Bị một lần trước đó hù dọa, Giang Mính đối với Kỷ Tầm có thể nói là muốn gì được đó. Nếu là hắn ở nhà, sẽ tận lực bỏ ra một khối lớn thời gian đến ở cạnh Kỷ Tầm, cùng cậu ăn cơm, thời điểm bác sĩ thay thuốc cũng ở bên cạnh nhìn, ban đêm cùng giường cùng gối liền càng không cần phải nói. Lúc đến công ty, điện thoại riêng vẫn luôn mở thuận tiện cho Kỷ Tầm liên lạc với chính mình.
Bác sĩ Lương nói bệnh nhân bị mất trí không nhớ những ký ức thuộc về mình, nhầm lúc sẽ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, bởi vậy Giang Mính đối với Kỷ Tầm đều là hoàn toàn nhường nhịn giúp cậu khôi phục, đối với cậu mà nói chỉ có lợi mà chẳng có hại gì.
Kỷ Tầm cũng không hề chán ghét Giang Mính, cậu xác định được tình cảm của Giang Mính đối với mình là thật, liền không có dính lấy hắn cả ngày, đương nhiên những lúc Giang Mính xử lý công việc cậu đều không có biểu hiện quấy rầy, chỉ cần Giang Mính nói rõ ràng với cậu ngày hôm nay đi nơi nào làm chuyện gì đại khái mấy giờ trở về, Kỷ Tầm liền sẽ không cáu kỉnh, chỉ ở trong nhà như bé ngoan chờ lão công trở về, ăn cơm uống thuốc cũng không cần thiết người khác bận tâm.
Cuộc sống nhàn nhẹ thư thái như vậy đã qua nửa tháng, cánh tay phải bị thương của Kỷ Tầm đã hoàn toàn khôi phục, chỉ để một cái vết tích nhàn nhạt, bác sĩ Lương tỉ mỉ kiểm tra lại thân thể cho cậu, xác định đã khỏi bệnh liền không cần ở trong gian phòng bệnh nữa.
Này là một chuyện tốt, Giang Mính kéo tay Kỷ Tầm đi một vòng trong ngôi nhà để cho cậu chọn gian phong thích nhất, Kỷ Tầm không rõ, trực tiếp tiến vào phòng ngủ chính, đem gối nhỏ của mình đặt lên giờng lớn của Giang Mính.
Khỏi bệnh rồi đương nhiên phải về phòng lớn cùng lão công ngủ chung chứ. Không muốn chuyển sang phòng khác đâu.
Giang Mính đối với ý định lựa chọn của tiểu Omega đã nắm rõ trong lòng. Hắn cũng không ngại Kỷ Tầm càng lúc càng xâm nhập sâu vào cuộc sống sinh hoạt của chính mình, mà để cho Kỷ Tầm tự chọn phòng cũng là vì tôn trọng ý định của cậu, hắm hoàn toàn có thể sắp xếp cho Kỷ Tầm ngủ tại phòng hắn thỏa mãn ý đồ riêng, nhưng hắn trước sau lo lắng, sẽ có một ngày Kỷ Tầm khôi phục ký ức nhớ tới những chuyện này thì không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Là hắn đem Kỷ Tầm giấu tại nơi này chính là không có ý đồ tốt, hắn là muốn những thứ Giang Tiều coi như trân bảo từng cái từng cái hủy đi, hủy không được liền cướp, nhưng hắn không thể phá huỷ Kỷ Tầm, cho nên chỉ có thể cướp người tới đây, từng có định đùa bỡn cậu nhưng hắn phát hiện, chính mình trước sau không nhẫn tâm được.
Kỷ Tầm vừa khóc, hắn liền nhẹ dạ, mềm lòng đến rối tinh rối mù, không có biện pháp nào.
Kỷ Tầm bị lạ giường, đêm đầu tiên ngủ trên giường lớn có chút không quen, nhưng vì có Giang Mính năm kế bên để cậu cọ cọ vào ngực, cũng nhanh chóng an ổn lại liền vào mộng.
Ngủ với cậu được vài hôm, không biết tại sao Giang Mính lại có chút phát hỏa, Lương Duy liền đến xem một chút, đơn giản chính là ban đêm ngủ không ngon, hỏa khí quá vượng không có chỗ phát tiết liền phát sốt nhẹ, bác sĩ Lương cũng là Alpha, tự nhiên đều hiểu, nhỏ giọng hỏi Giang Mính: "Hai người chung giường chỉ để ngủ thôi à?"
Giang Mính nhìn hắn một cái, không trả lời, xem như là ngầm thừa nhận.
Lương Duy cố nhịn cười nói: "Khổ cực ngài a Giang tiên sinh." Sau đó lấy cho hắn thuốc hạ sốt.
