Chương 7: Manh mối 01

Mộ Lâm Giang nói câu mời vào. Diệp Vân Chu mới ngồi ngay ngắn, ra vẻ nghiêm túc làm việc thì đã nghe ngoài cửa tiếng nhịn cười xin lỗi: “Gõ nhầm phòng, cáo từ.”

Diệp Vân Chu: “…” Cả tầng đúng phòng này có người, ngươi gõ nhầm?

Diệp Vân Chu vừa mở thư vừa nói: “Vừa nãy là ai, hình như hắn không sợ ngươi.”

“Túc Tiêu điện chủ Ưng Hiên Dương.” Mộ Lâm Giang giới thiệu, “Công việc của Tịch Tiêu cung đều do hắn xử lí, chắc lại tới đây xin ngân sách.”

“Cho nên ngươi phụ trách trồng hoa pha trà?” Diệp Vân Chu hỏi.

“Cung chủ biết dùng người là được rồi, cần gì phải tự làm.” Mộ Lâm Giang thản nhiên nói, “Đọc tiếp đi.”

Diệp Vân Chu đành phải mở tiếp mấy phong thư vớ va vớ vẩn kia, giấy chất đống cả bàn mới mở đến một phong đàng hoàng: “Lễ mừng thọ sáu trăm tuổi của Lăng Thương chân nhân Tu Chân cảnh ngươi có tham dự không?”

“Thiệp mời?” Mộ Lâm Giang ngạc nhiên.

“Không phải, Hạ môn chủ của Trọng Hoa Tiên môn hỏi ngươi.” Diệp Vân Chu đưa lá thư kia đến bàn Mộ Lâm Giang. Y nhạy bén phát giác sau khi nghe mình phủ nhận, Mộ Lâm Giang lộ ra ý không ngoài dự liệu tập mãi thành quen. Ngẫm nghĩ, y bèn thân thiện đề nghị: “Mặc Ảnh đô cách Tu Chân cảnh không xa, sao ngươi không đi giao lưu mấy bằng hữu Đại Thừa kì, có thể giúp điều chỉnh tâm thái đấy.”

Mộ Lâm Giang đọc nhanh như gió rồi ném bức thư lại cho Diệp Vân Chu, xì một tiếng: “Ta đâu phải trẻ con.”

“Vậy ngươi có quan hệ gì với Hạ môn chủ? Hắn cố ý lén hỏi ngươi, các ngươi là bạn à?” Diệp Vân Chu dò hỏi tới cùng, càng thêm tò mò về các mối quan hệ của Mộ Lâm Giang. Trong nguyên tác ai ai cũng tránh hắn như tránh hủi, mặc dù thỉnh thoảng cũng nhắc tới đại lục bên ngoài hải vực tam đô trong Thương Mân giới, nhưng chưa nói rõ Mộ Lâm Giang có thân hữu hay không.

“Quan hệ thông thương thôi.” Mộ Lâm Giang dửng dưng, “Hạ Thu Lam khôn khéo, muốn kéo ta đi để phô trương đối tác của Trọng Hoa Tiên môn hắn, không có thành ý gì. Ngươi lọc hết một lượt mấy lá thư còn lại đi, quan trọng là phải nhớ thời gian địa điểm nội dung, ghi vào ngọc giản, rồi sao chép một bản mỗi thư. Bản sao và ngọc giản đưa hết cho Ưng điện chủ sắp xếp, bản gốc thì mang đến Hồ Sơ các cất đi…”

Diệp Vân Chu không hiểu kiểu gì, cố nhớ hết, đồng thời thấy sai sai: “Vậy còn ngươi?”

“Ta pha trà.” Mộ Lâm Giang nhàn nhã tự tại đứng dậy, “Nếu có chỗ nào chưa hiểu, ngươi cứ hỏi bất cứ ai trong Túc Tiêu điện, không ai dám có nửa phần thiếu kiên nhẫn với ngươi.”

Diệp Vân Chu: “…” Dùng khí phách của ngươi đúng chỗ được không.

Diệp Vân Chu tự an ủi mình đây cũng là một dạng tin tưởng, đủ chứng minh Mộ Lâm Giang phong thái phi phàm. Nửa nhờ mò mẫm nửa nhờ năng khiếu, y học được cách ghi thông tin vào ngọc giản, rồi ôm một chồng thư sang phòng bên cạnh nghiên cứu pháp bảo sao chép, hỏi thăm vị trí của Hồ Sơ các, tới khi xong việc đã là chính ngọ (đúng 12h trưa).

