Chương 10: Ngoại truyện: Theo đuổi tình yêu

Cô gái Song Ngư

"Đức Anh, con có nghe mẹ nói không đấy, con mà không về thì mẹ.. mẹ.. mẹ sẽ cắt tóc đi lên chùa ở cho con xem."

"Mẹ à, mẹ đừng có như vậy, người ta bảo ép dầu ép mỡ chứ ai nỡ ép duyên, mà mẹ cứ ép con vậy, con lớn rồi mẹ để cho con tự quyết định chứ!"

Trong một quá cà phê yên tĩnh ở một góc phố nhỏ, một chàng trai tầm hai tám hai chín tuổi đang nghe điện thoại. Sắc mặt anh khá kém, mày kiếm cau lại, giọng nói có vẻ đang giận dỗi với người ở đầu dây bên kia.

Sau khoảng 10 phút giằng co, anh đáp vội: "Vâng vâng được rồi, cuối tuần con về là được chứ gì, vậy con tắt máy trước nhé!" Nói rồi anh tắt máy, lúc này mới thấy anh ta thở ra một hơi như chút được gánh nặng, nhưng mặt anh ta vẫn không thấy vui vẻ chút nào.

Anh là Đức Anh, một chàng trai cũng gọi là khá thành đạt, hiện đang làm trưởng phòng kinh doanh của một công ty nước ngoài về lĩnh vực công nghệ thông tin, tuy nhiên chuyện tình cảm của anh lại khá ngặt nghèo, vì vậy hiện đã hai mươi chín tuổi mà anh vẫn còn độc thân, điều này khiến bố mẹ anh ở quê sốt sình sịch ngày nào cũng gọi hỏi thăm anh bao giờ chịu lấy vợ.

Cũng không thể trách ông bà, vì bạn bè anh hiện đều đã yên bề gia thất hết rồi, có người còn đã tay bồng tay bế hai đứa con. Mỗi lần họ đến chơi hay nhất là khi Tết về là anh lại bị bố mẹ và họ hàng phàn nàn thúc giục nói ông bà mong cháu bế. Anh cũng đau đầu lắm chứ, nhưng vợ đâu phải bảo lấy là lấy, duyên chưa đến thì anh cũng đành bó tay.

Hôm nay hẹn gặp khách hàng, bàn xong công việc anh cũng không về ngay mà nán lại thêm một chút. Quán này khá yên tĩnh, không nằm sát mặt đường quá mà lui vào bên trong một chút, phong cách cổ xưa mang hơn hướng những năm thập niên tám mươi. Anh hứng thú với cái tên của quán, Pisces, có nghĩa là cung Song Ngư. Bạn anh từng nói rằng nếu anh tìm được một cô gái Song Ngư thì hai người sẽ rất hạnh phúc, bởi anh là cung Bạch Dương, Song Ngư và Bạch Dương là một sự kết hợp hoàn hảo. Thật ra anh cũng không tin vào điều này lắm, bởi trên thế giới có hàng tỷ con người, mỗi người một tính cách, làm sao có thể dựa vào cung hoàng đạo mà có thể đoán hết được ai hợp với ai. Gọi thêm một ly cà phê sữa, anh ngồi nhìn ngắm đường phố, với anh, anh chỉ tin tưởng vào những cảm nhận của bản thân mình.

Một cô gái bước vào trong quán, thật ra anh cũng không để ý lắm, cho đến khi điện thoại cô ấy có cuộc gọi đến, nhạc chuông lại là bài hát anh thích nhất. Người ta bảo cái gì mà lặp đi lặp lại nhiều lần quá đều sẽ trở nên nhàm chán, vậy mà anh thích bài hát đó ngót nghét cũng gần chục năm, kể từ lần đầu tiên nghe anh đã phải lòng nó giống như một chàng trai phải lòng một cô gái tuổi xuân thì. Có nhiều thứ lặp đi lặp lại nhiều lần chỉ làm ta càng thêm quen thuộc và yêu nó nhiều hơn.

Cô ấy nghe điện thoại, hình như cũng bị bố mẹ bắt đi xem mắt. Trên bàn một ly cà phê sữa đang tỏa làn khói trắng nhẹ nhàng lướt qua mặt cô như đang vỗ về. Cũng là cà phê sữa, cũng là bị bắt đi xem mắt, thật là trùng hợp, anh bật cười.

Anh nổi hứng liền ngâm nga câu tiếp theo bài nhạc chuông của cô.

"Có ai chỉ còn một mình, mà không ghét những cơn mưa?

Lý do chia tay là gì, chẳng còn ý nghĩ cho ai.

Khi người ở lại giờ đã mất đi tất cả, chỉ muốn tin chính mình.."

Cảm nhận được như có ai đó đang nhìn mình, anh quay sang thì thấy cô gái đó đang nhìn anh đăm đăm.

Anh hỏi: "Thích bài này?"

Nhưng thật không ngờ cô lại trả lời: "Không thích!"

Anh hỏi tiếp:" "Không thích? Tại sao lại để làm nhạc chuông điện thoại?"

Cô ấy không nói gì, quay người nhìn ra cửa sổ, một lúc sau anh mới nghe thấy giọng cô ấy đều đều vang tới giống như từ một nơi rất xa xăm.

"Cuộc sống nhiều khi không phải thứ gì thích đều có được, không phải thứ gì không thích là có thể bỏ qua"

Anh không ngờ một cô gái trẻ lại nói ra những lời như vậy, có lẽ cuộc sống của cô ấy đã từng trải qua rất nhiều chuyện, hoặc có thể cô ấy là một người rất sâu sắc, đa sầu đa cảm giống như một cô gái cung Song Ngư vậy. Anh mỉm cười, thầm nghĩ đúng là một cô gái thú vị.

* * *

Bị leo cây

Cuối tuần anh về nhà và đi xem mắt theo yêu cầu của mẹ anh, thật ra anh đã định từ chối như những lần trước nhưng khi mẹ gửi một bức ảnh của cô gái đó cho anh, anh chợt nhật ra đó chính là cô gái anh gặp ở quán cà phê hôm nọ. Thế giới này thật nhỏ, anh và cô thật sự rất có duyên, anh cười nghĩ, và thế là anh quyết định tới buổi gặp mặt.

Thế nhưng đúng là đường tình duyên của anh có vấn đề, cô gái đó lại không tới hại anh đợi mất hơn hai tiếng đồng hồ. Chẳng nhẽ cô không nhận ra anh, hay trông anh không đẹp trai và không đủ hấp dẫn.

Lần đầu tiên đi xem mắt lại bị cho leo cây, điều đó lại khiến anh tò mò cô là một người như thế nào. Công cuộc tìm hiểu bắt đầu từ việc hỏi thăm mẹ của anh, lần ra facebook và theo dõi những thứ thường ngày cô up lên mạng xã hội. Anh chỉ muốn biết một chút xem cô là ai và có cuộc sống như thế nào mà thôi, nhưng mà anh lại không biết sự hứng thú và tò mò đó chính là sự khởi đầu của một chuỗi những thứ cảm xúc và tình cảm sau này của anh.

Cô ấy viết rất ít, trên dòng thời gian phần lớn là hình ảnh ly cà phê sữa bên cạnh cửa sổ, chắc là do cô chụp ở quán Pisces. Một số bức hình về đường phố buổi đêm, một số về cảnh bầu trời, cái có viết thêm vài dòng trạng thái, cái thì không. Anh có thể nhận thấy cô là một người rất cô đơn, cô dường như tự nhốt mình trong chính thế giới của bản thân nhưng lại có khát vọng là được thoát ra khỏi thế giới đó – rất dằn vặt và mâu thuẫn. Bỗng nhiên anh có cảm giác muốn mình bước vào cái thế giới đó của cô thử xem trong đó có những gì.

* * *

Làm quen, cô ấy là tri kỷ

Thứ Hai luôn là ngày của sự bắt đầu, cuối giờ làm anh rẽ qua quán cà phê Pisces. Không biết tại sao anh lại muốn quay lại đây, muốn thử xem anh và cô có thật sự có duyên gặp mặt lần nữa. Khi bồi bàn bưng ly cà phê sữa anh gọi tới, anh hỏi anh ta có biết cô gái hay ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ phía bên kia không, anh ta nói mỗi ngày cô thường tới đây vào khoảng hơn 5h chiều, nhưng hôm nay chưa thấy tới. Anh hơi thất vọng, chắc có lẽ anh và cô không có duyên thật sự, buổi xem mắt thì cô không đến, hôm nay anh cố ý đến đây thì cũng không gặp cô.

Haizz! Con đường đi tìm hạnh phúc của anh thật quá trắc trở.

Thế nhưng cuối cùng anh cũng đợi được, mặc dù muộn nhưng cô vẫn đến. Anh nghĩ chắc anh sẽ cho mình một cơ hội làm quen. Khi cô ấy gọi đồ xong, anh quay sang bắt chuyện.

"Hôm nay, hình như em đến muộn hơn mọi ngày"

Cô ấy trả lời là cô ấy phải tăng ca, nhưng sau khi trả lời cô ấy lại nhìn anh chằm chằm sắc mặt đầy cảnh giác, hình như cô coi anh là một người xấu thì phải, anh dở khóc dở cười. TruyenHD

Anh phân trần: "Em đừng có nhìn anh như thế, nhìn mặt anh không xấu xa như em nghĩ chứ? Vừa nãy đến anh có hỏi bồi bàn có thấy em đến không, người ta nói mọi ngày em vẫn đến nhưng hôm nay chưa thấy tới."

Cô nhìn anh một lúc, ừ nhẹ một cái rồi lại tự chìm đắm vào suy nghĩ của mình mà bơ anh luôn, lần đầu tiên anh thấy mình thất bại như vậy.

Anh tự an ủi bản thân, chắc là do chưa quen, con gái phải làm giá một chút như thế mới hấp dẫn. Con trai muốn cua gái thì cứ phải dày mặt mới được.

Nghĩ rồi anh cứ quay sang nói với cô, mặc cho không biết là cô có nghe hay không.

"Hôm qua cuối tuần anh đi xem mắt, nhưng người kia không đến"

Cô ấy không trả lời.

"Anh cũng không thích việc giới thiệu xem mắt, nhưng vì mẹ anh ép quá, khóc lóc quá"

Cô ấy vẫn không để ý, anh kiên nhẫn.

"Trước hôm hẹn, anh có gặp đối phương, cảm giác cũng khá tốt, nên muốn cho mình một cơ hội"

"..."

"Nhưng không ngờ người ta lại cho leo mấy cái cây như vậy"

"..."

Giọng anh vẫn bình thản nhưng trong lòng thì đang gào thét, cô bé này cũng lạnh lùng quá đi, anh nói chuyện nãy giờ mà cô cũng không thèm đáp một lời. Chẳng lẽ một người xông pha trên thương trường bao năm mà không chinh phục được một cô gái, hay là anh đang làm sai cách? Trong lúc anh đang tự nghi ngờ khả năng của bản thân thì cuối cùng cô cũng lên tiếng.

Cô nói: "Có lẽ do người ta có việc bận nên không tới được"

Nghe cô nói xong làm anh súyt nữa thì thốt lên rằng "em nói dối", vì anh biết là vốn cô không muốn đi xem mắt nên chắc trốn không về làm anh bị ăn quả bùng. Nhưng cuối cùng anh vẫn còn lý trí, nếu anh lộ ra anh chính là người cô phải đi xem mắt thì chắc chắn cô sẽ càng phòng bị và xa cách anh hơn. Con gái ấy à, cái gì cũng phải từ từ và phải là "tình cờ" mới được.

Cuối cùng anh đáp: "Ừ, chắc là vậy"

Thực tế chứng minh anh suy nghĩ đúng, sau câu nói đó cô bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, khoảng cách giữa anh và cô cũng dần rút ngắn lại. Thỉnh thoảng sau giờ làm, anh lại qua Pisces uống cà phê, mà mục đích là gặp cô để hiểu về cô nhiều hơn, thử xem cô đã phải là điểm cuối cùng của cuộc hành trình tìm kiếm duyên phận của cuộc đời anh hay chưa.

Câu chuyện giữa anh và cô đều rất đơn giản, chuyện về công việc, gia đình, hay chuyện bạn bè. Cô rất ít nói, nhưng lại là người lắng nghe rất tuyệt vời. Bất kể anh nói chuyện gì, cô đều kiên nhẫn và nghe rất chăm chú. Dần dần, anh có thói quen kể mọi chuyện với cô, ngay cả chuyện về đội bóng đá của phòng anh đoạt giải nhất giải ở công ty anh cũng muốn chia sẻ niềm vui đó cùng cô. Anh nghe ở đâu đó nói rằng, nếu một người biết cách lắng nghe, đó sẽ là một người tri kỷ tốt nhất. Và anh đã coi cô là tri kỷ từ khi nào mà chính anh cũng không biết.

* * *

Nhận ra tình cảm, cô gái vô tâm

Thứ Tư - một ngày nắng đẹp, công việc của anh hôm nay khá nhàn nhã, sáng đến bàn giao công việc cho nhân viên cấp dưới, buổi chiều anh có một cuộc hẹn với khách sau đó anh lại ghé qua Pisces. Kể cũng lạ, trước kia sau giờ làm anh thường đi tụ tập với đám bạn hoặc với đồng nghiệp của công ty, nhưng dạo gần đây anh luôn nghĩ đến cái quán cà phê nhỏ với chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ, và hình bóng một cô gái có mái tóc ngắn ngang vai nhẹ nhàng đặt cạnh bên một tách cà phê sữa. Bạn bè thường trêu đùa anh có giai nhân liền quên bạn, anh chỉ cười cho qua. Có đôi khi cần để bản thân thuận theo những gì trái tim mách bảo, đâu cần suy nghĩ và lý trí quá nhiều, trái tim nó có những lý lẽ mà lý trí kia không hề biết đến.

Chờ đợi là một cảm giác mà thời gian luôn dài hơn gấp nhiều lần, anh nhìn qua con phố dài mong được nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

5h – Thời gian cô tan làm.

5h30 – Cô chưa tới, anh nghĩ chắc hôm nay cô phải tăng ca thêm một chút.

6h30 – Khi mà trên đường đã lác đác vài chiếc xe bật đèn, một vài hàng quán bắt đầu lóc cóc thu dọn đồ đạc, bóng chiều cũng đã dần buông, nhưng cô vẫn chưa hề tới. Trong lòng anh như có hàng ngàn con kiếm bò loạn. Nhìn bầu trời đang kéo dày dần những đám mây đen, không khí mát dần mang theo hơi nước, anh đoán chắc trời sắp mưa to. Không biết cô có gặp chuyện gì không mà về muộn như vậy, và không biết cô có mang theo ô hay không? Anh đứng dậy đi ra khỏi quán, ghé qua một quán tạp hóa mua một chiếc ô rồi đi bộ về phía công ty cô.

Đứng trước cửa một cái siêu thị, anh nhìn ngó xung quanh. Có lần cô có nói công ty cô cách quán cà phê khoảng mấy trăm mét, anh có biết nó ở gần cái siêu thị này nhưng anh không biết cụ thể là ở đâu. Anh thầm thấy bản thân mình ngu ngốc khi đã không hỏi cô địa chỉ cụ thể, lại chẳng dám xin số điện thoại của cô sợ cô cảm thấy quá đột ngột, để giờ không biết tìm cô như thế nào. Nhìn đồng hồ gần 7h, trời thì càng ngày càng đen lại chuẩn bị mưa, anh càng thêm nóng ruột.

Một lúc sau, trên bầu trời những chia chớp lóe lên kèm sau đó là tiếng sấm ì ầm, từng hạt mưa bắt đầu đáp xuống như nện vào trong lòng anh. Anh bung ô lên và vẫn tìm kiếm hình dáng của cô trong màn mưa ngày càng nặng hạt đó. Bỗng bên kìa đường, trước cửa một tòa nhà dưới một tấm mái tôn lợp, anh nhìn thấy cô đứng đó. Cô ngó ra ngoài trời đang mưa, vẻ mặt hơi nhăn nhó, rồi anh thấy cô ôm chiếc túi sách vào trong ngực làm tư thế chuẩn bị liều chết xông lên. Không phải cô định chạy ra dầm mưa đấy chứ? Anh vội vàng chạy qua chỗ cô, trong lòng thầm mắng cô đúng là một cô gái coi thường sức khỏe của bản thân, thật sự muốn mở đầu cô ra để nghiên cứu não của cô xem hiện giờ cô đang nghĩ cái gì. Vừa đúng lúc cô lao ra thì anh tới kịp, anh vội vàng kéo cô quay lại.

Cô ngước lên nhìn anh, vẻ mặt bất ngờ như gặp ma vậy. Anh vô cùng vui vẻ và hưởng thụ biểu cảm của cô, anh cười hỏi:

"Định tiết kiệm nước ở nhà hay sao mà lại chạy ra tắm mưa"

Đúng như anh đoán, cô nói cô không mang ô và định dầm mưa đi về.

Cô hỏi tại sao anh lại ở đây, trong lòng anh hơi rối. Anh không thể nói là anh đã đợi cô mấy tiếng đồng hồ và vì lo lắng nên anh đã đi bộ ra đây tìm cô, như thế có phải cô sẽ nghi ngờ và lo sợ mà chạy mất dép không.

Bộ não anh hoạt động hết công suất để tìm ra lý do hợp lý, chợt nhìn thấy một quán phở ở bên đường, ý tưởng lóe ra trong đầu, anh chỉ vào quán phở và nói với cô:

"Anh ghé đây ăn tối, thật không ngờ lại thấy em định làm anh hùng mưa"

"Anh hùng gì chứ, chẳng qua là do bất đắc dĩ thôi, mà anh đi ăn đi ạ" – Cô trả lời anh.

Nói vài câu, anh hỏi cô hôm nay cô có ra quán cà phê không, cô nói muộn rồi nên cô không qua đó nữa. Trong lòng anh bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác mất mát không rõ. Có khi nào anh bị nghiện cô rồi không, sao mỗi lúc đều muốn ở cạnh cô lâu thêm một chút. Nhưng hình như cô không có cùng cảm giác với anh thì phải, minh chứng là hiện giờ anh đang ở đây mà cô lại không muốn nán lại lâu hơn một chút.

Cô chỉ nói một câu vô tình "Vậy anh làm việc của anh đi ạ, em về trước nhé" rồi lại định tự mình chạy về mặc dù trời vẫn đang mưa tầm tã, mặc cho anh đứng đây đang sẵn sàng chờ cô nói nhờ anh làm bảo tiêu cầm ô che đưa cô về. Haizzz, thế không phải người con gái nào cũng thích có một chàng trai che ô cho mình đi dưới trời mưa à? Anh đang thích một cô gái quá vô cảm và không giống với người thường hay sao?

Bỗng anh giật mình, anh vừa nghĩ gì thế? Anh thích cô? Thì ra những cảm xúc lẫn lộn mà những ngày qua anh nhận thấy chính là thích sao? Cảm giác nhớ nhung khi không gặp, lo lắng khi không thấy cô ấy tới, vui vẻ khi cô ấy cười, rồi cả những biểu hiện bình thường trên gương mặt của cô ấy như nhăn mày, bất ngờ, xấu hổ.. anh đều thấy đáng yêu. Lại nhìn cô vẫn đang đăm đăm nhìn vào màn mưa và chuẩn bị co chân chạy về ở bên cạnh, anh lại thấy con đường đi đến hạnh phúc của mình vẫn còn vô vàn gian nan và trắc trở.

Kéo tay cô lại anh đau đầu hỏi: "Em định đội mưa về thật đấy à?"

Cô trả lời anh rất kiên định "Vâng!"

Anh thầm nghĩ nhất định kiếp trước anh có mắc nợ cô. Với những người chậm hiểu như vậy thì tốt nhất là lấy hành động làm tiên quyết, anh lôi cô vào trong dù của mình và kéo cô cùng đi luôn rồi nói "Anh đưa em về".

Cô cất lời định từ chối, anh đành phải giành lời trước lấy cớ là cùng đường, nếu không chắc kế hoạch bồi dưỡng tình cảm, lãng mạn dưới mưa của anh sẽ thất bại mất. Nếu ai còn nói con gái là một người rất nhạy cảm với những người thích mình thì nhất định anh sẽ làm hẳn một bài luận án để phản bác. Hãy nhìn vào cô đi, để thấy được tất cả những gì các người nói là hoàn toàn sai bét. Cũng thật may là cô chỉ từ chối một câu rồi yên lặng cùng anh đi về.

Cả quãng đường cô không nói gì, còn anh thì thật sự cảm thấy bản thân mình đang dần dần đi xuống. Đường đường là một trưởng phòng đàm phán gặp gỡ không biết bao nhiêu khách hàng đối tác, rồi quản lý hơn hai mươi nhân viên cấp dưới mà hiện giờ chỉ đi cùng một cô gái thôi lại làm anh hồi hộp lo lắng và tim thì cứ nhảy loạn xạ. Cũng không phải gặp nhau lần đầu, nhưng những lần trước anh chưa nhận ra tình cảm của chính mình, đến hôm nay khi biết mình thích cô, tự nhiên anh lại cứ lo được lo mất.

Liếc nhìn cô đang bước đi lặng yên bên cạnh, anh tự hỏi đến khi nào cô mới nhìn ra anh thích cô nhiều như thế, và liệu cô có thích anh như anh thích cô hay không?

Bỗng nhiên, cô cất tiếng hát khe khẽ, lại một bài hát về mưa. Tiếng hát của cô nhẹ nhàng hòa tan với tiếng mưa xào xạc qua tán lá cây, khẽ chạm vào tim anh. Anh nhận ra mặc dù đang đi cạnh anh, nhưng cô vẫn tự nhốt mình trong sự cô đơn và trong một thế giới của riêng mình. Hình như, anh vẫn chưa thật sự đi vào được cái thế giới riêng biệt ấy.

Lúc chia tay, anh cố gắng muốn thời gian kéo dài thêm một chút, nhưng cô nói muốn thấy anh bước đi trước nên anh đành cười buồn rồi quay lưng về phía cô đi về phía màn mưa.

* * *

Ghen tỵ với quá khứ

Sau hôm đó, hầu như ngày nào anh cũng sắp xếp công việc và dành thời gian đến quán cà phê chờ cô, anh biết cô thích cà phê sữa nên dặn dò người bồi bàn tự pha cho cô một tách khi thấy cô đến. Lúc ban đầu cô có khéo léo từ chối, nhưng anh vẫn cứ kiên trì thói quen đó, anh muốn cô sẽ nhớ về anh nhiều hơn, nếu không nhớ anh thì ít nhất cũng nhớ mấy ly cà phê sữa của anh gọi cho cô, anh không tin cô cứ vô tâm vô tình mãi.

Có lần anh có hỏi cô, khi pha cà phê cô đổ sữa vào cà phê hay cà phê vào sữa. Cô nói cô thường đổ sữa vào cà phê. Thật ra anh cũng đoán được câu trả lời sẽ là như vậy, nhưng anh nghĩ cả hai cách đều không phải là đáp án hoàn hảo, dù đổ cái gì trước cái gì sau thì cuối cùng muốn tạo thành ly cà phê sữa hoàn chỉnh thì ta phải khuấy đều chúng lên.

Sau khi nói với cô như vậy, cô bỗng im lặng không đáp. Tay cô vân vê ly cà phê sữa và dường như lại đắm chìm trong những ký ức xa xôi nào đó. Anh bỗng nhiên ghen tỵ với những ai đã từng có mặt trong quá khứ của cô, tại sao đã trải qua rồi mà cô vẫn vương vấn hoài niệm như vậy. Rồi chợt cô ngẩng lên nhìn anh, trong khoảng khắc đó anh hình như nhìn thấy trong ánh mắt của cô có sự giao động, tay cô vô thức đưa lên đặt tại nơi trái tim đang đập. Anh tự hỏi, có phải cô đã nhìn thấy anh hay không? Có phải trái tim cô đã rung động hay không, dù chỉ là một chút?

Nghĩ vậy, anh bất giác mỉm cười.

Người ta nói, dù cho ai đó có lý trí và thông minh đến nhường nào thì trong tình yêu, họ vẫn chỉ là kẻ ngốc. Đúng vậy, anh thừa nhận anh đã yêu cô, yêu mỗi khi cô cười, yêu mỗi khi cô im lặng, cả những lúc cô buồn, tất cả thuộc về cô đều khiến trái tim anh trở nên không ổn.

* * *

Muốn thay cô chịu đựng tất cả

Ngày hôm nay mưa nhiều, thật may đến tối trời cũng tạnh, trong quán quen anh vẫn ngồi chờ cô. Khi thấy bóng cô đến trước cửa anh thật vui mừng, vốn định quay qua chào cô như thường lệ, nhưng anh lại nhận ra có điều gì không đúng. Qua tấm kính trên ô cửa sổ, anh nhìn thấy cô đứng im ở đó, cô đơn và buồn bã. Anh thật sự muốn chạy ra ôm cô vào lòng và hỏi đã có chuyện gì xảy ra, nhưng anh lại sợ cô sẽ trốn tránh vì anh lỡ phá đi lớp vỏ ngoài mạnh mẽ mà cô đang cố gắng dựng lên.

Khi yêu ai người ta thường thiếu đi sự khôn ngoan và hay sợ hãi. Mãi về sau anh mới biết, nếu như lúc đó anh đủ dũng cảm để bước đến bên cạnh cô, đưa cho cô một cái ôm ấm áp thì chắc có lẽ con đường tình yêu của anh sẽ không dài và trắc trở như vậy.

Khi cô cố gượng nở nụ cười và bước về phía anh, thật sự anh ước có thể thay cô chịu đựng tất cả. Anh cố gắng tươi cười nhiều hơn, kể những câu truyện hài hước và trẻ con mà anh đã đọc, lặng lẽ quan sát cô, hi vọng tâm trạng cô sẽ tốt hơn và quên đi những chuyện làm cô không vui đó.

* * *

Thử lòng, hối hận

Có tình cảm với một người mà không thể nói ra là một cảm giác vô cùng bức bối. Anh kể với đứa em gái để mong có một lời tư vấn có ích. Cô em gái nghe xong thì cười lăn cười lộn, nói cuối cùng anh cũng gặp phải khắc tinh của đời mình.

Anh mặc kệ cho nó cười chán thì thôi, rồi hỏi có cách nào có thể biết được cô ấy có tình cảm như thế nào với mình không. Cô em gái anh nói điều đó đơn giản, tất cả hãy để nó lo.

Vậy là sáng sớm hôm sau, nó trang điểm xinh đẹp, mặc chiếc váy màu trắng tinh khôi dịu dàng sang đập cửa phòng anh, lôi anh đi ra ngoài công viên chỉ để chụp một tấm ảnh up lên facebook.

Anh còn nghi ngờ, nó bảo cách này chắc chắn sẽ hiệu quả - Anh tin tưởng.

Cả ngày hôm ấy anh nôn nóng chờ kết quả, buổi tối anh muốn qua Pisces để gặp cô, nhưng đứa em lại nói hôm nay anh không nên ra nữa, phải để chị ấy một buổi không thấy anh thì chị ấy mới có thể xác định rõ được cảm xúc của mình. Và.. anh lại tin.

Nói thì đơn giản nhưng thật sự anh ở nhà mà cứ như ngồi trên đống lửa, anh cứ nhìn lăm lăm vào cái điện thoại, đến mức đi vệ sinh cũng phải mang theo chỉ vì đợi cô nhắn tin hỏi về chuyện bức ảnh hoặc chỉ cần hỏi thăm là tại sao hôm nay anh không tới quán hẹn làm đứa em gái phải ngán ngẩm lắc đầu. Anh cũng tự cảm thấy mình hết thuốc chữa, thế nhưng yêu rồi biết làm sao.

Có điều hai anh em nhà anh đã đánh giá quá thấp sự nhẫn nại của cô, hay thật sự cô không hề thích anh một chút nào mà suốt một ngày dài đằng đẵng vẫn không thấy một tin nhắn đến. Suy nghĩ này khiến anh thật sự suy sụp rồi.

Cuối cùng anh vẫn là người chịu thua trước, anh nhắn tin qua facebook cho cô hỏi thăm xem cô đang làm gì, và giải thích về tấm ảnh. Thế nhưng cô không trả lời, và facebook của cô cũng không hề thấy sáng nữa.

Anh thật sự hối hận vì đã nghe lời đứa em quân sư quạt mo kia.

* * *

Kết thúc ngọt ngào

Sáng thứ hai, anh đến công ty như thường lệ, dạo này anh thật khó tập trung vào làm việc. Nhìn cái khung hình được đặt cẩn thận bên góc trái bàn, anh thì thầm đọc hai chữ được viết bằng tay trên tấm ảnh "Vũ Ngân". Tấm ảnh này do anh chụp trong một lần bắt gặp cô đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trên bàn là một ly cà phê sữa mà anh đã gọi cho cô. Đã một tuần kể từ cái hôm anh đăng tấm ảnh với đứa em gái, anh đã không thể liên lạc với cô nữa. Mặc dù anh vẫn cố gắng nhắn tin cho cô, chờ cô ở Pisces hay qua công ty cô nhưng đều không gặp. Nỗi nhớ và sự day dứt khiến anh trở nên nóng tính, các nhân viên cấp dưới dạo gần đây lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng và tận lực tránh động chạm với người cấp trên là anh.

4h30 chiều, hôm nay anh quyết tâm phải gặp được cô bằng được để giải thích. Anh về sớm gần một tiếng, phóng xe qua trực chờ trước cửa công ty cô.

Hơn 5h, thực sự trời không phụ lòng người có tâm, cô bước ra từ cửa công ty. Anh nhìn thấy cô đang cầm điện thoại xem gì đó, và điều chói mắt là cô đang cười rất hồn nhiên. Anh bỗng nhiên thấy mấy ngày nay anh nhớ nhung buồn bã thật không có ý nghĩa, hình như cô chẳng có chút nào quan tâm và để ý đến anh cả, giống như bây giờ cô vẫn cười vui vẻ như vậy.

Anh buồn bực đi tới, cô không để ý nên lao vào trong ngực anh, anh rất muốn ôm cô vào lòng để thỏa nỗi nhớ mong, nhưng lý trí lại không cho anh làm thế. Sau khi nhận ra anh, cô có chút bất ngờ, sau đó lại tỏ ra vẻ mặt không quan tâm giống như lần đầu gặp mặt. Anh không biết mình lúc đó nên có cảm giác như thế nào, thất vọng, hụt hẫng hay tức giận.

Anh đợi cô lên tiếng trước.

Nhưng câu đầu tiên cô nói lại là ".. em đi về trước". Thật sự anh rất muốn có cái máy đọc suy nghĩ để xem trong đầu cô đang nghĩ gì. Chẳng lẽ cô không có gì hỏi anh, hoặc giải thích về sự mất tích của mình hay sao.

Cố tỏ ra bình tĩnh anh nói: "Em đang tránh mặt anh?"

Cô không trả lời. Anh tiếp tục hỏi tới: "Em không đọc tin nhắn? Cho anh biết lý do!"

Sau cùng cô nói lý do là tại vì cô bận.

Nghe cô trả lời xong thật sự anh muốn chửi thề, lý do quá vô lý và trẻ con đi, cô coi anh là đứa bé hai tuổi rưỡi chắc. Cô đúng là người có khả năng làm cho người ta phát điên mà.