Kỷ Tầm nhiều lần nhìn thấy lão công lén lút uống thuốc, còn tưởng rằng hắn sinh bệnh, gấp đến độ đi tìm Lương Duy, Lương Duy bị Giang Mính bịt miệng một chữ không dám cùng Kỷ Tầm tiết lộ, chỉ nói là cảm vặt. Uống thuốc liền sẽ tốt lên Kỷ Tầm lúc này mới yên tâm, buổi tối Giang Mính vừa uống thuốc xong liền thấy trên bàn đặt một viên kẹo sữa bò.
Là hắn trước đó dụ Kỷ Tầm uống thuốc mà mua đến.
Kỷ Tầm hai tay nhỏ đem viên kẹo lột vỏ rồi đưa đến bên miệng Giang Mính, nói nghiêm túc: "Ăn kẹo vào sẽ không đắng nữa."
Lời này hắn đối với Kỷ Tầm trước đó uống thuốc đã nói, bây giờ lại là tình huống ngược lại.
Giang Mính bị cậu như trẻ nhỏ mà chăm sóc, cư nhiên cảm thấy được không có gì không tốt, hắn nhai lấy viên kẹo đầy mùi sữa, ôm bé Omega ngoan ngoãn trở về phòng ngủ, đem người đè lên dưới thân, nâng khuôn mặt nhỏ của cậu hôn một cái.
***Ủa ai cho công quân hôn em bé sữa của toaiiii vậy???
Cũng không dám làm thêm cái gì, lúc này tâm tình tràn ngập yêu thích chỉ muốn hôn cậu một chút để không nghẹn đến hỏng.
Kỳ thực Giang Mính tại trung tâm thành phố cũng có một ngôi nhà, những lúc nghỉ ngơi thường ở đó, rất ít khi về Lan Thự, vì là biệt thự xây ở trên núi nên đi đi về về có chút không tiện, hơn nữa nơi này đối với Giang Mính mà nói nơi này bất quá chỉ có hơi rộng rãi một chút, hắn mua ngôi biệt thự này thật ra là vì mẹ hắn thích trồng hoa lan, thật ra để ở chỉ là thứ yếu.
Hắn trước đây bận công tác, rất ít về nơi này.
Mà hiện tại, ngôi biệt thự này bên trong không chỉ có nuôi hoa, còn giấu một bảo bối nhỏ, hắn nghĩ tới Kỷ Tầm ở nhà chờ đợi mình cùng nhau ăn cơm ngủ chung, liền cảm thấy được chính mình thật sự có nhà để về, dần dần ngôi nhà ở trung tâm thành phố kia bị hắn bỏ quên không về.
Những khi có thời gian nghỉ, Giang Mính cũng sẽ không làm công việc gì cả ngày đều ở bên cạnh Kỷ Tầm bồi cậu.
Mùa đông trận tuyết rơi đầu tiên tại buổi tối giáng lâm, dậy sớm, bên ngoài đã bao phủ trong làn áo bạc.
Kỷ Tầm nhìn thấy bên ngoài tuyết đã rơi, liền vui mừng giống như một đứa trẻ. Giang Mính bọc cậu kỷ lại bằng khăn choàng cổ và găng tay rồi mới thả người ra ngoài chơi.
Kỷ Tầm đắp người tuyết đến quen tay, tốc độ nhanh chóng, động tác tay thành thục khiến người khác không biết liền tưởng vết thương nơi tay phải mới vừa khỏi không lâu, Giang Mính muốn giúp đỡ đều không giúp được, cuối cùng lúc sắp hoàn thành mới biết người tuyết thiếu cái mũi, Giang Mính đi nhà bếp cầm củ cà rốt cắm lên người tuyết.
Kỷ Tầm cảm thấy rất thích thú, nhanh chóng bắt đầu đắp người tuyết thứ hai to hơn, Giang Mính cũng nắm một quả cầu tuyết đắp theo Kỷ Tầm, tuổi thơ của hắn trãi qua ảm đạm cùng vô vị, những thú vui này hắn căn bản đều không biết.
Cuối cùng Kỷ Tầm nặn được một khối tuyết tròn lớn, mà Giang Mính trên tay cũng vừa vặn nặn thành một khối tuyết kích cỡ giống nhau.
Một lớn một nhỏ nặn một chút vừa vặn liền thành một người tuyết.
Giang Mính đem cả rốt cắm lên làm mũi người tuyết, lúc Giang Mính đang muốn dùng hai quả anh đào làm mắt thì Trang Dịch cầm một xấp tài liệu đi đến bên cạnh hắn rỉ tai vài câu.
