cô lơ đãng một lúc rồi mới nhấc tấm thảm lên.

Chuyển đến nhà mới quá dễ dàng, cũng không có thời gian trang trí tươm tất, trước tiên mua một tấm thảm trải sàn cũng không tệ, như vậy mới có chút không khí.

Về đến nhà, cô mang tấm thảm đặt trước cửa nhà.

Đẩy cửa bước vào, cô nhìn căn nhà trước mặt hiện tại đã thuộc về mình.

Mặc dù là đi thuê, nhưng dù sao cũng là không gian riêng tư của cô, so với hoàn cảnh ồn ào hỗn loạn lúc trước, nơi đây thoải mái hơn rất nhiều.

Miễn cưỡng thì cũng có thể coi là một ngôi nhà.

Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Băng Đàn nằm trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở giữa rèm cửa.

Tết Trung thu đang đến gần, mặt trăng bên ngoài đã rất tròn, treo sáng rực trên bầu trời, các vì sao xung quanh bỗng chốc trở nên mờ ảo.

Trong Tết Trung thu, mọi gia đình nên rất sôi nổi.

Thẩm Băng Đàn nhìn vào căn phòng rộng lớn, cô vô thức quấn chặt chăn quanh người.

Không biết vì sao, cô nhớ tới câu nói buổi chiều Tần Hoài Sơ hỏi trong văn phòng: A tốt hơn C sao?

Thẩm Băng Đàn nhắm mắt lại.

Điều vụt qua tai cô là cuộc cãi vã đầu tiên nổ ra giữa cô và Tần Hoài Sơ.

Ngày hôm đó, Tần Hoài Sơ bay đến An Cầm để tìm cô.

Tại sân bay An Cầm, ngay khi nhìn thấy Thẩm Băng Đàn, anh đã tức giận mắng cô: "Thẩm Băng Đàn, cậu có quyền gì mà điền vào đơn nguyện vọng của tôi? Tôi có nói là tôi sẽ vào Đại học C sao?"

Thẩm Băng Đàn biết anh ta đến chất vận hỏi tội mình, cô kéo anh đến một nơi không có ai khác, và kiên nhẫn hỏi: "Vậy cậu muốn đi đâu, thời gian để điền vào tình nguyện viên đã sắp hết hạn rồi, không điền nguyện vọng thì muốn làm sao?"

Tần Hoài Sơ nhìn cô, hai mắt đỏ bừng: "Tôi không muốn đi đâu, không học đại học không được sao? Cậu đã đồng ý chúng ta sẽ cùng nhau học chung đại học, nhưng ngay cả thi đại học cậu cũng không thi, bây giờ lại để tôi một mình đi đại học C? Tôi không đi đâu!"

Thẩm Băng Đàn bị anh chọc tức điên: "Tần Hoài Sơ, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cậu trưởng thành rồi sao? Cậu có biết mình đang nói cái gì không hả?! Cậu cho cậu từ bỏ việc điền đơn nguyện vọng, không đi học đại học thì có thể an ủi tôi sao? Cậu đã dành rất nhiều thời gian và sức lực để cải thiện điểm số của cậu từng chút một, chỉ để phải khổ sở như thế này?"

Cô cố nén nước mắt chảy ngược: "Tôi không thi đại học mà không nói với mẹ, nhưng tôi còn cách nào khác sao? Bà ngoại bị ốm, mẹ nói bán nhà chạy chữa cho bà, nhưng tiền đã bị cha dượng sử dụng để bù khoản nợ cho công ty của ông ấy. Bây giờ bà ngoại vẫn đang nằm trên giường bệnh, sống dở chết dở, Tần Hoài Sơ, tôi thực sự không có sức lực để đối phó với cậu, xin đừng làm tôi rối lên lại!"

Tần Hoài Sơ sửng sốt hồi lâu, không biết nên an ủi cô như thế nào: "Cha dượng cầm tiền đi? Mẹ cậu thì sao, mẹ cậu không quan tâm sao?"

“Bà ấy thì quan tâm cái gì?” Thẩm Băng Đàn cười mỉa mai, trong mắt hiện lên hơi nước: “Bọn họ đều nói bà ngoại chỉ là lấy tiền để tiếp tục cuộc sống, chỉ còn chút hơi tàn, vốn dĩ là đã vô phương cứu chữa. Nhưng bọn họ không biết, cho dù chỉ còn một phần trăm hi vọng, tôi cũng hy vọng bà ngoại có thể tỉnh lại."

