Giang Mính chồm dậy đem mình gối đẩy đến bêm cạnh gối của Kỷ Tầm, sau đó mới nằm xuống ôm chầm lấy eo cậu, đầu tựa trên bả vai ghé vào lỗ tai cậu nói: "Làm sao bây giờ, không ôm em tôi cũng không ngủ được."
"Có thể, có thể sẽ bị lây cảm..."
"Không sợ, thân thể tôi rất tốt."
Giang Mính cà cà bên tóc mai của Kỷ Tầm, trong mũi tất cả đều là hương tin tức tố vị sữa bò tinh khiết, nhẫn nhịn không được cảm thán nói: "Em hôm nay thật thơm."
Kỷ Tầm cảm thấy được có chút ngứa, nhưng cũng không né: "Có thể là bởi vì bị bệnh, mới có thể rất thơm."
"Ừ" Giang Mính cũng nghĩ như vậy, tín tức tố có thể vì tình trạng sức khỏe của Omega mà phân bố ra ngoài, nếu như bị bệnh cũng sẽ tràn ra mùi vị có chút rõ ràng.
Lần trước xuất hiện tình huống như vậy, nên Giang Mính liền không nghĩ nhiều.
Kỷ Tầm trước sau cố kỵ chính mình lây cảm mạo cho người phía sau, không chịu xoay người đối mặt cùng Giang Mính, chỉ nằm nghiêng phía sau lưng để Giang Mính áp chặt một thân ấm áp, cảm giác đến so với túi chườm nóng trong tay còn ấm áp hơn.
Hai người tựa sát vào nhau rất nhanh liền ngủ đi.
Giang Mính mơ một giấc mộng đẹp, mơ tới chính mình ngâm thân thể ngập trong sữa bò thơm ngọt, sữa bò bao vây lấy da thịt của hắn, xúc cảm nhẵn nhụi ấm áp trêu ghẹo nhân, giấc mộng ý như thật khiến hắn thoải mái đến không nói nên lời. Thời điểm hắn trầm mê hưởng thụ, sữa bò ấm áp bỗng nhiên trở nên nóng bỏng sôi trào, thậm chí còn sôi sục lên thiêu đến hắn một thân nóng rực, có loại cảm giác đem chính mình đi đun sôi.
Mộng đẹp biến thành ác mộng khiến hắn trực tiếp tỉnh lại.
Lúc mở mắt ra quanh thân vẫn như cũ một mảnh tăm tối, hô hấp quả thực có chút bị khí vị ngọt ngào kia chi phối, tầm mắt bị che đi xúc giác mới càng thêm mẫn cảm, hắn lập tức nhận ra được trong mộng "nguồn nhiệt" hiên tại là tiểu Omega hắn ôm vào trong ngực, giờ khắc này như là một cái lò lửa nhỏ toàn thân phát nóng.
Hắn liền vội vàng đứng lên mở đèn giường, ánh đèn sáng bưng dập lập tức chiếu sáng.
Omega hãm bên trong chăn nóng đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên, cả căn phòng ngập tràn hương tin tức tố ngọt nị khiến Giang Mính cơ hồ mất lý trí, hắn quay người cầm lấy một chén nước lạnh trên bàn đổ xuống từ trên người mình lúc này mới tỉnh táo một chút.
Hắn ôm lấy Kỷ Tầm, mới phát hiện Omega đã một thân kiều nhuyễn, hắn vỗ vỗ hai má kêu tên của cậu, Kỷ Tầm hiển nhiên sớm bị kêu đến tỉnh, nghe có người gọi tên liền miễn cưỡng mở mắt ra, đại khái là thấy rõ người ôm lấy chính mình là ai, không nói hai lời liền vùi đầu vào l*иg ngực của Giang Mính cọ xát, dùng âm thanh nức nở yếu ớt đến cực điểm nói: "...Em... Thật khó chịu... Thật kỳ quái... A... Lão công... Anh mau giúp em..."
Giang Mính không có kinh nghiệm tình trường gì cả, mà tình huống như thế dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là phát tình.
Hắn đem Kỷ Tầm mềm oặt một lần nữa nhét về trong chăn, sợ cậu ngộp liền đem chăn kéo ra một ít, sau đó mới nắm lên điện thoại di động gọi Lương Duy đến, điện thoại di động reo hồi lâu nhưng không ai tiếp, Giang Mính không kịp đợi chân trần chạy xuống lầu, vọt tới phòng của Lương Duy gõ cửa liên tục, đem hắn đánh thức.
"Kỷ Tầm phát tình!" Giang Mính hướng về phía mặt chưa tỉnh ngủ của bác sĩ Lương nói: "Cậu mau đi nhìn xem, có cần thuốc ức chế hay không?"
