Chương 3: Lập tức phá đi.

"Bốp."

Một cái tát không chút thương tiếc giáng thẳng lên gương mặt của Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết sững sờ, trái tim như muốn ngừng đập ngay lập tức.

Anh ta…anh ta vậy mà lại vì Tống Tử Hân hồ ly tinh kia, đánh cô một bạt tai.

Mặc dù anh lạnh lùng với cô, thậm chí là khinh thường cô trong ba năm chung sống nhưng anh chưa bao giờ ra tay đánh cô.

Hốc mắt của Lâm Tuyết ửng đỏ, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt xinh đẹp kia chỉ chực chờ rơi xuống.

"Lập tức xin lỗi Tử Hân."

Lời nói của Lăng Vũ Trạch đầy nghiêm nghị, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng sâu thẳm, ngón tay nhét vào bên trong túi quần.

"Trạch, không cần đâu, Lâm tiểu thư hiểu lầm tôi rồi."

Tống Tử Hân ân cần giảng giải, nhưng trên môi lại nở nụ cười.

"Lâm tiểu thư, cô đừng tức giận. Mối quan hệ giữa tôi và anh Trạch không như cô nghĩ đâu. Chúng tôi chỉ đang nói chuyện công việc mà thôi."

"Vậy cô nói tôi đang nghĩ cô là loại nào? Cô là con giun đũa trong bụng tôi sao? Cô Tống, cô hay giữ lại cho mình sự tự trọng, Lăng Vũ Trạch là chồng của tôi, cô hiện đang muốn làm tiểu tam sao?"

Lâm Tuyết nuốt nước mắt ngược vào trong, dùng đôi mắt trong veo nhìn Tống Tử Hân. Hiện tại, so với Tống Tử Hân quyên rũ yếu đuối, trong Lâm Tuyết thật vênh váo hung hăng.

Đúng vậy, cô là Lâm Tuyết, đứng trước tình yêu dành cho Lăng Vũ Trạch cô luôn độc đoán như vậy, cô chỉ muốn anh chỉ là của cô.

Ở thành phố Hải Sơn này, Lâm Tuyết si mê Lăng Vũ Trạch, vấn đề này chưa bao giờ là một bí mật .

Nhưng cũng chính vì quá yêu người đàn ông này mà cô nhận được sự thất bại thảm hại trong mối quan hệ này.

"Lâm Tuyết, cô gây chuyện đủ chưa, đúng là không biết xấu hổ."



Lăng Vũ Trạch khó chịu, dùng lực siết chặt cổ tay Lâm Tuyết, ánh mắt sắc bén như dao muốn xuyên qua cô.

"Cút về nhà cho tôi."

Lăng Vũ Trạch hất tay cô ra, Lâm Tuyết loạng choạng ngã về phía sau.

Không nghĩ đến lực đẩy lại mạnh như vậy, Lâm Tuyết vô thức không thể ổn định trọng tâm, lưng va vào bức tường lạnh lẽo phía sau, vô cùng đau đớn.

Nhưng lúc này, thứ đau đớn nhất hiện tại chính là trái tim cô.

Vẻ đắc ý trong mắt Tống Tử Hân lại càng tăng lên nỗi đau trong lòng cô.

Con hồ ly tinh này, một ngày nào đó cô sẽ xé bỏ chiếc mặt nạ đạo đức giả của cô ta.

"Đừng có gây sự với tôi, lập tức cút về nhà. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giải quyết những việc tốt mà cô đã lén lút làm bên ngoài."

Lăng Vũ Trạch có khuôn mặt tuấn mỹ nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén đầy nham hiểm như một thanh kiếm đâm vào trái tim đang rỉ máu của cô.

Nhưng anh ấy đang nói gì?

Cô ở bên ngoài đã làm chuyện gì khiến anh mỉa mai cô như vậy?

Còn chưa kịp suy nghĩ được lý do gì, Lâm Tuyết đã nhìn thấy Tống Tử Hân nắm lấy tay Lăng Vũ Trạch, quay người lại, anh hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô, cùng một người phụ nữ khác muốn rời đi.

Người đàn ông cô yêu nhất cuộc đời này, lại muốn làm tổn thương cô sâu sắc nhất.

Lâm Tuyết giơ tay lên hung hăng lau đi nước mắt, bướng bỉnh đuổi theo.

"Lăng Vũ Trạch."

Lâm Tuyết đưa tay nắm lấy tay người đàn ông trước mắt, bàn tay của anh thật rộng lớn nhưng chưa bao giờ chủ động sưởi ấm cô.



"Lăng Vũ Trạch, em có thai."

Lâm Tuyết ngước mắt nhìn Lăng Vũ Trạch và hy vọng được nhìn thấy niềm vui mừng hiện lên trong mắt anh. Nhưng ngoại trừ một chút ngạc nhiên chỉ còn lại sự thờ ơ, cô thật sự không hiểu được ánh mắt lạnh lẽo của anh trong lúc này.

"Ơ… Lâm tiểu thư, cô thật sự mang thai sao? A Trạch… vậy là bức ảnh kia là sự thật."

Giọng nói của Tống Tử Hân đánh vỡ sự im lặng đến đáng sợ.

Lâm Tuyết bối rối, nhưng cô cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo.

Trong ánh mắt của Lăng Vũ Trạch đột ngột hiện lên một tia lửa giận.

"Lập tức phá đi."

Lời nói của người đàn ông này như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Lâm Tuyết.

"Lăng Vũ Trạch… anh nói cái gì? Anh muốn tôi phá thai."

"Cần tôi nhắc lại?"

"Lăng Vũ Trạch, anh điên rồi sao? Cho dù là anh không yêu tôi, nhưng đứa bé cũng là con của anh."

"Của tôi? Cô có chắc không?"

Câu hỏi này của anh giống như lời châm biếm và sự sỉ nhục đối với cô. Lâm Tuyết sững sờ, toàn thân đông cứng lại.

Người đàn ông mà cô ái mộ và yêu thương sâu sắc suốt mười năm, vào lúc này, anh ta lại nghi ngờ sự chung thủy của cô dành cho anh.

Lâm Tuyết cảm giác được trong cơ thể mình có thứ gì đó vỡ vụn, những mảnh vỡ đó liền đâm vào tim cô, máu me đầm đìa.

Lăng Vũ Trạch đưa ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Lâm Tuyết, cùng Tống Tử Hân rời khỏi hành lang.

Để lại Lâm Tuyết thần thờ một chỗ, nước mắt không thể kìm được chảy xuống đầm đìa, bàn tay nhỏ nhắn sờ vào bụng dưới, trong lòng dâng lên sự lo sợ.