Quán cà phê Pisces
Ngân đang nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, từng đợt khói tỏa lướt qua mặt lẫn theo mùi sữa dìu dịu giống như làn không khí ngoài trời vừa mới được tắm táp sau cơn mưa lúc này, bản nhạc không lời quen thuộc của quán vẫn dập dìu khe khẽ lúc gần lúc xa.
Ngân vẫn thường tới đây ngồi sau giờ làm, cũng không biết thói quen ấy có từ bao giờ, mỗi lần vẫn góc cũ, vẫn thứ cà phê sữa vừa đắng vừa ngọt đó, vẫn cái bản nhạc kia cũng giống như những thứ cảm xúc xa xưa mà Ngân vẫn hối tiếc để hoài niệm.
Bỗng tiếng điện thoại reo.
"Nếu đang yêu nhau chỉ cần
Nhìn mưa sẽ nhớ nhau hơn
Thế nhưng sao chia tay lại sợ
Giọt mưa thấm đẫm cô đơn.."
Tiếng hát của Mr. Siro kéo Ngân về với thực tại. Bài hát này từng là bài Ngân rất thích, thế nhưng giờ Ngân đã chẳng còn nhiều cảm xúc như xưa nữa. Có lẽ do thời gian thay đổi, hoặc do tình cảm con người đã thay đổi.
Trên màn hình hiện chữ "Mamy", Ngân chưa nghe cũng đã biết nội dung câu truyện sắp tới.
Ấn nút nghe
"Alo, mẹ ạ."
"Ừ, mẹ mày chứ còn ai, thế đi làm về chưa? Đang làm gì, đã ăn cơm chưa? Sao gọi một lúc mới bắt máy?
Ngân đau đầu vuốt chán, lần nào gọi điện mẹ Ngân cũng mở đầu bằng một tràng những câu hỏi như vậy.
"Con làm về rồi mẹ ạ, vừa con bận chút nên không bắt máy ngay "
"Ừ, bận gì thì bận cũng nhớ ăn cơm vào, đừng có mà bỏ bữa.."
"Vâng, con biết rồi mẹ. Mà mẹ gọi cho con có chuyện gì không ạ?"
"Không có chuyện gì thì không gọi được à! Cuối tuần này có bận gì không, về nhà một bữa, có việc cần.."
Nhấp ngụm cà phê, Ngân hỏi: "Dạ viêc gì thế ạ?"
"Còn việc gì nữa, về nhà đi xem mắt.."
Ngân súyt nữa thì phun hết chỗ cà phê vừa uống ra ngoài.
Giọng Ngân cao hơn bình thường.
"Mẹ à, thời đại nào rồi mà mẹ còn bắt con đi xem mắt, con gái mẹ vẫn còn trẻ khỏe, không đến mức phải đi xem mắt đâu, chuyện tình cảm phải để nó đến tự nhiên chứ ạ!"
"Hai mươi bảy tuổi đầu rồi còn trẻ cái gì, bằng tuổi mày ngày xưa tao đã hai đứa rồi. Không nói nhiều, cuối tuần là phải về, không thì cứ ở trên đấy đừng bao giờ về nữa.."
Tút.. tút.. tút..
"Alo! Alo mẹ à.."
Ngân chưa kịp nói gì thì đầu bên kia mẹ đã tắt máy. Xoa xoa cái trán bất lực, Ngân chỉ biết thở dài. Đây cũng không phải lần đầu tiên mẹ gọi điện nói về chuyện này. Chỉ là những lần trước Ngân đều lấy cớ bận việc, rồi nói xem mắt là chuyện của ngày xưa rồi nên vẫn trốn tránh mãi, không biết lần này sao mẹ lại làm gắt như vậy.
Từ nhỏ Ngân đã được chứng kiến cảnh gia đình không hòa thuân, bố mẹ cãi nhau như cơm bữa. Cái hình ảnh bố say rượu rồi về đánh mẹ, mâm cơm chưa kịp ăn bị hất văng ra sân, rồi từng tiếng chửi rủa đập phá, đồ đạc rơi vỡ trong sự bất lực và tiếng khóc của mấy đứa em, tất cả khiến Ngân ám ảnh về việc lấy chồng. Không phải Ngân chưa từng nghĩ đến việc lấy một người chồng, ổn định cuộc sống giống như bao người khác. Chỉ có điều, Ngân chưa có đủ niềm tin vào ai đó có thể đem lại hạnh phúc cho bản thân. Mà với Ngân, nếu đã không có hạnh phúc thì Ngân chấp nhận cuộc sống độc thân như hiện tại.
