Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Cơ thể Lâm Tuyết cơ bản đã hồi phục lại sức khỏe, cô và Lăng Vũ Trạch hiện tại sống cùng với nhau như những người xa lạ.
Trước đây cô luôn sợ không thể nhìn thấy anh và yêu anh không đủ nhiều, nhưng giờ cô lại nhắm mắt làm ngơ trước sự tồn tại của anh.
Nhìn thấy Lâm Tuyết
ngày ngày xách túi đi ra ngoài với nụ cười tươi tăn, lông mày Lăng Vũ Trạch càng ngày càng nhíu lại.
Sáng sớm cuối tuần, Lâm Tuyết chuẩn bị ra ngoài, xách theo túi
xách, giống như ngày hôm qua.
Lăng Vũ Trạch nhướng mày nhìn cô đang từ từ bước đi, khuôn mặt tuấn tú trở nên u ám. Anh mở miệng nói:”Có hẹn với Cố Ninh?”
Lâm Tuyết nhìn Lăng Vũ Trạch với anh mắt nhàn nhạt:”Đây là chuyện riêng của tôi.”
“Cố Ninh không phải là người tốt, em đừng gặp hắn nữa.”
Lăng Vũ Trạch đứng dây, đi đến trước mặt Lâm Tuyết, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
“Tiểu Tuyết, anh muốn đưa em đến một nơi.”
“Xin lỗi, tôi không muốn đi đâu với anh cả.”
Lâm Tuyết nhanh chóng từ chối, ánh mắt đầy quyết tâm cự tuyệt.
“Coi như Cố Ninh không phải người tốt, tôi vãn sẽ vui vẻ gặp anh ấy, dù sao so với ở cùng một chổ với người xa lạ thì tốt hơn.”
Lâm Tuyết nói xong liền quay người bỏ đi, nhưng nụ cười của cô đột nhiên biến mất ngay khi cô quay đầu.
Không phải đã nói muốn trả thù sao?
Vì cái gì mà trong lòng vẫn thấy đau âm ỉ.
Một khi lạc đuogừ thì hãy quay lại, Lâm Tuyết, đừng để người đàn ông này khiến cho bối rối nữa…
Hôm nay Cố Ninh hện cô đến quán cà phê gặp mặt.
Trong ấn tượng của Lâm Tuyết, Cố Ninh là một người đàn ông nho nhã và khiêm tốn.
Anh là học trưởng của cô ở trường đại học, đã từng rất chiếu cố cô, hai người quan hệ bạn bè rất tốt, vậy nên lần sinh nhật đó của anh cô mới có mặt tham gia, chỉ là không nghĩ tới chuyện ngày đó sẽ bị Tống Tử Hân lấy ra lợi dụng.
“Tiểu Tuyết, em không phải dự định ly hôn với Lăng Vũ Trạch sao?”
Cố Ninh đột nhiên hỏi Lâm Tuyết một câu:”Em thật sự không nhớ anh ta sao?”
Lâm Tuyết nghi hoặc. Cô căn bản ngay cả bản thân còn không lừa gạt được, làm sao có thể qua mặt được người khác?
“Lăng Vũ Trạch không phải là người tốt, anh ta không xứng đáng với tình yêu của em, hãy ly hôn với anh ta đi.”
Cố Ninh tiếp tục khuyên nhủ, trong mắt tràn dầy thành khẩn.
“Tiểu Tuyết, thật ra anh…”
Cố Ninh ngập ngừng nhìn Lâm Tuyết, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói:”Tiểu Tuyết, thật ra lúc còn học đại học anh đã thích em rồi.”
Lời tỏ tình đột ngọt của Cố Ninh khiến Lâm Tuyết cảm thấy sợ hãi liền nhanh chóng rút tay lại.
Đôi mắt Cố Ninh trở nên nóng bỏng:”Tiểu Tuyết, đi theo anh, anh sẽ đối xử tốt với em.”
“Cố học trưởng, cảm ơn anh đã có cảm tình với em, nhưng em chưa bao giờ nghĩ đén việc thặt sự ly hôn với Lăng Vũ Trạch.”
“Tại sao? Anh ta không hề yêu em, em corọng hắn có ý nghĩa gì?”
Nguoi trọng anh ta có ý nghĩa gì?"
Người đàn ông trước mắt vốn luôn ôn nhu bỗng nhiên mất kiểm soát, không khỏi khiến Lâm Tuyết cau mày.