Mộ Lâm Giang vẫn chưa quay lại, Diệp Vân Chu xoa cổ ra ngoài hít thở không khí. Ngoài hành lang Túc Tiêu điện tụ tập một đám cô nương trẻ tuổi, một người trong đó là Túc Tiêu vệ đang trực ban, vây quanh là mấy thị nữ nhàn hạ.

“… Không ngờ cung chủ lại an bài chức vị vặt vãnh phiền phức này, ta còn tưởng ít nhất cũng phải phong làm đường chủ cơ.”

“Nghe nói Diệp công tử mới Trúc Cơ, thực lực không đủ, chỉ sợ sẽ khiến người khác chê trách.”

Diệp Vân Chu vốn không định nghe lén, nhưng nghe thấy tên mình, y không nhịn được dừng chân, lặng lẽ trốn ra sau cột hành lang.

“Chức hờ hữu danh vô thực cũng được mà.” Cô nương Túc Tiêu vệ kia tiếp tục nói: “Ta nghe sếp nói, mới sáng sớm họ đã lên núi vô cùng hào hứng, cung chủ thực sự siêu chiều Diệp công tử.”

Vừa nghe nguồn tin là từ Vệ Nhất, thị nữ rối rít tin tưởng không nghi ngờ: “Ta thấy văn hầu cũng không tệ, được gặp cung chủ mỗi giờ mỗi phút, cung chủ thỏa mãn, thế nào cũng sẽ không đáng sợ như vậy nữa.”

Một thị nữ khác nghe vậy, mặt đau khổ: “Mai là lần đầu tiên đến phiên ta đưa trà bánh tới Túc Tiêu điện, buổi tối e rằng sẽ gặp ác mộng. Tỷ tỷ, mau nói chút xem cái ‘hào hứng’ kia rốt cuộc ‘vô cùng’ thế nào đi, không chiều nay ta sẽ không muốn làm việc gì mất.”

Diệp Vân Chu lẳng lặng nghe một lúc, bấy giờ mới hiểu vì sao ánh mắt Vệ Nhất nhìn y lại thâm thúy như thế.

Mới có nửa ngày mà tin đồn đã tràn lan khắp nơi rồi.

Cô gái Túc Tiêu vệ tóc đuôi ngựa kia càng tám càng hưng phấn, đuôi tóc phe phẩy, nghe đến cuối y cũng phải thấy phóng đại thôi rồi, đỡ trán quay người định về uống chén trà hạ hỏa.

Vừa ngoái đầu lại, Diệp Vân Chu bỗng thấy Mộ Lâm Giang khoanh tay dựa tường sau một cây cột hành lang.

Mộ Lâm Giang còn thừa thong thả ngoắc ngoắc ngón tay đang để trên cánh tay với y.

Diệp Vân Chu kéo khóe miệng trưng biểu cảm chê, nghĩ bụng Mộ Lâm Giang tuấn tú lịch sự chó đội lốt người, nghe những tin đồn nhảm nhí này mà mặt không đỏ tim không đập, thực sự có tí cơ sở mặt người dạ thú.

“Ngươi nghe được bao lâu rồi?” Diệp Vân Chu hạ giọng tiếp hắn về.

“Lâu hơn ngươi.” Mộ Lâm Giang điềm nhiên nói.

Diệp Vân Chu xít một tiếng: “Đây là kết quả ngươi muốn? Ngay cả nội y ngươi màu gì các cô ấy cũng dám bịa, hoàn toàn không coi ngươi ra gì.”

“Bịa nữa thì có làm sao?” Mộ Lâm Giang nói ráo hoảnh, “Cũng đâu ai dám tới tìm ta chứng thực.”

Diệp Vân Chu: “…” Ngươi còn muốn cho người ta tới à.

Vì vậy Diệp Vân Chu lại muốn cợt nhả một chút xem Mộ Lâm Giang có lúng túng hay không, coi như người đầu tiên dám chứng thực: “Thế cuối cùng ngươi mặc màu gì?”

Mộ Lâm Giang: “…”

Mộ Lâm Giang rốt cuộc đã phát huy nụ cười tà mị của hắn: “Ta cởi cho ngươi xem?”

Diệp Vân Chu chợt đanh mặt lại, nghiêm giọng nói: “Không được!”

“Yên tâm, bao giờ thời cơ chín muồi, ta sẽ tự làm sáng tỏ.” Mộ Lâm Giang hứa hẹn.

Diệp Vân Chu cố nén một cái trợn mắt, nghĩ thầm thời cơ không biết khi nào mới chín muồi, nhưng thể diện y thì đã bị chưng chín luôn rồi.

Có áp bức thì sẽ có phản kháng, trong ngoài Tịch Tiêu cung bất luận nam nữ đều có độ nhiệt tình cực cao với drama của Mộ Lâm Giang, như thể làm thế sẽ đạt được niềm vui cấm kị vậy. Hơn nữa Mộ Lâm Giang còn mặc kệ lời đồn, trên làm dưới theo, Diệp Vân Chu mới đi theo hắn làm ba ngày công, đến ngày thứ tư đã nghe thấy mấy keyword “cưỡng chế” “thổ lộ” “bàn dài” “bút lông”, không hổ là xã hội tu chân tiên tiến cởi mở.

Chuyện phiếm có rất nhiều, thậm chí còn hình thành văn bản bằng chữ – kể rằng Diệp công tử ném bút lông cừu nhỏ kia đi, nước mắt đầy mặt oán trách: “Chàng quả nhiên chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, những tiên tử lang quân đó đều là mỹ nhân, ta làm sao so được với tình nhân cũ của chàng! Thà rằng để ta đi luôn cho chàng vừa lòng!”

Cung chủ liền vội nói: “Em chớ có tức giận, dong chi tục phấn ta chưa bao giờ để ý, chỉ nguyện cùng em làm thần tiên quyến lữ.”

Diệp công tử chỉ khóc không nói, cung chủ dịu giọng khuyên bảo, nhặt bút lông “chơi đùa” với y.

Lúc này Diệp Vân Chu đang khép thoại bản đập thẳng lên bàn Mộ Lâm Giang, nổi giận đùng đùng nói: “Đây chắc chắn là Ưng Hiên Dương viết ra, tốc độ tay nhanh thật đấy! Ngươi ba hoa chích chòe, hắn cắt câu lấy nghĩa, điện chủ rảnh như thế? Ta còn bận hơn hắn!”

Mộ Lâm Giang thản nhiên uống trà: “Tức cái gì, ta chỉ làm thần tiên quyến lữ với mình ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Ài, ta hết cách với ngươi rồi đấy.”

Diệp Vân Chu: “Ngươi, hắn… Câm miệng ngay cho ta.”

Diệp Vân Chu mặc niệm lại khí chất hàm dưỡng, không được nói năng thô thiển.

Y cầm bút lông ném vào Mộ Lâm Giang, giọng căm hận: “Huống hồ tại sao ta phải khóc lóc ném bút? Ta không điên tiết ném bút được à? Thực ra đồn thì cứ đồn, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nhưng ta không thể chấp nhận hình tượng khóc sướt mướt này được.”

Mộ Lâm Giang bắt được bút lông treo lên giá bút, thầm nghĩ hình tượng mới là tiểu tiết kém quan trọng nhất được không, đoạn nói: “Bên ngoài lại có người tới, không muốn bị đồn thành tranh giành tình cảm thì tốt nhất ngươi trật tự một lát đi.”

Hắn vừa dứt lời, Diệp Vân Chu đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập, hình như là người hầu.

Mộ Lâm Giang gõ ngón tay lên mặt bàn, chiếc nhẫn phóng ra một ảnh mây giữa không trung, hắn mở đọc báo cáo cấp dưới nộp lên.

Diệp Vân Chu nháy mắt điều chỉnh nét mặt, trưng ra nụ cười mỉm hiền lành: “Mời vào.”

Cửa thư phòng chầm chậm mở ra, một sai nhân bưng hai đ ĩa điểm tâm vào, cẩn trọng đi từng bước đến trước mặt Mộ Lâm Giang. Diệp Vân Chu thấy gã gần như cúi đầu nhắm mắt để một đ ĩa xuống, Mộ Lâm Giang không tỏ thái độ gì, gã tuôn mồ hôi trán, đem một đ ĩa khác đặt lên bàn Diệp Vân Chu, nắm chặt khay khom người lui ra.

Diệp Vân Chu như có điều suy tư nhìn chằm chằm bóng dáng gã, lại quét mắt nhìn điểm tâm, đang định lên tiếng thì thư phòng chợt cuốn lên một trận gió yêu tà, vù cái mở toang cửa sổ, ánh sáng xung quanh không biết đã bị thứ gì thôn phệ, dần chìm vào u tối câm lặng.

“Đứng lại.”

Trong sự yên tĩnh đột ngột, giọng nói không hề dao động của Mộ Lâm Giang bỗng cất lên kèm với âm thanh lào xào.

Diệp Vân Chu tập trung lắng nghe, phát hiện tiếng lào xào kia như tạp âm tạo thành từ vô số tiếng cười và tiếng khóc the thé, hóa thành hai chữ “đứng lại” méo mó, khiến người nghe giần giật huyệt thái dương.

