Tống Tử Hân hài lòng nhếch lên đôi môi đỏ mọng, ngón tay liên tục bấm nút chụp liên tục.
Cô sẽ dạy cho Lâm Tuyết một bài học đau đớn nhất.
"Ầm."
Trôi qua mấy chục giây, cánh cửa phòng đã khóa đột nhiên phát ra tiếng động rồi mở toang ra.
Một luồng khí mạnh mẽ xông vào bên trong, khi nhìn thấy gương mặt sắc bén và lạnh lùng của Lăng Vũ Trạch, Tống Tử Hân gần như không cầm vững máy ảnh.
Nhìn trên giường Lâm Tuyết đã bị cởϊ qυầи áo bên ngoài, lộ thân thể trắng ngần. Lăng Vũ Trạch đưa tay tóm lấy Cố Ninh đang lao vào Lâm Tuyết, giơ nắm đấm nện hắn ta xuống đất.
Anh nhanh chóng cởϊ áσ khoác dài che chắn cho Lâm Tuyết, quay người nhìn Tống Tử Hân sắc mặt tái nhợt vì sợ.
"Đưa cho tôi."
Lăng Vũ Trạch đưa tay ra, ý tứ rất rõ ràng.
"Vũ Trạch, em… là em cũng bị ép buộc, tất cả đều là do con tiện nhân Lâm Tuyết này."
Tống Tử Hân thê thảm rơi nước mắt.
Lăng Vũ Trạch cau mày, giật lấy máy chụp ảnh trong tay Tống Tử Hân, lấy thẻ nhớ bên trong rồi ném chiếc máy ảnh ra ngoài cửa sổ.
Cao ốc cao mười mấy tầng, chiếc máy ảnh vỡ tan tành.
Lăng Vũ Trạch xoay người, bế Lâm Tuyết lên, ôm cô vào lòng khi cô đang ngủ.
“Vũ Trạch, tin em đi, em thật sự bị Lâm Tuyết làm cho phát điên. Cô ta hủy hoại sự nghiệp của em, em cũng sẽ hủy hoại sự nghiệp của cô ta. Vũ Trạch, anh có tha thứ cho em không? Anh yêu em nhiều như vậy, em nói sẽ ly hôn với Lâm Tuyết, bây giờ cô ta và Cố Ninh nɠɵạı ŧìиɧ, anh càng nên ly hôn với cô ta…”
Tống Tử Hân kéo tay Lăng Vũ Trạch cố gắng giải thích, nước mắt giàn dụa hòa theo diễn xuất của cô.
Lăng Vũ Trạch nhìn người trong ngực, sau đó quay đầu lại, ánh mắt mang con dao băng xuyên qua Cố Ninh, cuối cùng nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của Tống Tử Hân.
“Ba năm trước, cô cũng dùng phương pháp này phải không? Cho tôi dùng xuân dược và Lâm Tuyết thuốc mê?
“Vũ Trạch…”
“Cho dù tôi không yêu Lâm Tuyết thì bây giờ cô ấy cũng là Lăng phu nhân.”
Dứt lời, Lăng Vũ Trạch quay người rời đi.
Tống Tử Hân đứng tại chổ, hai tay nắm chặt.
Cô ta không cam tâm!
Cô ta sẽ không dừng lại.
Đến nữa đêm Lâm Tuyết mới tỉnh lại, khi tỉnh lại đầu còn hơi choáng váng.
Cô chỉ nhớ mình đến căn hộ tìm Cố Ninh, nhưng không hiểu tại sao lúc này cô lại nằm trong phòng ngủ ở nhà.
Đang cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, Lăng Vũ Trạch đã mở cửa bước vào.
Lâm Tuyết ngước mắt nhìn người đàn ông đi đến bên giường, không biết vì sao, cô cảm thấy anh ta có chút mệt mỏi.
“Tiểu Tuyết, hứa với anh, đừng đi gặp Cố Ninh nữa, hắn không phải là người tốt.”
