Lâm Tuyết nhận được cuộc gọi từ Lăng lão gia tử, ông nội của Lăng Vũ Trạch. Trong điện thoại, giọng nói ân cần của ông khiến cô nghĩ đến người ông đã mất của mình.
Lâm Tuyết đến ngôi nhà cũ nhà họ Lăng theo như lời hẹn gặp của ông nội Lăng.
Trong sân rất đẹp, ông nội Lăng đang ngồi trên một chiếc ghế dài, khuôn mặt hòa nhã dễ gần.
"Tiểu Tuyết, chuyện gần đây ông nội đã biết, thật sự là thiệt thòi cho con rồi. Thật xin lỗi con, khiến con phải chịu đựng bao nhiêu tổn hại mà lẽ ra cháu không nên gánh chịu."
Nghe ông nội Lăng nói vậy, Lâm Tuyết cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao đoạn video đó đã lan truyền điên cuồng trên mạng, không lạ khi ông nội đã biết được chuyện này.
Lâm Tuyết cười nhẹ:"Mọi chuyện cũng qua rồi thưa ông."
"Ông nội biết trong lòng con nhất định có oán giận."
Lăng lão gia tử nhìn Lâm Tuyết với vẻ mặt áy náy.
"Ông nội có thể cam đoan với con rằng, vị trí Lăng phu nhân chỉ có thể thuộc về một mình con. Còn cái cô Tống Tử Hân kia cô ta sẽ không bao giờ được bước vào của nhà họ Lăng nữa bước."
Lời hứa của ông nội Lăng khiến Lâm Tuyết cảm thấy ấm áp, nhưng nghĩ đến thái độ bảo vệ Tống Tử Hân của Lăng Vũ Trạch, lòng Lâm Tuyết lại càng lạnh hơn.
"Ông nội, cháu đã quyết định ly hôn với Vũ Trạch."
"Cái gì? Con muốn ly hôn với A Trạch?"
Lăng lão gia tử ngạc nhiên nhìn Lâm Tuyết,
"Tại sao lại muốn ly hôn? Tiểu Tuyết, ông nội vẫn nhớ kỹ lời con từng nói, con sẽ theo Vũ Trạch cả đời, sẽ là người vợ tốt của Lăng gia."
"Đúng là cháu đã nói như vậy."
Lâm Tuyết mỉm cười, trên gương mặt thờ ơ hiện lên một tia tiếc nuối.
"Nhưng mà ông ơi, bây giờ cháu cảm thấy rất mệt mỏi, con không muốn chung sống với một người đàn ông không yêu con cả đời."
Khi tự mình nói ra điều này, lòng ngực của cô đầy đau đớn lấn tới.
Không yêu!
Lăng Vũ Trạch không yêu cô.
Cuộc hôn nhân này chính là vô vọng.
"Ông nội, cảm ơn ông mấy năm nay đã chiếu cố con, ông vẫn là ông nội của con cả đời, con sẽ hiếu thảo với ông."
"Cháu gái ngoan."
Lăng lão gia tử đau lòng nhìn Lâm Tuyết,
"Con à, nghe lời ông nội, đừng ly hôn với Vũ Trạch,đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa, ông nội nhìn thấy rất rõ ràng Vũ Trạch rất yêu con. Nếu là thằng bé không thích con, trước đây sao lại muốn ông nội đến nhà họ Lâm nói chuyện cầu hôn con."
Cầu hôn?
Lâm Tuyết ngạc nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp.
Lời cầu hôn năm đó thật sự là do chính Lăng Vũ Trạch yêu cầu?
Cái này sao có thể!
Trong trí nhớ của Lâm Tuyết, cô sẽ kết hôn với Lăng Vũ Trạch hoàn toàn vì vụ tai nạn đêm đó, và cũng là vì ông nội của cô và ông nội của Lăng Vũ Trạch là chiến hữu cũ.