Gã hầu kêu thảm thiết một tiếng, chiếc khay rơi xuống từ đôi tay run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu. Gã như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích.

“Ngẩng đầu.” Mộ Lâm Giang lạnh lùng ra lệnh.

Tên hầu run rẩy quay người, một đôi tay vô hình bóp đầu gã buộc gã hoạt động, âm vọng khàn khàn quỷ dị khuấy đảo trong đầu. Ngay khi bị bắt ngẩng đầu, gã nhìn thấy hai hốc mắt vĩ đại chiếm trọn thư phòng, mí mắt chảy ra mủ dịch sền sệt, con ngươi bị ép đến biến dạng chui ra vô số con rắn độc lúc nhúc.

Mỗi mắt dọc của từng con rắn độc cũng đang bành trướng liên tục, rắn con mới phá kén ló đầu ra khỏi mắt, há mồm lộ thịt đỏ như máu và răng nanh trắng ởn.

“Đừng tới đây… Cứu mạng! Có mắt, có rắn… Cứu ta với!” Gã hầu quờ quạng lung tung, khuôn mặt kinh hoàng. Gã cảm giác tay mình vẫn còn lưu lại xúc cảm lạnh lẽo trơn trượt đó, bèn ra sức lau tay lên quần áo, rồi lập tức lại rét run cả người, vì gã chạm vào đai lưng có độ dày… giống hệt cơ thể của rắn.

Trước khi bất tỉnh, tay hầu còn giật đứt hết cả một mảng tóc của mình.

Đôi mắt lấp lóe ánh tím của Mộ Lâm Giang khôi phục hình dạng bình thường, căn phòng lại sáng lên, ánh hoàng hôn màu vàng ấm mênh mang mà hiền hòa chiếu vào. Mộ Lâm Giang đứng dậy mở cửa sổ ra, lẳng lặng đứng đó, như thể người vừa dọa tên kia ngất xỉu không phải hắn.

Diệp Vân Chu đứt kết nối với nỗi bi quan của nhân loại, y chỉ thấy ngầu vãi chưởng.

“Còn ta khá thích rắn.” Một tay chống cằm, Diệp Vân Chu cầm miếng điểm tâm ve vẩy, lại thả xuống, “Vừa rồi đều là ảo ảnh gã thấy, làm thêm một con cho ta được không? Ta muốn màu đen, loại mà cuốn được lên tay ấy, làm được ta sẽ không tính sổ mấy quyển sách kia với ngươi.”

“Ta chỉ khiến gã thấy vật gã sợ hãi.” Mộ Lâm Giang ngoái đầu, cho Diệp Vân Chu một ánh nhìn sâu hoắm, “Ngươi thì sợ cái gì?”

Diệp Vân Chu bỗng tiếc nuối: “Tiếc thật, gan ta to bằng trời.”

“Hừ, làm sao ngươi phát hiện gã có vấn đề?” Mộ Lâm Giang kết thúc đề tài này.

“Gã sợ ngươi là chuyện bình thường, nhưng sợ ta thì lại kì quái.” Diệp Vân Chu nói, “Đối với ta, những người khác đều tò mò, khâm phục, có người còn mang chút đồng cảm, chỉ mình gã lo lắng, chẳng phải rất khác thường? Huống hồ qua ba ngày, những kẻ kia cũng nhịn gần đủ rồi.”

“Nếu ta không ngăn cản gã thì sao?” Mộ Lâm Giang lại hỏi.

“Phong cách của ta đương nhiên ôn hòa hơn ngươi.” Diệp Vân Chu nhấn mạnh, “Giữ lại tán gẫu một lát, ăn hết điểm tâm là được, nếu không có vấn đề thì coi như kéo gần quan hệ, có vấn đề thì tự làm tự chịu.”

Không biết là tán thành hay phản đối, khóe miệng Mộ Lâm Giang nhếch một độ cong. Hắn quan sát khuôn mặt ngây thơ vô hại của Diệp Vân Chu, bỗng cảm thấy y như con rắn độc với bộ vảy xinh đẹp, sắc thái mê hoặc, khi hé miệng ngươi tưởng rằng y đang cười, nhưng thực chất y đã chuẩn bị xong nọc độc trí mạng, chỉ chực phun ra.

Diệp Vân Chu xách ấm trà đi đến trước mặt gã hầu, ngồi xổm xuống, lật người gã lại, chỉ thấy thất khiếu gã chảy máu, mặt mũi dữ tợn, mặc dù không bị trọng thương, nhưng có lẽ ám ảnh tâm lí lưu lại còn đáng sợ hơn trọng thương.