Kỷ Tầm thấy hắn dừng lại động tác, liền hỏi làm sao vậy.
Giang Mính tiếp nhận kia xấp tài liệu, cùng Kỷ Tầm nói: "Có chút việc cần xử lý, Tiểu Tầm chơi tiếp đi."
"Anh phải đi sao?" Kỷ Tầm ném đi nắm tuyết đang nặn, liền nắm lấy tay của Giang Mính
"Không đi, tôi ngồi trên ghế xem." Giang Mính chỉ chỉ ghế dựa cách đó không xa.
Kỷ Tầm lúc này mới một lần nữa treo lên khuôn mặt tươi cười, phóng khoáng nói: "Vậy mau đi xử lý đi a! Chờ anh trở về sẽ phát hiện em làm xong một người tuyết lớn rồi!"
Giang Mính để Trang Dịch chơi cùng với Kỷ Tầm, sau đó chính mình ngồi vào trên ghế, mới bắt đầu đọc tư liệu.
Là hắn bảo Trang Dịch đi tìm tư liệu của Kỷ Tầm.
Kỷ gia đem đứa con trai độc nhất bảo vệ rất tốt, Trang Dịch tra xét hơn một tháng, mới lấy được những tài liệu này.
Bên trong có sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của Kỷ Tầm, tỉ mỉ đến trường học, bạn bè đều biết rõ.
Giang Mính trước kia điều tra cậu là có mục đích, Giang Tiều đối với tốt cậu vì lợi dụng được Kỷ gia giúp hắn, hiện tại hắn đối với nội dung này không còn bao nhiêu hứng thú.
Bên trong có vài bức ảnh màu, đều là Kỷ Tầm khi còn bé từ ba tuổi đến mười bảy tuổi đều có.
Giang Mính nhìn mấy tấm hình không dời mắt. Bên trong đều là ảnh chụp chng của cậu cùng người khác, có ảnh chụp cùng ba mẹ cậu, còn có chụp cùng gia gia, xem ảnh liền biết cậu giống mẹ còn có chút đẹp hơn, lớn lên liền trở thành một thanh niên đẹp trai, tiểu Kỷ Tầm là đang cười, chỉ là một tấm hình cũng có thể khiến người ta cảm nhận được cậu rất vui vẻ.
Giang Mính lật tới vài trương tiểu Kỷ Tầm chơi tuyết bức ảnh, trong hình Kỷ Tầm đại khái bảy, tám tuổi dáng dấp, bọc đến cùng bánh chưng giống nhau tại trong tuyết chơi, hoặc là bị ba ba ôm tại trong tuyết lăn, hoặc là cùng mụ mụ quả cầu tuyết, đều là khoái nhạc ký ức. Khó trách hắn hội như vậy thành thục, này đó tràn ngập trẻ con thích thú sự vật là Kỷ Tầm từ nhỏ chơi đến lớn.
Giang Mính lần đầu cảm nhận được Kỷ Tầm cùng mình là không giống nhau, hắn là một đứa con riêng không hơn không kém, mà Kỷ Tầm lại là bảo bối nhỏ của Kỷ gia được tất cả mọi người yêu thương nâng niu mà lớn lên.
Giang Mính biết được lúc nhỏ cậu thật sự vui vẻ thoải mái, hắn có chút đố kị với tình thương mà từ nhỏ Kỷ Tầm đã nhận được.
Kỷ Tầm mất trí nhớ liền hướng hắn bộc lộ ra tính tình trẻ con cáu kình chờ đợi được nuông chiều, cậu muốn Giang Mính cưng chìu không phải là không có đạo lý, bởi vì cậu từ nhỏ chính là ở trong môi trường được bảo bọc kỹ càng này lớn lên.
Nhưng Kỷ Tầm ngày trước lại vì tên rác rưởi Giang Tiều mà tình nguyện nhẫn nhịn.
Giang Mính nghĩ đến đây, tâm lý liền dâng lên một trận âm u. Hắn nghĩ chính mình đem Kỷ Tầm cướp đi giấu ở bên người chưa chắc là sai, Giang Tiều là không xứng với sự tốt đẹp của Kỷ Tầm.
Sau đó mới lật tới mặt sau, mười tuổi Kỷ Tầm ngũ quan nẩy nở, cầm lấy một con rùa nhỏ hướng ống kính quay cận mặt, đây là tấm hình buồn cười nhất nằm bên trong, Giang Mính cười cười cho qua, lại muốn nhìn thêm lâu một chút, chợt nhớ tới một ít chuyện cũ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Kỷ Tầm cách đó không xa chơi đến vui vẻ, bỗng nhiên ý thức được e rằng hắn trước đây cùng Kỷ Tầm không phải là không có giao tiệp...