Nghĩ tới cô là người vô cùng chậm hiểu và thiếu phong tình, anh đành phải dùng hàng động chứng minh.

Anh kéo tay cô đi và nói: "Vậy giờ chắc em không còn bận, đi với anh đến chỗ này một chút."

Chẳng phải người ta nói con gái thích người ta tặng quà sao, cô ấy thích truyện ngôn tình đúng không, vậy thì anh đưa cô ấy mua truyện ngôn tình, anh không tin cô ấy cứ bơ anh mãi mà không có chút cảm động.

Đúng như anh đoán lúc đưa cô đến hiệu sách cô ấy vô cùng bất ngờ, cả buổi cứ nhìn anh chăm chú, anh nghĩ chắc mình làm đúng rồi, anh phải cố giả vờ tập trung nhìn mấy cuốn truyện rồi thỉnh thoảng lại liếc trộm phản ứng của cô, kết quả là nhìn một lúc lâu mà anh vẫn không biết nội dung của mấy cuốn truyện là gì, cuối cùng anh đành ôm hết cái đống anh đang cầm ra cho cô tự mình chọn lựa.

Cô nhìn một lúc rồi chỉ lấy hai cuốn, anh cầm ra thanh toán rồi đưa cái túi cho cô, sau đó anh mang tâm trạng vui vẻ đi ra lấy xe. Đi được một đoạn anh nhìn quay lại thì không thấy cô theo sau, anh nhìn vào trong thấy cô vẫn đứng im nhìn vào cái túi anh đưa. Chẳng lẽ cô ấy cảm động quá mà bị sốc hay sao? Có phải cô đã nhận ra anh là một người đàn ông hoàn hảo và vô cùng tâm lý?

Lòng anh như nở hoa, anh đi quay lại đến chỗ cô sủng nịnh búng nhẹ vào trán cô một cái rồi nói:

"Ai lấy mất thần hồn của em đi rồi, sao cứ đứng im như thế?"

Anh tưởng tượng như thế nào nhỉ, cô sẽ ngẩng lên nhìn anh bằng đôi mắt long lanh rồi ôm lấy anh nói cảm ơn. Thế nhưng thực tế phũ phàng, cô liếc nhìn anh một cái rồi quay đi bỏ cho anh một cái bóng lưng lạnh lẽo.

Anh thật sự muốn khóc quá, đúng là lòng con gái như biển sâu trời rộng, muốn hiểu rõ nó cũng khó như mò kim đáy biển vậy. Anh lại đã làm sai cái gì à!

Trên đường về, anh chẳng dám ho he câu nào, mấy lần cũng muốn hỏi cô nhưng lại sợ nói sai gì đó khiến cô giận hơn. Anh tự thấy lòng can đảm của mình đã bị chó tha cò cắp đi đâu mất rồi. Lúc về tới phòng trọ của cô, anh đang vắt óc để nghĩ ra một chủ đề gì đó có thể phá vỡ bầu không khí im lặng này thì bỗng cô tiến tới rồi nói xin lỗi. Anh lại bất ngờ và bối rối tập hai.

Anh hỏi lại: "Tại sao lại xin lỗi?"

"Vì em vô cớ giận anh." – Cô đáp

"Tại sao lại giận?" – Anh hỏi tiếp, vì thật sự anh không muốn đoán mò thêm một lần nào nữa.

Nhưng cô lại ấp úng không nói, cuối cùng cô dúi trả lại anh túi đựng mấy cuốn sách mà anh mua cho cô, bỏ lại một câu "Thôi muộn rồi anh về đi" và rồi quay lưng đi mất.

Sự thay đổi bất ngờ của cô khiến anh không thể nào thích ứng kịp. Anh kéo lấy tay cô, anh muốn hiểu rõ vấn đề gì đang xảy ra, anh không muốn cô ra về và mối quan hệ giữa anh và cô cứ mịt mờ như vậy.

Thế nhưng khi cô vừa quay lại thì anh lại hối hận, anh thấy mắt cô hồng hồng mà mang theo ánh nước. Anh vội hỏi:

"Em làm sao? Có chuyện gì sảy ra?"

Vừa mới dứt lời thì nước mắt của cô bỗng ào ào chảy xuống

"Đừng khóc! Đừng khóc! Có chuyện gì nói với anh được chứ?" - Anh trở nên luống cuống vừa lấy tay lau nước mắt cho cô vừa dỗ dành. Lần đầu tiên anh thấy cô khóc như vậy, không còn giả vờ mạnh mẽ rồi cố gắng cười như trước nữa. Đáng chết, anh lại làm cho cô khóc sao?

Anh chợt nhớ mấy cuốn truyện mình mua liền vội nói: "Hay là em không thích mấy quyển truyện này? Được được! Để anh mang về. Đừng khóc nữa! Ngoan!"

Anh nói xong thì cô ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: "Anh nói cái gì cơ?"

Nói cái gì là nói cái gì, chẳng phải vì cô không thích mấy cuốn truyện hoặc là ghét đi với anh nên mới khóc như vậy à. Nghĩ đến đây anh lại thấy buồn bã, nhưng anh lại không muốn thể hiện ra nên nói lái sang truyện khác.

"Anh nói em khóc nhìn rất xấu."

"Không, anh vừa nói là em không thích truyện?" – Cô vẫn cố chấp hỏi lại.

Anh đành trả lời: "Đúng thế, có phải vì em không thích mấy cuốn truyện này không, không thì tại sao lại khóc như vậy?"