“Vừa rồi là… Hoàng Âm trong truyền thuyết?” Diệp Vân Chu dùng đốt ngón tay quệt lỗ tai mình một cái, màng nhĩ vang ù ù, “Sao ngươi tấn công không phân địch ta thế?”

“Ngươi đã không sợ thì sao ta phải kiềm chế.” Mộ Lâm Giang nhếch mép, phấn khởi một lúc vì cuối cùng cũng hãm hại được y, “Hay chỉ có thế ngươi đã không chịu được?”

“Còn không nói rõ nữa ta sẽ lập tức đình công.” Diệp Vân Chu đe dọa hắn. Nguyên tác nói trên người Mộ Lâm Giang có hai loại công pháp thất truyền, một là Minh Đồng, hai là Hoàng Âm. Minh Đồng là đôi mắt gây sợ hãi, Hoàng Âm là âm thanh uy hϊếp, Mộ Lâm Giang cũng bởi vậy trở thành Tà Chủ không thể nhìn thẳng, không thể chống lại.

Những thị nữ đầy tớ bàn luận sau lưng hắn, Mộ Lâm Giang chỉ cười cho qua không truy cứu, nhưng đến khi hắn xuất hiện trước mặt họ, họ lại không dám hé răng.

Tựa như thế giới này vĩnh viễn chỉ có một mình Mộ Lâm Giang.

Hắn rất tự giác quay người đi, tránh để gã hầu vừa tỉnh lại đã bị dọa ngất. Diệp Vân Chu tưới một ấm trà lên mặt gã, chờ khi gã ho khan mở mắt thì cười tủm tỉm đưa cho một chiếc khăn tay.

“Vị tiên sinh này, không sao chứ? Lau mặt trước.” Diệp Vân Chu nhu hòa nói, “Ai sai ngươi động tay động chân với điểm tâm?”

Mặt gã đầy tớ hốt hoảng, nắm chặt khăn run giọng nói: “Ta nhìn lén… Là Trưởng Lão viện, là Trưởng Lão viện ép ta.”

Gã đột nhiên hít một hơi, nắm lấy tay Diệp Vân Chu kêu khóc: “Ta bị ép! Van Diệp công tử gϊếŧ ta, ta chỉ xin được chết! Van ngài đừng đưa ta cho cung chủ!”

Diệp Vân Chu bóp chặt cổ tay gã, từng chút tách ra, liếc nhìn Mộ Lâm Giang đang ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh.

Ở giai đoạn trước trong nguyên tác có một nhân vật tốt thí là người của Trưởng Lão viện. Nam chính bị Mộ Lâm Giang giam cầm, cơ hội chạy trốn đầu tiên là do người này tạo ra. Hắn nói hắn đồng cảm với nam chính, không đành lòng thấy cậu bị tra tấn, nên cho nam chính một gói thuốc mê để cậu ta đánh thuốc quản ngục, rồi đi theo tuyến đường hắn nói xuống núi tập hợp với hắn, hắn sẽ mang nam chính thoát khỏi hang quỷ. Nhưng tiếc rằng đã bị Mộ Lâm Giang phát hiện, chặn trước sơn môn, sắp thành lại bại.

Dù bị sỉ nhục nam chính cũng bất khuất không chịu khai, về sau Mộ Lâm Giang tra ra được người này thì đưa thẳng đến trước mặt nam chính, thao túng hắn tự mổ ngực khoét tim đặt trước mặt cậu, cậu liền bị dọa cho ngất xỉu tại chỗ.

Diệp Vân Chu luôn cảm thấy động cơ này không đáng tin lắm, những người ngày ngày trà trộn trong đám sếp sòng Tịch Tiêu cung có ai không biết tính tình Mộ Lâm Giang, làm sao đến mức ấm đầu tự hủy tương lai vì người khác?

Đương nhiên cũng không loại trừ người tốt đơn thuần, nhưng giờ gã hầu này lại khai ra Trưởng Lão viện, nên Diệp Vân Chu không thể không đa tâm ngờ vực được.

Diệp Vân Chu vỗ vai tên đầy tớ, nói với Mộ Lâm Giang: “Cho ta mượn một thanh kiếm.”

Mộ Lâm Giang hơi nghiêng đầu ngó sang: “Ngươi muốn gϊếŧ người?”

“Ta muốn xuống núi.” Ngữ khí Diệp Vân Chu kiên quyết.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Vân Chu: Hôm nay ta muốn đi một mình, xem ai dám cản ta

Mộ Lâm Giang: Không cản, ba đồng tiền một canh giờ đi nhờ phi kiếm