Cô dựa vào tường ôm đầu gối ngồi xổm xuống, yếu ớt vô lực: “Bây giờ không có tiền, thậm chí 100% hy vọng cũng không có…”

Tần Hoài Sơ quỳ xuống đỡ lấy cô: "Cậu thiếu tiền sao lại không nói tôi một tiếng. Bà ngoại bị bệnh, chúng ta đương nhiên phải chữa bệnh cho bà."

Anh lấy trong túi ra một tấm thẻ: "Tiền trong đó là cha tôi đã cho sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi không vội mua đồ của mình, cậu dùng cho bà ngoại trước đi, chữa bệnh quan trọng hơn."

Thẩm Băng Đàn không trả lời, Tần Hoài Sơ liền ôm cô vào lòng.

Thẩm Băng Đàn cầm tấm thẻ, cảm thấy nó nặng cả ngàn cân.

Cô đỏ hoe mắt nhìn anh: "Sau này tôi sẽ trả lại cậu."

Tần Hoài Sơ cười cười, gãi gãi mũi, nũng nịu nói: "Không bằng đem cậu bồi thường cho tôi đi, thấy thế nào?"

Thẩm Băng Đàn xấu hổ hất tay anh ra, nức nở hỏi lại: "Tôi giúp cậu điền nguyện vọng, cậu còn tức giận với tôi nữa sao. Là Khương Dĩ Tắc nói cậu từ chối điền đơn tình nguyện, tôi sợ cậu chậm trễ việc học của cậu, cho nên tôi mới quyết định thay cậu điền đơn. Trường đại học C ở Trường Hoàn, vừa rất gần nhà, lại còn là trường Top 5 nữa. Tôi cảm thấy cậu học trường này là tốt nhất, cho nên mới chọn cho cậu trường này, cậu rốt cuộc có đi học hay không?"

“Đi đi, cậu muốn tôi đi tôi sẽ đi.” Tần Hoài Sơ kéo cô lên: “Đợi bà ngoại khỏi bệnh, tôi sẽ đi học lại, sang năm tôi ở đại học C chờ cậu, sau đó có thể vẫn là tiền bối của cậu."

Họ hẹn nhau vào ngày hôm đó sẽ gặp nhau ở trường đại học C vào năm sau.

Tuy nhiên, không ai chờ đợi cho năm tới.

Biệt thự nhà họ Tần.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại một ngọn đèn sàn chiếu sáng một góc sofa.

Tần Hoài Sơ đang nghịch chiếc thẻ ngân hàng trong tay, anh vẫn nhớ rõ số tiền mà cô đã gửi trong bốn năm qua.

Thẩm Băng Đàn, tiền nợ đã xong rồi.

Nếu bây giờ tôi đến gần em, em sẽ chọn gặp tôi hay sẽ bỏ chạy đây?

Anh cầm chiếc cốc lên và uống cạn rượu đỏ bên trong.

Sau đó đứng dậy lục lọi vali và thu dọn đồ đạc.

Nửa đêm, Tần Hi và Sơ Nịnh đang ngủ mê man ở lầu hai thì bị tiếng động từ trên lầu đánh thức.



“Nửa đêm nửa hôm Hoài Sơ đang làm cái gì vậy?” Sơ Nịnh xoa xoa đầu tóc rối bù, vén chăn lên. Leo lên lầu ba, bà tới gõ cửa phòng Tần Hoài Sơ: “Con đang làm gì vậy,

có con chuột vào phòng à?”

Khi Tần Hoài Sơ mở cửa ra, Sơ Nịnh nhìn thấy những chiếc vali chất đống trên mặt đất bên trong, cùng với một mớ hỗn độn quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày. Có rất nhiều thứ, dường như không giống như một chuyến công tác lắm.

"Con đây là ..." Sơ Nịnh không tin nổi nhìn anh: "Muốn bỏ nhà đi à!"

Tần Hoài Sơ không nói gì nhìn bà: "Mẹ, con đã lớn như vậy rồi, còn cần phải bỏ nhà đi sao."