Lương Duy đột nhiên tỉnh táo, chạy về phòng đề ra cái hòm thuốc hướng trên lầu chạy tới.
Giang Mính lúc xuống lầu đã đắp chăn cẩn thận cho cậu, không được bao lâu chăn cũng đã bị Omega cọ đến xộc xệch, ở trên người cũng đã mỏ bung hết mấy cái cúc áo, hình ảnh kia đối với bất kỳ Alpha nào mà nói đều có thể nói là hương diễm, Lương Duy mở cửa liếc mắt nhìn liền lập tức gài chốt cửa lại, trong cái hòm thuốc lấy ra thuốc ức chế, đưa cho Giang Mính: "Ngài đi vào đút cho cậu ấy uống."
Giang Mính nhìn thuốc trên tay hỏi: "Uống cái này liền tốt?"
"Chỉ có thể giảm bớt." Hắn đem Giang Mính hướng trong phòng đẩy: "Ngài trước tiên cho cậu ấy uống rồi lại nói, tôi chờ ở bên ngoài."
Giang Mính chỉ có thể cầm thuốc lên giường, hắn đem Kỷ Tầm từ trong chăn ôm ra ngoài, sau đó hòa thuốc vào nước đưa đến bên miệng Omega, Kỷ Tầm bị tình nhiệt hành hạ đến cơ hồ mất nước, đôi môi lúc này đều phát khô bỗng nhiên đυ.ng tới vài giọt chất lỏng lạnh lẽo, lập tức mở miệng chủ động nhanh chóng uống nước, chỉ uống một hớp liền cau mày không uống nữa: "... Đắng!"
"Không đắng." Giang Mính dụ dỗ cậu: "Uống liền không khó chịu, nghe lời." Nói liền đem nước thuốc rót vào trong miệng Kỷ Tầm, Lương Duy nói rót cũng phải rót hết, Giang Mính chỉ có thể làm theo.
Kỷ Tầm ngước đầu bị cưỡng chế uống thuốc ức chế, uống được cuối cùng sặc đến ho khan, khóc lóc hộc ra hơn một nửa thuốc.
Giang Mính khó nhịn được đau lòng, không còn dám làm ra hành động cưỡng bách, thuốc còn cầm trên tay cũng để sang một bên, Kỷ Tầm ở trong l*иg ngực của hắn khóc một lúc, thuốc ức chế thật giống liền nổi lên hiệu quả, ý thức của cậu thanh tỉnh ba phần, khí lực khôi phục một chút, trước mắt người xem càng thêm rõ ràng.
Cậu theo du͙© vọиɠ của cơ thể, ôm lấy cổ Giang Mính tựa sát vào hôn. Thuốc ức chế đại khái chỉ có khả năng khiến thân nhiệt Omega ổn định, nửa điểm cũng không có chức năng khống chế lại tin tức tố tràn ra ham muốn.
Giang Mính vốn là căng thẳng thần kình nhẫn nhịn, bây giờ bị Kỷ Tầm trêu chọc hôn hai lần, lạch cạch một tiếng đứt đoạn triệt để.
Lý trí đều bị ném ra sau đầu, hắn đem Kỷ Tầm đặt ở dưới thân, đem du͙© vọиɠ mấy ngày nay nhịn xuống cùng nhau phát tiết, Omega phát tình hương thơm kiều nhuyễn mềm mại, một khi câu dẫn thành công liền tự giác liền ngoan ngoãn thuần phục, bé ngoan nằm ở phía dưới tùy ý mặc cho động tác người lộng hành, một chút phản kháng đều không có, không chỉ có như vậy, còn có thể vô điều kiện đón ý hùa theo, phát ra âm thanh toàn bộ đều uyển chuyển êm tai, có thể câu đi ba hồn bảy vía.
Bị du͙© vọиɠ chi phối điều động liền như biến thành dã thú.
Giang Mính được nước tiến tới hết gặm rồi lại cắn, mới đem bàn tay tiến vào trong chăn thăm dò vào vị trí đã ướŧ áŧ từ lâu, Kỷ Tầm cùng phát ra một trận âm thanh ngọt nị nho nhỏ, khuôn mặt đẹp đẽ nhuộm tìиɧ ɖu͙© đến đỏ ửng, khiến Alpha một phen thất thố khôi phục lại một tia nhân tính, tâm hắn một trận thương xót cậu, động tác thả xuống phải cẩn thận liền ôn nhu, chỉ sợ đem người làm tổn thương.
Hai cỗ tin tức tố giao hòa vào nhau, đến một bước này, Alpha từ lâu chiếm thượng phong trong không khí dần dần tản ra một luồng hương cà phê hương nồng đắng thay thế.