Lâm Tuyết sững sờ một chút:”Anh ta không phải người tốt, vậy anh thì sao?”
Câu hỏi của Lâm Tuyết khiến Lăng Vũ Trạch ngơ ngẩn.
Anh không biết mình có phải là người đàn ông tốt hay không, nhưng anh biết anh không phải là người chồng tốt.
“Lăng Vũ Trạch, anh không phải là người tốt mà còn là một kẻ nɠɵạı ŧìиɧ. Anh biết Tống Tử Hân đã làm rất nhiều chuyện xấu. nhưng anh vẫn để cô ta đi và bảo vệ cô ta. Anh là kẻ không có nhân tính, máu lạnh đến mức có thể gϊếŧ chết máu thịt cuat chính mình.”
Lâm Tuyết đau lòng chỉ trích.
Vừa nghĩ tới sau này mình không thể làm mẹ, lòng của cô giống như bị nghiền nát, cảm giác đau đớn không thể diễn tả bằng lời.
“Anh không biết.”
Trầm mặc một hồi lâu, Lâm Tuyết nghe được thanh âm của Lăng Vũ Trạch.
Anh cụp đôi mắt dài xuống, như đang tiếc nuối.
“Tiểu Tuyết, anh không biết em bị sảy thai.”
Điều này nghe giống như một lời giải thích, nhưng Lâm Tuyết lại cười.
“Anh không biết? Căn bản chính là do anh dung túng Tống
Tử Hân. Cũng bởi vì lời nói một phía của cô ta, anh liền tin rằng tôi và Cố học trường có quan hệ mập mờ, nghi ngờ đứa bé không phải con của anh. Lăng Vũ Trạch, coi như là anh không phải là người động thủ, nhưng con của tôi cũng không khác gì chính tay anh gϊếŧ chết.”
Tội ác không thể chịu đựng được giáng xuống đầu anh, Lăng Vũ Trạch đau lòng không chịu nổi.
“Lăng Vũ Trạch, anh đã là một người máu lạnh như vậy, tại sao lúc đó lại đối xử dịu dàng với tôi như vậy, tại sao lại để cho tôi có loại ảo tưởng đó về anh? Tại sao? Vì cái gì? Anh nhất định phải cắm vào trái tim tôi một cái gai. Cho dù tôi không còn muốn yêu anh nữa, cũng muôn cả đời vì anh mà đau lòng sao?”
Nước mắt rơi xuống không hề có báo trước.
Lăng Vũ Trạch nhìn Lâm Tuyết rơi nước mắt, cảm thấy đau lòng không thể chịu nổi.
“Cho anh thêm một chút thời gian.”
Anh nhìn cô rồi nói, giọng nói đầy ngưng trọng.
“Tuyết Nhi, cho anh thêm chút thời gian, đừng ly hôn với anh.”
Đừng ly hôn với anh ấy?
Khi Lâm Tuyết gần như nghĩ rằng cô có chút vấn đề về thinh giác, Lăng Vũ Trạch cúi đầu tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đầy nước mắt của cô bằng đôi môi mỏng, không quá sâu, chỉ dịu dàng và vươn vấn.
Trong vòng vài giây, anh buông tay và nhìn Lâm Tuyết với ánh mắt mệt mỏi và phức tạp.
“Lâm Tuyết, anh yêu em, em có tin không?”
Anh yêu em, em có tin không?
Câu nói này đã văng vẳng bên tai Lâm tuyết mấy ngày nay.
Mà mấy ngày trôi qua, cô không gặp lại Lăng Vũ Trạch.
Nhưng cô cảm thấy Lăng Vũ Trạch có chút kỳ lạ. sao người đàn ông máu lạnh đó lại có thể đột nhiên nói những lời như vậy với cô?
Anh yêu em…
Làm sao có thể như vậy được!
Lâm Tuyết phủ nhân kết luận như vậy, nhưng chợt nhớ tới lời của ông nội Lăng từng nói…