"Anh ấy có yêu hay không yêu em cũng không còn quan trọng nữa, em không ly hôn là có lý do riêng của em."
Sau khi lời nói vang lên, không gian rơi vào trầm mặc.
Buổi tối, Lâm Tuyết mới quay về Lăng phủ, lúc này Lăng Vũ Trạch ngồi ở phòng khách.
Chiếc váy màu tối che đi vóc dáng hoàn hảo của cô, lúc này một ánh mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Tại sao anh không gọi điện thoại cho em được?"
Lăng Vũ Trạch có chút phiền não hỏi.
"Tất nhiên là bởi vì tôi đã chặn số của anh rồi."
Lăng Vũ Trạch:"..."
Câu trả lời này khiến Lăng Vũ Trạch kinh ngạc trong giây lát.
"Tiểu Tuyết, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
"Giữa hai người xa lạ tôi cảm thấy không có gì để nói."
Lâm Tuyết nói xong liền quay người đi lên lầu, nhưng vừa bước đến vào phòng, Lăng Vũ Trạch lập tức xuất hiện, thân hình cao lớn của anh trực tiếp đẩy Lâm Tuyết vào bức tường.
"Lâm Tuyết, em định giả vờ như không quen biết anh đến khi nào?"
Giọng nói hung hăng nóng nảy của người đàn ông cao lớn nói bên tai cô.
Lâm Tuyết phản kháng nhưng không thể chống lại sức mạnh của Lăng Vũ Trạch.
Khi cô ngước mắt lên, gương mặt Lăng Vũ Trạch đang rất gần cô khiến cô nhìn thấy bộ dáng của anh lúc này rõ ràng nhất. Không hiểu vì sao trông anh lúc này rất tiều tụy, đôi mắt đỏ ngầu vươn tơ máu.
Cái bộ dạng mất hết kiên nhẫn hiện tại cũng phá vỡ khí chất điềm tĩnh của anh gần đây.
Khi Lâm Tuyết đang chìm trong suy nghĩ, Lăng Vũ Trạch cúi đầu đến gần mắt cô, hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt cô, Lâm Tuyết nhanh chóng né tránh.
"Buông ra, Lăng Vũ Trạch, mau buông tôi ra."
"Như thế nào? Bây giờ đã nhớ tên anh rồi? Hửm?"
"... Tôi biết tên gọi của anh có gì lạ sao?"
Lâm Tuyết vẫn một mực phủ nhận.
"Phải không?"
Đôi môi mỏng của Lăng Vũ Trạch kjex cử động, anh vươn tay ra ôm lấy vòng eo thon thả của Lâm Tuyết, giam giữ cô ngay trước mặt mình.
"Tiểu Tuyết, có lẽ thân thể của em sẽ thành thật hơn bờ môi chanh chua này, phải không?"
Lâm Tuyết:"..."
Ngay khi những lời nói khıêυ khí©h kia thốt ra từ bờ môi mỏng đỏ kia. Lăng Vũ Trạch liền cúi người hôn lên bờ môi của Lâm Tuyết, hơi thở của anh mạnh mẽ xâm chiếm môi cô.
Cho dù Lâm Tuyết có phản kháng tránh né thế nào cũng vô ích.
Lòng bàn tay của anh lướt qua da thịt, bàn tay của anh như một ngọn lửa hung ác đi đến nơi nào liền nóng bỏng nơi đó, cơ thể Lâm Tuyết lập tức mềm nhũn ngã xuống giường.
Thân hình cao lớn đầy du͙© vọиɠ của Lăng Vũ Trạch ép sát vào người cô, động tác vô cùng khẩn trương giống như chưa từng được ăn thịt lần nào.
Lâm Tuyết bị Lăng Vũ Trạch trêu chọc khiến cho đầu óc mơ hồ, cho đến khi cô nhìn thấy anh tốc váy cô lên, đầu anh đang ở giữa hai chân mình, cô mới chợt tỉnh lại.
"Chát."
Thanh âm cái tát vang vọng khắp căn phòng đang nóng bỏng, lập tức gần như đông lạnh lại.
"Cút đi! Đừng chạm vào người tôi."
Lâm Tuyết chán ghét đẩy Lăng Vũ Trạch ra liền chạy vào phòng tắm.
Cô có chút không thể tin được, trong lòng của cô Lăng Vũ Trạch luôn là một người cao quý tao nhã, bản thân anh toát ra khí chất lạnh lùng quyến rũ, nhưng vừa rồi sao anh lại có thể làm ra cái hành động đó với cô…