"Vậy con đang làm gì thế này, mấy cái tiếng bang bang bang, ồn ào đến mức mẹ không tài nào ngủ được." Sơ Nịnh bước vào trong, bà liếc mắt nhìn phòng thay đồ gần như đã bị anh tháo gọn sạch sẽ.

“Không phải đâu.” Tần Hoài Sơ ngồi xuống sô pha: “Chỉ là chuyển nhà thôi, sau này con sẽ ở bên ngoài.”

Sơ Nịnh chớp chớp mắt: "Trong nhà có gì làm con khó chịu sao?"

Tần Hoài Sơ nói: "Con đã mua một dãy phòng ở vịnh Thủy Vân, nơi này ở gần công ty hơn."

"Con mua nhà khi nào vậy, còn không thèm nói với cha mẹ một tiếng." Sơ Nịnh lại chỉ vào đồng hồ treo tường trên tường, "Đã gần hai giờ sáng rồi, cho dù muốn dọn đi, cũng phải đợi ban ngày rồi làm chứ, đêm khuya dọn dẹp làm gì?"

"Bây giờ con cũng đã thu dọn xong, có lẽ ngày mai sẽ có thể chuyển ra ngoài."

Sơ Nịnh cau mày nhìn đứa con trai ruột của mình một lúc, sau đó xoa cằm trầm ngâm: “Sao đột nhiên con lại nói muốn chuyển đi, lại còn sốt ruột như vậy, thậm chí mẹ có cảm giác con không thể chờ mà muốn dọn đi thật nhanh cho bằng được. Giống như ai đó đang muốn gọi hồn con đi vậy?"

Tần Hoài Sơ thiếu chút nữa sặc nước bọt: "Mẹ đang nói cái gì vậy, ai triệu hồn cơ, linh hồn của con vẫn còn nằm trên người con."

Sơ Nịnh cười khẽ: "Nếu như trước đây mẹ nói như vậy, con còn không thèm nói lại hay phản bác lại mẹ, hôm nay lại còn để tâm cơ đấy?"

"..."

Sơ Nịnh vỗ vỗ vai anh: "Được rồi, linh hồn đã mất còn giữ người lại làm gì? Muốn di chuyển thì từ từ thu dọn, nhưng nhớ giữ yên lặng một chút, đừng quấy rầy cha mẹ đang ngủ."

"..."

Sơ Nịnh trở về phòng và nói với Tần Hi rằng Tần Hoài Sơ sẽ chuyển ra ngoài.

Ngay cả mắt Tần Hi cũng không mở nổi: "Không biết chừng nó đang muốn ở với một cô gái nào đó?"

Lúc đầu Sơ Nịnh chỉ là đoán mò, nhưng không ngờ chồng mình cũng nói như vậy, bà thắc mắc: “Làm sao có thể chắc chắn thằng bé ở với con gái?”

Tần Hi dụi dụi mi tâm, mở mắt ra: "Con trai của anh đương nhiên cũng giống anh, nửa đêm không ngủ lại đi thu dọn đồ đạc chuyển nhà, nhìn cái mũi nó cũng biết xảy ra chuyện gì."

Sở Nịnh: "..."

--------------------------------

Tần Hoài Sơ dọn dẹp đồ đạc đến nửa đêm, anh chỉ chợp mắt vào lúc rạng sáng.

Lúc tỉnh dậy thì đã gần chín giờ sáng.

Tần Hoài Sơ cũng không vội đến công ty, sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh chậm rãi xách hành lý xuống lầu.

Lúc này có lẽ Thẩm Băng Đàn đã có mặt ở công ty, anh chọn lúc này là thời điểm thích hợp nhất để chuyển nhà.

Sơ Nịnh đang ăn sáng, nhìn thấy anh liền chào hỏi: "Qua đây ăn chút gì đi."

Tần Hoài Sơ kéo ghế ngồi xuống, sau đó tùy ý dựa người vào thành ghế:

"Cha con đâu rồi?"

"Giờ đã là mấy giờ rồi? Ba con đã đi làm ăn xa rồi." Sơ Nịnh bưng một bát cháo cho anh: "Tối hôm qua mẹ vào phòng của con, thấy trên bàn có mấy chai rượu, không biết con có uống rượu hay không, dù không uống nhưng nhất định phải cho người đến chở con đi đấy?"

“Không, con uống không nhiều.” Tần Hoài Sơ dừng một chút, sau đó nói thêm: “Dĩ Tắc và Lê Hân sẽ đến giúp con chuyển nhà, bọn họ sẽ lái xe.”