Cô bỗng ngưng khóc rồi nói với thái độ ngạc nhiên.

"Anh nói, truyện này anh mua cho em!"

Anh muốn ngẩng đầu lên trời và hỏi "trời ơi, đang có chuyện gì xảy ra vậy, vậy ra cô không biết quà này anh mua cho cô sao? Cô đúng là một cô gái đầu đất chính hiệu, hành anh thật khổ mà."

"Không mua cho em thì cho ai!" – Anh bất đắc dĩ trả lời.

Thế rồi cô lại im lặng, sự im lặng của cô khiến anh rất khó chịu, mỗi lần như thế anh lại có cảm giác cô đang khóa cái thế giới của bản thân mình lại, bỏ mặc anh ở ngoài khiến anh không tìm được lối vào. Sau đó cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt như rất kiên định và quyết tâm.

"Anh về đi, chúng ta nên dừng lại ở đây thôi, từ nay về sau chúng ta không cần gặp nhau nữa. Những cuốn truyện này anh hãy mang về cho cô ấy, chắc cô ấy sẽ rất vui mừng. Em.. thật lòng chúc anh hạnh phúc!"

Nói rồi cô cúi đầu bước đi, anh ngẩn người, vội ôm cô ấy lại rồi nói: "Cô bé ngốc, em chúc anh hạnh phúc với ai? Cái gì mà từ nay không gặp nữa, cô ấy là người nào, em đang nói ngốc cái gì vậy?"

Cô ấy vẫn khóc sụt sịt. "Người yêu của anh, em đã nhìn thấy anh và cô ấy trên facebook."

"Khi nào?" - Anh cúi đầu xuống hỏi, trời ơi anh có người yêu khi nào mà anh không biết.

"Vào chủ nhật tuần trước, anh và cô ấy rất.. xứng đôi."

Anh bỗng nhớ lại vụ thử lòng với bức ảnh với cô em gái anh, anh bật cười khe khẽ. Thì ra là vì nó, báo hại anh bị cô giận và cho ăn bơ một tuần trời mà không biết nguyên nhân tại sao. Nhưng cô phản ứng như vậy có phải là cô cũng để ý đến anh không, cô đang ghen sao? Trong lòng anh lại như thấy ánh sáng mặt trời rồi. Nghĩ vậy nhưng anh vẫn hỏi lại.

"Thì ra là vì vậy mà em tránh mặt anh suốt một tuần, và vừa rồi định không thèm gặp anh nữa?"

Cô im lặng. Nhưng trong trường hợp này anh tự cho rằng cô im lặng chính là đồng ý. Anh để cô đối diện với anh rồi nói.

"Cô ngốc, đó là em gái anh, tại sao em lại không hỏi lại tự mình suy nghĩ?"

Cô ngẩng nhìn vào anh và hỏi: "Thật sao?"

"Vô cùng thật! Em.. đang ghen?" -Anh khẳng định.

Mặt cô bỗng nổi lên một rặng mây đỏ, vùng vằng đẩy tay anh ra chối bỏ không chịu thừa nhận. Anh nhìn thấy cô như vậy thì chợt nghĩ "thật đáng yêu". Mọi chuyện xảy ra như vậy cô vẫn còn định trốn mà không chịu thừa nhận tình cảm của mình ư! Khi đã xác định rõ ràng mọi chuyện rằng cô cũng thích anh, thì anh còn nghĩ gì mà không tỏ tình luôn cơ chứ.

Nghĩ là làm, anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh đang cần tìm một người phụ trách hạnh phúc của bản thân, anh có thể... giao nó cho em được chứ?"

Thấy cô không nói gì, trái tim anh bỗng nhiên nhảy loạn lên. Anh không dám chắc những suy nghĩ của mình là đúng, rằng cô cũng đã đem tình cảm trao cho anh. Anh chỉ sợ chính mình đa tình rồi tự suy diễn, sợ cô sẽ từ chối, sợ bản thân sẽ lại bị thất vọng. Cố nén lại cảm giác hoang mang, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng và xác nhận lại lần nữa: "Em à, làm bạn gái anh nhé!"

Thời gian như dừng lại ở khoảng khắc ấy, mỗi một giây trôi qua dài tựa như một thế kỷ, khoảng khắc.. anh chờ đợi câu trả lời của cô.

Bỗng! Cô đưa tay lên ôm thật chặt lấy anh.

Từng cơn gió thỉnh thoảng vẫn thổi nhè nhẹ khẽ len qua những tán lá cây. Cả thành phố giống như hoàn toàn chìm trong im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng trái tim của anh và cô đang hòa cùng nhịp đập. Giữa cái thế giới rộng lớn này, có hai người đã tìm được nhau!

Tình yêu giống như một ly cà phê sữa, không quan trọng ta đổ gì vào trước hay sau mà quan trọng là khi đổ xong ta phải khuấy đều cho hai thứ cùng hòa quyện. Giống như anh và em, không quan trọng ai yêu ai trước mà cái cuối cùng để chúng ta đến bên nhau chính là sự đồng điệu và cùng thấu hiểu lẫn nhau. Cái gọi là duyên phận, chính là trong ngàn vạn người gặp được người cần gặp là em, trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước. Hãy cứ sống như mình muốn, làm những điều mình thực sự yêu thích, còn lại thì hãy để cho trái tim tự nó dẫn đường.

_HOÀN_