Ngân là một người lớn lên trong sự thiếu tình yêu thương và ấm áp.
Thế nên, Ngân luôn khao khát.
Có một người yêu mình, đem cho Ngân sự ấm áp và an toàn, để rồi Ngân luôn tìm kiếm và chạy theo điều đó.
Năm 17 tuổi, Ngân thích một cậu bạn cùng lớp. Đó là người bạn duy nhất luôn ngồi nghe Ngân tâm sự chuyện gia đình. Nhưng cậu bạn đó lại thích người bạn gái cùng bàn với Ngân.
Năm 19 tuổi, khi còn mới bỡ ngỡ bước chân vào Đại học, giữa thành phố Hà Nội phồn hoa này, Ngân gặp thích một anh khóa trên cùng trường. Là người vẫn cho Ngân đi nhờ xe đến trường mỗi khi hai người có cùng tiết. Nhưng khi Ngân lấy dũng khí mở lời, anh ấy từ chối bằng một dòng tin nhắn thật dài.
Năm 22 tuổi, Ngân thích một người nhỏ hơn Ngân 1 tuổi nhưng là người luôn biết cách che chở và vô cùng ấm áp. Nhưng tình cảm đó cũng không thể có kết thúc đẹp do người kia người chẳng vượt qua được khoảng cách do tuổi tác.
Cuộc sống luôn là thế, không phải Ngân lạnh nhạt hờ hững, chỉ là do chưa gặp đúng người đúng thời điểm. Mỗi một lần thương, lại phải buông tay, rồi lại phải bước tiếp trên cuộc hành trình tìm kiếm tình yêu thương chưa biết điểm đến đó, dần dần Ngân cũng cảm thấy mệt mỏi và trai sạn.
Trời bỗng nhiên đổ mưa.
Chìm vào trong ký ức xa xôi, Ngân vân vê ly cà phê đã nguội lạnh.
Chợt bên cạnh có tiếng hát khẽ
"Có ai chỉ còn một mình, mà không ghét những cơn mưa?
Lý do chia tay là gì, chẳng còn ý nghĩ cho ai.
Khi người ở lại giờ đã mất đi tất cả, chỉ muốn tin chính mình.."
Thật kỳ lạ, tiếng hát đấy lại thu hút một người luôn bỏ quên mọi thứ xung quang như Ngân. Cũng có thể là do đó là bài hát Ngân đã từng yêu thích, và giờ vẫn để làm bản nhạc chuông theo thói quen trong điện thoại.
Ngân quay sang nhìn thì thấy một người con trai ngồi cách Ngân một bàn, cũng cạnh một chiếc cửa sổ. Lúc này người đó cũng đang nhìn qua khung cửa hướng ra đường phố, mắt nhìn xa xăm giống như muốn xuyên qua màn đêm để nhìn thấy một thứ gì đó.
Như nhận ra có người nhìn, người đó quay sang. Trước khi bắt gặp ánh mắt ấy, Ngân chưa bao giờ nghĩ sẽ có người có một đôi mắt sâu thẳm và tĩnh mịch như vậy.
"Thích bài này?" Người đó mở miệng trước.
"Không thích!" Cô trả lời
Người đó mỉm cười.
"Không thích? Tại sao lại để làm nhạc chuông điện thọai?"
Ngân nhìn người đó một lúc rồi quay đi nhìn qua cửa sổ.
"Cuộc sống nhiều khi không phải thứ gì thích đều có được, không phải thứ gì không thích là có thể bỏ qua."
Ngân buông một câu mà dường như không liên quan đến câu hỏi.
Người đó không nói gì, và Ngân cũng im lặng.
Cả không gian chỉ còn nghe thấy tiếng lách cách của chiếc thìa khuấy va vào ly, xen lẫn tiếng nhạc lặng lẽ.
Gặp mặt