Cô luôn nhớ rằng Lăng Vũ Trạch lợi dụng việc này mà coi thường cô, đồng thời luôn nhấn mạnh với cô rằng chính vì điều này là anh bị ông nội Lăng ép cưới cô, nhưng bây giờ…
"Tiểu Tuyết, con hãy hứa với ông nội sẽ đừng ly hôn với Vũ Trạch. Nếu con ly hôn với nó, nó nhất định sẽ rất đau lòng. Nghĩ mà xem, nếu con làm như vậy, chẳng phải con sẽ từ bỏ vị trí Lăng phu nhân của Lăng gia sao? Con sẽ nhường vị trí đó cho cô gái xấu xa kia sao? Con cam lòng về sau Vũ Trạch sẽ phải bên cạnh một người phụ nữ lòng dạ rắn rết sao?"
Lăng lão gia tử nghiêm túc thuyết phục, đưa tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Lâm Tuyết.
"Tiểu Tuyết, ông nội chỉ muốn hỏi con một chuyện, con thật sự không còn yêu Vũ Trạch nữa sao?"
Nói không yêu anh là nói dối.
Lâm Tuyết vẫn yêu.
Cô không bao giờ quên được chàng trai ôn nhu sạch sẽ lần đầu gặp nhau, đôi mắt, mùi hương và giọng nói của anh…
Nhưng có một điều cô thực sự không thể nghĩ ra, cuộc hôn nhân năm đó thật sự đúng như lời ông nội Lăng nói, là ý của Lăng Vũ Trạch sao?
Nếu đúng như vậy thì tại sao anh lại đổ trách nhiệm lên cô?
Lâm Tuyết có nghĩ thế nào cũng không thể đoán được… cô cũng chỉ có thể hứa với ông nội Lăng rằng sẽ suy nghĩ thật kỹ, không dám hứa hẹn điều gì.
Trên đường trở về, Lâm Tuyết nhận được cuộc gọi từ Cố Ninh học trưởng.
Anh ấy hiện tại đang không có một xu dính túi và gặp phải rắc rối nên cần sự giúp đỡ của Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết nghĩ đến những gì Lăng Vũ Trạch đã nói với cô nên cảm thấy có chút do dự. Nhưng mà bên đầu điện thoại bên kia, Cố Ninh thật sự đang rất lo lắng vì rắc rối, nên Lâm Tuyết không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý đến gặp.
Nhưng mà điều mà Lâm Tuyết không ngờ tới chính là cảnh tượng ba năm trước lại tái diễn.
Khi cô bước tới cửa một căn phòng và mở cửa ra, cô hít một mùi lạ vào mũi và ngay lập tức bất tỉnh.
Hai người đàn ông phối hợp kéo Lâm Tuyết lên giường, cạnh đó một bên là Cố Ninh, một bên là Tống Tử Hân đang đứng.
Tống Tử Hân cầm máy ảnh lên, hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Tuyết đang nằm bất tỉnh trên giường, rồi nháy mắt với Cố Ninh.
"Còn không lên đi, không phải anh rất muốn cô ta sao?"
"Nhưng…"
Cố Ninh nhìn Lâm Tuyết đang ngủ say, trong lòng có chút không chịu nổi.
Anh ta quả thật đã thích Lâm Tuyết nhiều năm, anh cũng nghĩ rằng một ngày nào đó anh có thể ở bên cạnh cô, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến rằng sẽ dùng thủ đoạn như vậy để có được cô.
"Mau ăn cô ta đi, đừng chậm trễ việc của tôi, vừa ăn vừa kiếm tiền, một mũi trúng hai con nhạn chẳng phải là chuyện tốt sao? Có rất nhiều người muốn công việc này, nếu như anh không làm, tôi sẽ cho bọn họ ăn cô ta."
Tống Tử Hân không nhịn được mà hối thúc.
Hai người đàn ông bên cạnh anh ta đã mất đi kiên nhẫn khi nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Tuyết xinh đẹp và gợϊ ȶìиᏂ như vậy.
Cố Ninh lúc đầu còn có chút do dự, nhưng sau khi nghi Tống Tử Hân nói vậy, nhìn Lâm Tuyết xinh đẹp trên giường, cuối cùng anh ta cũng đưa tay về phía Lâm Tuyết.