Sơ Niệm gật đầu: "Được."

Cô lại nghĩ tới điều gì đó, liếc nhìn chân của Tần Hoài Sơ, có chút lo lắng nói với anh: “Con ở bên ngoài, nhớ chú ý vết thương ở chân, nó vẫn chưa tốt lên đâu, lúc trời mưa bị đau thì đừng đi lại lung tung, cẩn thận lại đổ bệnh nữa."

“Con biết rồi.” Tần Hoài Sơ thuận miệng đáp, sau đó cúi đầu húp cháo.

Sơ Nịnh trầm ngâm: "Con trai, chân của con..."

Sơ Nịnh còn muốn hỏi thêm một chuyện, Tần Hoài Sơ đã cắt đứt lời của bà: "Mẹ, đã muộn như vậy, mẹ còn không đi đài truyền hình sao?"

Sơ Nịnh nhìn thời gian, bất đắc dĩ lắc đầu, từ trên bàn ăn đứng dậy:

"Được rồi, mẹ không hỏi con nữa, con từ từ ăn đi."

Tần Hoài Sơ đang ăn được nửa chừng thì Khương Dĩ Tắc và Doãn Lê Hân đến.

Anh chỉ ăn có vài miếng, sau đó vội vàng đặt đũa xuống, cùng bọn họ xách hành lý lên xe.

Khi đến Vịnh Thủy Vân, ba người họ cùng nhau khuân vác hành lý lên lầu.

Ra khỏi thang máy, Khương Dĩ Tắc đi ở phía trước.

Có hai căn nhà trên một tầng, không đánh số nhà, hai cửa ra vào giống hệt nhau.

Nhất thời anh không phân biệt được, quay đầu hỏi: "Hoài Sơ, nhà của cậu là nhà nào?"

Mặc dù Tần Hoài Sơ đã mua căn nhà nhưng đây là lần đầu tiên anh đến đây.

Chỉ có Doãn Lê Hân đã từng đến đây và có ấn tượng với nơi này: "Ra khỏi thang máy rồi đi thẳng tới, người bên phải là Hoài Sơ, còn người bên trái là Thẩm Băng Đàn."

Anh lại phàn nàn với Tần Hoài Sơ: "Cậu nói xem thiết kế của ngôi nhà này là sao? Lần trước khi tôi đến, tôi thấy cách trang trí của hai căn nhà giống hệt nhau, không có số nhà, cho nên khó mà phân biệt được nhà nào với nhà nào. Để tôi nói lại cho cậu nghe, đi ngang qua thang máy, nhà cậu ở bên tay phải, đi qua cầu thang bộ, nhà cậu ở bên tay trái, nhớ chưa, tốt nhất đừng có nhớ lộn đấy.”

Khương Dĩ Tắc lắng nghe anh ta nói trái và phải một lúc, thật sự là rất nhức đầu.

Anh ta hất cằm chỉ về phía trước: "Nhà Thẩm Băng Đàn có đặt thảm trải sàn. Dấu vết rõ ràng như vậy, cậu cần gì phải nhớ trái phải chứ? Yên tâm đi, nhìn thấy thảm trải sàn sẽ không sai nhà đâu."

Sau đó mọi người mới chú ý đến tấm thảm trải sàn đặt trước cửa nhà Thẩm Bằng Đàn.

Doãn Lê Hân bước tới quan sát một lúc: “Hầu hết mọi người đều trải thảm trải sàn an toàn ở cửa, họ thường chọn loại tối màu, vì vậy nếu bị bẩn thì sẽ không thấy rõ. Thế mà Thẩm Băng Đàn lại chọn loại màu trắng, thế này thì không phải sẽ thường xuyên mang đi giặt sao? Phiền phức quá đi!"

Khương Dĩ Tắc: "Nhưng mô hình khá độc đáo."

Tần Hoài Sơ nhìn cặp đôi cùng nhau ngắm bình minh trên hoa văn, đồng tử co rụt lại, anh chăm chú nhìn hồi lâu cũng không nói gì.

Lúc vào nhà thu dọn đồ đạc, cũng đã gần trưa rồi.

Ba người nghỉ ngơi một lát, Tần Hoài Sơ mời hai người đi ăn cơm.

