Lăng Vũ Trạch bước đến gần cô, đưa tay bóp lấy chiếc cằm gọn gàng tinh tế trên gương mặt tái nhợt, trong đôi mắt đen của anh đang bùng cháy lửa giận.
"Lâm Tuyết? Cô có thể lại hạ tiện như vậy? Có phải là vì tôi không muốn động vào cô, cô chịu không nổi ham muốn ghê tởm của bản thân, liền muốn đi tìm đàn ông khác?"
Lăng Vũ Trạch tóm lấy Lâm Tuyết và ném cô lên sopha:"Lâm Tuyết, cô đang muốn trả thù tôi đúng không?"
Đôi mắt của anh đỏ hoe, giống như quỷ dữ, toàn bộ khuôn mặt đẹp đẽ đang bị bao phủ bởi bóng tối.
Sắc mặt Lâm Tuyết tái nhợt, liên tục lắc đầu.
"Vũ Trạch, em xin thề rằng em chưa bao giờ làm gì có lỗi với anh. Em có thể giải thích về những bức ảnh…"
"Cô giải thích? Cô muốn giải thích thế nào? Cô có dám nói người phụ nữ trong bức ảnh không phải là cô, Lâm Tuyết hay không?"
"Em…"
Lâm Tuyết há miệng nhưng không nói nên lời.
Đúng vậy, người trong bức ảnh kia quả thật là cô.
"Nếu không phải Tử Hân nói cho tôi biết, tôi cũng không biết mình bị cắm sừng. Lâm Tuyết, cô thật sự là có bản lĩnh."
Khi nghe lời này từ miệng Lăng Vũ Trạch, Lâm Tuyết có chút sửng sốt nhưng rất nhanh tràn ra một nụ cười một cách kỳ lạ.
"Từ Hân! Từ Hân! Tử Hân! Con hồ ly tinh đó nói cái gì anh cũng tin tưởng! Tôi nói cái gì anh cũng cho rằng tôi đang lừa anh, vậy anh có biết hay không sở dĩ chuyện đêm đó xảy ra việc chúng ta ngủ chung đều hoàn toàn là do cô ta bày kế không? Đúng đó, chính là Tống Tử Hân và miệng của anh tán dương mỗi ngày."
Sau khi lời nói thốt ra, không khí rơi vào một mảng im lặng chết chóc.
Đôi lông mày dài của Lăng Vũ Trạch nheo lại, đôi mắt đen sâu thẩm toát ra sự lạnh lùng và tàn nhẫn.
"Hiện tai chuyện xảy ra, cô còn muốn vu khống cho Tử Hân sao? Cô cho rằng như vậy tôi sẽ bỏ qua việc cô vào khách sạn cùng người đàn ông khác sao?"
Anh thờ ơ liếc cô, giọng nói lạnh lẽo đến mức giống như ngâm toàn thân thể cô trong một chậu nước đá.
"Càng sớm càng tốt mau chóng tống khứ đứa con hoang trong bụng cô đi. Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, cũng đừng chọc giận tôi, cô không đủ khả năng chóng lại tôi đâu."
Nói xong, Lăng Vũ Trạch liền xoay người.
Lâm Tuyết đột nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay của Lăng Vũ trạch, nhìn người đàn ông cô yêu với đôi mắt đầy nước.
"Vũ Trạch, đứa bé trong bụng em chính là của anh, anh hãy tin em đi."
Cô nắm chặt lòng bàn tay của anh, cố gắng cảm thụ hơi ấm từ anh.
"Vũ Trạch, mấy năm nay chung sống em đều không yêu cầu anh yêu em, nhưng tình yêu em dành cho anh nhiều ra sao, lớn ra sao anh đều thấy được. Em toàn tâm toàn ý chỉ muốn làm một người vợ tốt của anh, em làm sao có thể để cho người khác chạm vào em. Vũ Trạch, hãy tin em, đây chính là con của anh."
Đôi mắt Lăng Vũ Trạch khựng lại, trong đôi mắt đen chứa đựng điều gì đó sâu thẳm.
Sự im lặng này thật sự dày vò.
Nhìn người đàn ông trước mắt không chút lay động, từng giọt nước mắt của Lâm Tuyết nhỏ xuống.
"Vũ Trạch, nếu như anh thật sự không thể tin tưởng lời em nói thì anh cho em thêm hai tháng nữa được không? Lúc đó chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN.."
Lâm Tuyết thất vọng cụp mắt xuống, giọng điệu đầy sự khẩn cầu.
"Đây là đứa con đầu lòng của chúng ta, đừng để đứa bé rời bỏ chúng ta như thế này được không?"
Và… xin anh đừng tàn nhẫn mà tiêu diệt hy vọng cuối cùng của em dành cho anh và cho cuộc hôn nhân này.
Sau đó, Lăng Vũ Trạch cũng không nhắc đến việc phá thai nữa khiến Lâm Tuyết rất kinh hỉ.
Điều khiến cô vui vẻ hơn chính là mỗi ngày người hầu trong Lăng phủ đều nấu thuốc bổ mang cho cô uống để dưỡng thai, còn nói đó chính là ý của Lăng thiếu gia.
Sự lựa chọn tin tưởng cô của anh đã mang đến cho cô rất nhiều niềm tin, còn có sự quan tâm đến hài nhi trong bụng cô khiến cô nhìn thấy một tia hy vọng cho tương lai của cuộc hôn nhân này.
Vào một buổi chiều trời trong xanh, Lâm Tuyết đang ngồi trong sân ngoài Lăng phủ đọc sách thì có một vị khách không mời mà tới.
Tống Tử Hân mặc trên người một thân đồ hiệu và giày cao gót, từng bước một đi lại gần Lâm Tuyết.
Tiểu tam đường hoàng nghênh ngang tìm đến, Lâm Tuyết mặc dù cảm thấy không vui, nhưng lại nghĩ bản thân đang mang thai, không nên nóng giận, nóng giận chỉ e bị động thai.
Lâm Tuyết đóng sách lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Tử Hân, nhàn nhạt nói:"Vũ Trạch không có ở nhà, nếu cô muốn đóng kịch ngây ngô tốt bụng thì xin mời đi nơi khác"
Tống Tử Hân cười nhẹ nhàng.
"Tôi đương nhiên biết Vũ Trạch không có ở nhà, bởi vì chính anh ấy đưa tôi đến đây. Tôi chỉ nói muốn ăn dâu tây, anh ấy liền thả tôi xuống nhà, lập tức lái xe ra ngoài tìm mua. Bằng không cô nghĩ vì sao tôi lại ở đây?"
Lâm Tuyết cảm nhận được, cô gái này hôm nay tới đây là muốn thị uy với cô.
Tống Tử Hân con hồ ly tinh này, ỷ vào Lăng Vũ Trạch thích cô ta, cô ta liền muốn cưỡi lên đầu chính thất là cô.
"Phu nhân, canh bổ đã xong rồi."
Người hầu bước tới, mang một chén canh như thường ngày và nước uống đặt trên bàn rồi rời đi.
Tống Tử Hân nhìn Lâm Tuyết đang bắt đầu uống từng ngụm bát canh bổ dưỡng, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.