Chương 7: Có Chết Cũng Không Ly Hôn

Lâm Tuyết được đưa vào phòng cấp cứu, giải phẫu sinh non, bên ngoài Lăng Vũ Trạch thất thần ngồi trên ghế đợi.

Chiếc áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ của anh dính đầy máu tươi đỏ chói mắt, trên tay cũng dính máu, tất cả đều được chảy từ cơ thể Lâm Tuyết, rất nhiều…

Tống Tử Hân đi tới, nhẹ giọng gọi:"Vũ Trạch. Lâm tiểu thư sẽ không sao đâu, anh đừng quá lo lắng."

Lăng Vũ Trạch ngước mắt nhìn Tống Tử Hân, cảnh tượng cái chết bi thảm của cha mẹ anh chín năm trước hiện lên trong đầu anh.

Ánh mắt của anh từ hoảng loạn đột nhiên trở nên lạnh lùng.

"Lo lắng? Tôi làm sao có thể lo lắng cho tiện nhân đó."

Lăng Vũ Trạch ngước mắt lên và mỉm cười với Tống Tử Hân.

"Em cũng không nghĩ Lâm tiểu thư lại là người như vậy?"

Tống Tử Hân khổ sở nói.

"Đang nói chuyện mấy câu thì cô ấy đột nhiên đau bụng mà máu chảy ra rất nhiều, cô ấy nói rằng không muốn chết và nhờ em giúp đỡ. Lúc đó, cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc trực tiếp nói với em rằng đứa trẻ kia không phải là con của anh. Lâm Tuyết lo lắng nếu sau này xét nghiệm ADN bị anh phát hiện đó không phải là con anh, anh sẽ ly hôn với cô ta nên cô ấy đã tự mình uống thuốc phá thai."

"Em vốn không muốn nói điều này, nhưng em không thể nhẫn tâm nhìn thấy anh bị Lâm Tuyết lừa gạt như vậy."

Tống Tử Hân nhìn xem Lăng Vũ Trạch như thể đang cực kỳ đau khổ áy náy. Nhưng khi nhìn thấy những đường gân xanh nổi trên trán Lăng Vũ Trạch, cô ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Hiện tại, cho dù Lâm Tuyết có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.

Trong cơn mơ, Lâm Tuyết nhìn thấy một bầu trời xanh trong kèm mây trắng, một chàng trai ôn nhu như ngọc, còn có đứa trẻ đáng yêu… nhưng dần dần, mọi thứ đều xa xôi cho đến khi biến mất dạng.



Lâm Tuyết mở to hai mắt, liền nghe thấy giọng nói giễu cợt của Tống Tử Hân bên tai.

"Còn tưởng cô sẽ chết đi, cuối cùng cũng chịu mở mắt ra sao?"

"Người như cô sao có thể cam lòng chết phải không? Đúng là vô liêm sĩ, cô ta đang giả vờ đáng thương để lấy lòng Lăng thiếu."

Lâm Tuyết vừa tỉnh lại, toàn thân đang rất yếu ớt, nghe những lời bàn luận của Tống Tử Hân và bạn của cô ta liền cảm thấy đau đầu.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh liền giật mình.

Đây là bệnh viện, tại sao cô lại ở bệnh viện?

Đột nhiên, cô chợt nhớ đến lần cuối cùng tỉnh táo trước khi ngất trong vũng máu tươi.

Lâm Tuyết đột nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp, dùng đôi tay yếu ớt chạm vào bụng mình, đột nhiên toàn thân rét rung.

Con của cô.

Đã không còn.

"Đây là đơn ly hôn mà Vũ Trạch đưa cho cô, cô mau chóng ký vào đây đi."

Tống Tử Hân lấy ra một văn kiện sau đó ném nó trên giường.

"Vũ Trạch nói với tôi, anh ấy cảm thấy ghê tởm nhất trong cuộc đời này chính là cô. Cô không chịu nổi ham muốn của bản thân mà đi tìm người đàn ông khác lăn giường còn để lại tiểu dã chủng muốn vu oan cho Vũ Trạch. Cô thật sự quá hèn hạ, nhưng may mắn là Vũ Trạch còn sáng suốt mà quyết đoán. Lâm Tuyết, kết quả của cô hôm nay chính là do cô tự chuốc lấy."

Lâm Tuyết đột nhiên ngồi dậy, không chút đau đớn nào liền rút ống truyền dịch ra, hung hăng trừng đôi mắt đỏ máu nhìn Tống Tử Hân.



"Tống Tử Hân, đồ hồ ly tinh, đồ khốn nạn. Mày đừng tưởng tao không biết những chuyện xấu xa mày đã làm, tất cả chính là mày muốn tao ly hôn đúng không?"

Lâm Tuyết đột nhiên giật giật khóe môi cười lớn, cầm lấy văn kiện ly hôn kia xé xoạc xoạc thành từng mảnh vụn, ném lên gương mặt phức tạp của Tống Tử Hân.

"Tống Tử Hân, tao nói cho mày biết, đừng có nằm mơ. Cho dù tao chết, tao cũng sẽ không bao giờ ly hôn với Lăng Vũ Trạch. Mày muốn làm Lăng phu nhân phải không, kiếp này kiếp sau đừng bao giờ nghĩ tới."

"Cô…" - Tống Tử Hân bị Lâm Tuyết nói đến thẹn quá hóa giận. Cô ta nâng bàn tay lên muốn tát vào gương mặt Lâm Tuyết. Nhưng Lâm Tuyết nhanh hơn một bước, nắm lấy cổ tay cô ta, tay còn lại vung lên tát vào gương mặt Tống Tử Hân.

"Bốp" một tiếng, rõ ràng và vang dội.

Với cái tát này, Lâm Tuyết dường như đã dùng hết sức lực còn lại, toàn thân cô run rẩy và tim đập mạnh liên hồi.

"Tống Tử Hàn, cô nghe rõ cho tôi, kiếp này cô đừng mơ tưởng có thể gả cho Lăng Vũ Trạch, tôi sẽ không bao giờ để các người toại nguyện."

Ở cửa ra vào, đột nhiên xuất hiện một bóng người đàn ông cao lớn tuấn mãnh, ánh mắt của anh lạnh lùng không tìm ra một chút hơi ấm.

"Lăng thiếu, anh đến đúng lúc lắm, tiện nhân Lâm Tuyết này muốn tạo phản rồi." - Bạch Vân Đình thấy Lăng Vũ Trạch đến liền mách tội Lâm Tuyết giùm bạn thân.

Tống Tử Hân đang định đánh lại, từ phía sau lưng nghe giọng nói của Bạch Vân Đình, cô lập tức che mặt lại, ủy khuất chạy đến gần Lăng Vũ Trạch.

"Vũ Trạch, tôi có lòng tốt đến thăm Lâm tiểu thư, không ngờ cô ấy…"

Đôi mắt sâu thẩm của Lăng Vũ Trạch trở nên lạnh lùng, vừa ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt của Lâm Tuyết đang hướng về anh.

Từ khi nào, cô ấy đã bắt đầu nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy oán hận và ghê tởm.

Nhìn thân hình nhỏ nhắn được khoác lên chiếc áo bệnh viện rộng lớn kèm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tuyết của cô, khiến trái tim anh như thắt lại.