Trong nhà hàng, Doãn Lê Hân uống một cốc cola có đá, nhìn Tần Hoài Sơ đang ở đối diện liền nổi hứng trêu chọc: “Để theo đuổi một ai đó, trước tiên phải mua một căn nhà ở ngõ Hạnh phúc, bây giờ đã mua hai căn hộ ở vịnh Thủy Vân, lại còn mua với giá cao nữa chứ."

Khương Dĩ Tắc lắc lắc nước trong ly, nhàn nhạt mím môi: "Nếu biết hôm nay, cần gì phải bận tâm?"

Anh lại nói với Doãn Lê Hân: "Chi phí chia tay cao như vậy, sau này cậunên bình tĩnh."

Doãn Lê Hân cười khẩy: "Tôi là một người sắp kết hôn, sao mà giống với cậu ta được chứ."

Khương Dĩ Tắc có chút kinh ngạc: "Không phải cậu mới tốt nghiệp sao, vội cái gì?"

Khóe môi Doãn Lê Hân giật giật: "Con chó độc thân như cậu thì biết cái gì?"

Anh ta lại hất cằm ra hiệu cho Tần Hoài Sơ: "Nếu như Thẩm Băng Đàn nguyện ý, cậu hỏi cậu ta xem có muốn kết hôn hay không, chắc chắn cậu ta đang rất sốt sắng muốn kéo người ta đi lấy giấy chứng nhận đấy."

Doãn Lê Hân lại thở dài: “Nhớ lại lúc tôi theo đuổi Cố Tích, Tần Hoài Sơ ngày nào cũng tâm sự với tôi, nói với tôi rằng cậu ta và Thẩm Băng Đàn tốt như thế nào, còn nói với tôi rằng sẽ lấy giấy chứng nhận cho tôi xem ngay sau khi tốt nghiệp đại học. Nhưng đến cuối cùng, cậu ta lại khiến người ta chạy mất, cậu xem bây giờ đi, không phải vẫn còn độc thân sao?

Tần Hoài Sơ hừ một tiếng, nhưng anh cũng chỉ uống rượu mà không nói lời nào.

Doãn Lê Hân: "Chúng ta trước đây thường gọi là trước khổ sau ngọt.

Nhưng so với trước ngọt sau đắng của hai người họ còn tốt hơn nhiều."

Khương Dĩ Tắc và Tần Hoài Sơ học cùng một trường cấp ba, anh ta cũng nhớ lại sự thân thiết giữa hai người lúc đầu, bỗng nhiên cười trêu chọc:

"Hoài Sơ có lẽ là người tràn ngập niềm vui và nỗi buồn. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học lại muốn kết hôn ngay, thực sự là quá gấp gáp rồi."

Doãn Lê Hân phản bác lại lời của anh ta: "Nếu cậu gặp được người mình thích, chẳng lẽ cậu không nghĩ như vậy."

“Vậy thì tôi cũng nghĩ vậy.” Khương Dĩ Tắc dựa vào thành ghế sau, nhàn nhạt mím môi: “Hơn nữa, tôi còn chưa tốt nghiệp cao học, gấp gáp cái gì chứ?”

"Đúng rồi, cậu không có ai thì vội vàng cái gì chứ?"

Khương Dĩ Tắc: "..."

Sau bữa ăn, Doãn Lê Hân và Khương Dĩ Tắc rời đi.

Một mình Tần Hoài Sơ đến siêu thị gần khu phố để mua đồ vệ sinh cá nhân, anh vô tình nhìn thấy tấm thảm trải sàn dưới kệ.

Chẳng lẽ tấm thảm trải sàn trước nhà Thẩm Băng Đàn là mua ở đây?

Anh ngẫm nghĩ về nó, ngồi xổm xuống và thử cào nó vài lần.

Quả nhiên là cùng một kiểu dáng.

Anh khẽ nhướng mày, lấy tấm thảm trải sàn ra, cùng đồ vệ sinh cá nhân rồi đi trả tiền.

Sau khi về đến nhà, anh bắt chước cách làm của Thẩm Băng Đàn và trải đều tấm thảm trải sàn trước cửa nhà mình.

Nhìn vào nhà của Thẩm Băng Đàn, rồi lại nhìn sang nhà của anh.

Anh dừng lại trước cửa và mỉm cười đầy vẻ thỏa mãn.