Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cả Thế Giới Biết Em Yêu Anh

Chương 26: Tiết Lộ Bí Mật Yêu Em

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu là một tuần trước, Lâm Tuyết cũng sẽ cảm thấy chuyện này là do Lăng Vũ Trạch tự mình chuốc lấy, cho dù là tập đoàn Lăng thị phá sản, thì cũng là Lăng Vũ Trạch gieo gió gặp bảo.

Nhưng bây giờ cô ấy lại cảm thấy khác.

Ngày hôm đó Lăng Vũ Trạch đã thật sự vội vàng chạy đến sân thượng, lúc đó dường như anh đến vì Tống Tử Hân, nhưng giờ đây Lâm Tuyết lại cảm thấy Lăng Vũ Trạch vì cô mà đến.

Cô lại nhớ đến những gì dì Trương nói, cũng như những gì Lăng Vũ Trạch nói trước khi biến mất:"Lâm Tuyết, anh yêu em, em có tin không?"

Nếu là trước đây cô sẽ liền phủ nhận nó, nhưng vào lúc này câu trả lời của cô đã bị lung lay.

Trời vừa chập tối.

Lâm Tuyết gọi cho Lăng Vũ Trạch thêm mấy cuộc điện thoại nhưng kết quả vẫn như cũ không liên lạc được.

Nỗi nhớ nuốt chửng Lâm Tuyết giống như thủy triều, những thắc mắc chồng chất trong lòng sắp nhấn chìm cô.

Cô đến phòng làm việc của Lăng Vũ Trạch với nỗ lực tìm kiếm manh mối nào đó có thể mở ra câu trả lời, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một cuốn sổ quen thuộc trong ngăn kéo bàn làm việc.

Cô nhìn thật kỹ và cuối cùng cũng nhớ ra đây là cuốn sổ cô đã đưa cho Lăng Vũ Trạch khi còn là sinh viên năm nhất.

Nhưng cô nhớ rõ ràng anh đã ném nó vào thùng rác trước mặt cô, làm sao nó có thể xuất hiện ở đây.

Lâm Tuyết không do dự mở cuốn sổ ra, không ngờ rằng trang đầu tiên lại là bức ảnh của cô khi còn là sinh viên, đằng sau bức ảnh còn có dòng chữ khó tin hơn nữa:"Tình yêu của anh, Tuyết Nhi."

Bức ảnh trông rất cũ, chữ viết bên trên cũng đã rất cũ rồi.

Lâm Tuyết không thể tin được rằng Lăng Vũ Trạch, người luôn ghét cô đến thế, hóa ra lại thật sự yêu cô.

Dòng chữ trên trang giấy bên trong cuốn sổ khiến cô bật khóc.



"Anh hứa sẽ cho em cuộc sống không cần lo lắng, để đổi lấy được bên em một đời "

Bức thư đó đã được viết từ nhiều năm trước.

Lâm Tuyết không thể tin được, cô xem những ghi chép bên trong nhật ký và bật khóc.

Mỗi câu viết của anh trên trang giấy đều liên quan đến cô, mỗi từ đều bộc lộ tình yêu sâu sắc của anh dành cho cô.

Anh rất muốn cho cô cả đời vô tư vô lo, chỉ là hy vọng cô có thể ở bên cạnh anh một đời.

Nhưng dù anh có hàng vạn lý do để yêu cô sâu đậm nhưng cuối cùng anh vẫn bị đánh bại bởi lý do duy nhất khiến anh không dám yêu cô.

Chính là…

Trong vụ tai nạn xe cách đây chín năm trước, cha mẹ anh chết thảm trong xe sau vụ nổ, mà cô chính là có liên quan đến vụ tai nạn đó.

Cô thật sự gần như là nguyên nhân đến cái chết của cha mẹ anh…

Lâm Tuyết không đành lòng đọc tiếp, cũng không có dũng khí đọc tiếp.

Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn cho rằng Lăng Vũ Trạch chán ghét cô, hận cô. Nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ người đàn ông này lại âm thầm yêu cô, cẩn thận yêu cô, kiềm chế nỗi đau để yêu cô.

Nghĩ đến ánh mắt mà Lăng Vũ Trạch nhìn cô trước đây, Lâm Tuyết cảm thấy khó chịu đến mức không thở được.

Cuối cùng cô cũng đã hiểu được ánh mắt của anh lúc đó. Đó là quan tâm, là tội lỗi và tình yêu…

Cô chưa bao giờ có mong muốn được gặp Lăng Vũ Trạch mãnh liệt như vậy, anh hiện tại giống như một con diều đứt dây nên cô không thể tìm thấy anh.



Lâm Tuyết chỉ có thể đến Lăng thị để hỏi thăm về ngày anh quay về nước. Cuối cùng thư ký của anh cũng nói với cô rằng Lăng Vũ Trạch sẽ bay từ nước M quay về và chuyến bay sẽ đáp vào chiều mai.

Cả đêm, Lâm Tuyết trằn trọc trên giường không ngủ được, buổi sáng tỉnh giấc rất sớm để bắt đầu chờ đợi.

Đợi cả ngày cũng gần đến giờ máy bay anh hạ cánh, Lâm Tuyết đang vui mừng chờ đợi, đột nhiên một tin tức chấn động truyền đến.

Máy bay bị rơi.

Đó chính là chiếc máy bay mà Lăng Vũ Trạch đang ở nước M quay về.

Khi biết tin, đôi mắt Lâm Tuyết lập tức tối sầm và ngã xuống bất tỉnh.

Làm sao cô có thể chấp nhận sự thật rằng từ giờ trở đi anh sẽ ra đi mãi mãi, cô không thể…

Anh còn chưa nghiêm túc nói với cô một câu "anh yêu em", cũng chưa một lần cưng chiều cô đàng hoàng, sao anh có thể rời xa cô mãi mãi như thế này?

Sau khi Lâm Tuyết tỉnh lại, cô từ bệnh viện quay trở về Lăng phủ.

Căn biệt thự rộng lớn yên tĩnh, gió chiều từ cửa sổ không ngừng thổi vào, thổi lạnh cả lòng cô.

Lâm Tuyết không thể khóc được nữa, cô đã nghĩ ra rất nhiều kết quả nếu cô và Lăng Vũ Trạch tách nhau ra, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra được đó lại chính là âm dương cách biệt.

Nếu như có thể, cô tình nguyện anh vẫn như xưa hận cô, chán ghét cô, chỉ cần anh và cô cùng nhau hít thở dưới cùng một bầu trời.

Lâm Tuyết đi vào phòng ngủ, mở cửa ban công bước ra ngoài. Ngồi trên chiếc ghế nằm nhìn ra bầu trời đầy sao, có phải một ngôi sao trên bầu trời kia chính là anh.

Cô đưa tay lên cao như muốn với lấy anh, chỉ là quá xa, không còn bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô.

"Vũ Trạch… Vũ Trạch… đừng bỏ đi em như vậy… quay về được không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »