Thành Phố Hải Sơn.
Khách sạn Celenton.
"Ầm ầm ầm."
Tiếng đập cửa mạnh mẽ phát ra từ bên ngoài.
Trên chiếc giường trắng tinh, trên ga giường đầy dấu hoan ái cùng vệt máu đỏ.
Người đàn ông bị tiếng ồn ào tỉnh giấc, bên cạnh là người con gái vô cùng quen mắt, hai mắt trừng lên hung hăng, cô ta dám gãi bẫy để leo lên giường của hắn.
Lăng Vũ Trạch nhìn vệt máu trên giường, ánh mắt trở nên thâm trầm, đưa bàn tay xoa bên bên thái dương.
Đáng chết… cô ta muốn vào địa ngục, anh sẽ tiễn cô một đoạn.
Ba năm sau…
Nhìn phiếu siêu âm trong tay, khóe mắt Lâm Tuyết ươn ướt, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười vui vẻ và hạnh phúc.
Ba năm rồi, cuối cùng cô cũng mang thai.
Cùng Lăng Vũ Trạch kết hôn ba năm, cô luôn mong ước có thể sinh cho anh một đứa bé.
Cô luôn nghĩ rằng khi có đứa bé này, mối quan hệ lạnh lùng và xa cách sẽ được cải thiện, bởi vì con cái chính là sợi dây gắn kết một gia đình. Cô tin rằng dù Lăng Vũ Trạch có máu lạnh và tàn nhẫn đến đâu thì anh ấy cũng sẽ yêu quý con của cô và anh.
Nghĩ vậy, Lâm Tuyết thật vui vẻ quay về nhà, chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn, muốn tạo bất ngờ cho Lăng Vũ Trạch.
Cô muốn nói cho anh biết, anh đã sắp làm ba rồi.
Màn đêm dần dần lôi kéo nhau đến, đồ ăn nguội lạnh trên bàn, Lăng phủ yên tĩnh, nụ cười trên môi Lâm Tuyết biến mất, trong lòng cô nặng trĩu.
Cô vậy mà đã quên mất, ba năm hôn nhân của hai người, Lăng Vũ Trạch quay về nhìn cô được bao nhiêu lần.
Cô vậy mà quên mất, trong mắt Lăng Vũ Trạch chỉ có sự ghê tởm và căm ghét cô, hoàn toàn không có chút cảm tình nào với cô.
Ba năm… đã ba năm trôi qua, cô chỉ nhận lấy từ anh những lời mỉa mai và chỉ chạm vào cô vài lần khi anh đã say khướt… cô còn nhớ lần gần nhất là cách đây hai tháng, khi anh ở bên cạnh cô còn hét lên tên mối tình đầu của anh.
Lâm Tuyết cảm thấy cả người lạnh lẽo, trái tim bỗng trở nên buốt giá.
Đôi khi, cô cảm thấy Lăng Vũ Trạch dường như đã trở thành một người khác.
Cô còn nhớ như in lần đầu tiên gặp gỡ, anh đẹp như một kiệt tác nghệ thuật bước ra, nụ cười trên môi anh ấm áp sưởi ấm lòng người.
Nhưng khi cô gặp lại anh, anh lại lạnh lùng cự tuyệt quen biết với cô, còn vô tình nói:"Xin lỗi, tôi không quen cô."
Không quen?
Làm sao có thể không nhận ra…
Bên ngoài cửa phòng nghe một tiếng "ầm" vang lên, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Lâm Tuyết lập tức hoàn hồn, dưới ánh sáng vàng ấm áp của đèn bàn, thân hình cao lớn và tuấn tú của Lăng Vũ Trạch hiện rõ trong mắt cô.
Một lớp ánh sáng mỏng manh rải lên gương mặt anh tuấn đã thấm men say, nhìn quyến rũ mê người.
Lăng Vũ Trạch nhíu mày, dùng ngón tay thon dài kéo cổ áo sơ mi của anh một cách thiếu kiên nhẫn.
"Vũ Trạch, anh về rồi."
Lâm Tuyết nhanh chóng bước đến bên cạnh Lăng Vũ Trạch.
Càng đến gần, một mùi hương nước hoa nữ tính nhàn nhạt xông vào mũi cô, nó giống như độc dược, ăn mòn trái tim nhỏ bé của Lâm Tuyết.
"Vũ Trạch, anh đi tắm trước đi, em giúp anh chuẩn bị quần áo."
Cô đưa tay tới, định giúp anh cởϊ áσ khoác, nhưng bàn tay gầy gò trắng như tuyết của cô bị bàn tay anh gắt gao nắm chặt ở cổ tay.
Lâm Tuyết giật mình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của anh, chỉ là ánh mắt của ánh nhìn cô quá lạnh lẽo, khiến trái tim cô như muốn đóng băng.
Lâm Tuyết rụt rè đưa mắt nhìn anh.
"Vũ Trạch, đừng hiểu nhầm, em chỉ muốn…a…"
Lời còn chưa dứt, Lâm Tuyết đã cảm thấy thế giới quay cuồng.
Lâm Tuyết bị Lăng Vũ Trạch thô bạo đẩy xuống sàn nhà lạnh lẽo, bụng cô dường như trải qua một cơn đau thắt mơ hồ.
Còn anh, từ trên nhìn xuống như một vị vua cao cao tại thượng, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén lạnh lùng.
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng cố lại gần tôi. Loại người bẩn thỉu như cô vì mục đích mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, cô không xứng đáng làm vợ của tôi."
Lời nói của Lăng Vũ Trạch sắc bén như băng, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn như dao đυ.c khoét trái tim Lâm Tuyết.
"Đừng làm ra cái vẻ vô tội nữa, Lâm Tuyết, cô càng tỏ ra như vậy tôi càng ghê tởm hơn."
Trong lòng Lâm Tuyết cảm thấy đau xót, cẩn thận đứng lên muốn giải thích.
"Vũ Trạch, trước kia chuyện chúng ta kết hôn…"
"Đừng có nhắc đến chuyện đáng ghê tởm đó với tôi. Nếu không phải bị cô tính kế, làm sao tôi có thể bị ép phải cưới cô? Nếu không có cô, Tử Hân sao có thể phải chịu đựng loại bất công này?"
"Cô ta cảm thấy bất công?"
Trái tim Lâm Tuyết hỗn loạn:"Tống Tử Hân không hề đơn thuần tốt bụng như anh nghĩ đâu, thì ra chính vì con hồ ly tinh đó chúng ta mới…"
Lăng Vũ Trạch hung hăng trừng mắt với cô:"Lâm Tuyết, cô chán sống rồi sao? Cô nghĩ lại xem cô đã dùng thủ đoạn gì để ép tôi phải kết hôn với cô, cô xem ai mới chính là hồ ly tinh?"