Vị đắng tản ra càng ngày càng đậm, hun đến Omega ngoan ngoãn liền khóc lên: "Anh làm sao... Anh sao lại đắng như vậy a... Khó chịu...ưm!"
Một bên khóc một bên lại muốn tự đi thân hít lấy hít để, hoàn toàn mất hết vẻ thống khổ lúc nãy uống thuốc đắng, cũng như là vui vẻ quyện vào ở trong đó.
Cậu vừa khóc Giang Mính lý trí trở về lại ba phần, t*ng trùng thượng não làm đến hồ đồ cũng bị nước mắt của bé sữa bò quét sạch.
Hắn ý thức chính mình hiện tại xâm phạm Kỷ Tầm, cho dù vẫn không có làm đến bước cuối cùng kia.
Hắn thu tay về không còn dám động tác nào, cho dù Kỷ Tầm hôn môi gây hấn châm lửa cũng không dám lại trả lời.
Kỷ Tầm nhận ra được hắn bất động, nước mắt rơi uất ức nói: "... Anh nhanh tiếp tục nha..."
Giang Mính giơ tay lau nước mắt cho cậu, nhìn đôi mắt vô tội của cậu hỏi: "Tiểu Tầm, em có biết tôi đang làm cái gì sao?"
Kỷ Tầm lắc đầu một cái, bị tình nhiệt hun đến đầu óc choáng váng hiển nhiên là không biết loại hành vi này có gì không ổn, chỉ nói: "... Nhưng là... Rất thoải mái..."
Hắn ôm chầm cổ của Giang Mính, muốn tiếp tục hôn môi lại bị Giang Mính ngăn lại.
"Em biết tôi là ai không?"
"Là... Là lão công nha..."
Giang Mính cười khổ nói: "Đứa ngốc Tiểu Tầm, em căn bản không biết đến tôi là ai."
Hiện tại Kỷ Tầm là cái bị hắn xoay quanh lừa gạt đến phát ngốc, Giang Mính tỉnh táo biết rõ, Kỷ Tầm mất trí nhớ tâm trí cùng hài tử giống nhau, cậu cái gì cũng không hiểu. Nếu như mình thật sự đối Kỷ Tầm làm chuyện như vậy, vậy hắn cùng với ba hắn khác nhau ở chỗ nào?
Lương Duy bên ngoài cửa đợi nửa giờ, hắn không hi vọng phòng ngủ chính cửa phòng đêm nay còn có thể mở ra, dù sao không có mấy người có thể chống đỡ được Omega đang trong kỳ phát tình, huống chi Omega này còn là một tiểu mỹ nhân hiếm thấy.
Cho nên cửa phòng lúc này mở ra làm hắn vẫn là hết sức kinh ngạc.
Giang Mính trên người ướt nhẹp như là mới vừa xông tới một cái hồ nước lạnh tắm.
"Thuốc tôi đã cho uống cư nhiêu em ấy vẫn là rất khó chịu." Giang Mính mặc trên người một thân đồ ngủ ướt nhẹp, Lương Duy cũng có thể cảm giác được trên người hắn toát ra hàn khí.
"Cậu cho em ấy thêm thuốc, loại kia không có hiệu quả tốt!"
Lương Duy đối với tình huống Giang tiên sinh tiểu mỹ nhân ngồi trong lòng tâm vẫn tịnh nhìn bằng con mắt khác, hắn không có hỏi nhiều, đem ra cái hòm thuốc nói: "Nếu như thuốc ức chế hiểu quả không tốt, vậy chỉ có thể tiêm."
Vừa nghe đến tiêm, Giang Mính liền nhăn lại mày.
"Tôi biết Kỷ tiên sinh sợ, có thể như quả thật không thể châm cứu, cậu ấy cũng chỉ có thể chịu khổ." Lương Duy tận tình khuyên bảo: "Tình nhiệt cũng không phải nói lui liền lui, thuốc ức chế quả thật có chút ôn hòa, vẫn nên cùng bạn tình phát tiết mới là cách thích hợp nhất, nếu như Kỷ tiên sinh là loại tình huống này... Đơn đọc gánh chịu thì không thể không tiêm."
Giang Mính chỉ có thể thỏa hiệp, hắn vào phòng trước giúp Kỷ Tầm đem y phục mặc lại, dùng chăn bao đến chặt chẽ, mới để cho Lương Duy tiến vào.
Lương Duy đeo hai tầng khẩu trang, vừa tiến đến vẫn có thể nghe thấy được một luồng hương vị tin tức tố hòa lẫn vừa ngọt vừa đắng.
Mà hiển nhiên vừa mới nửa giờ bên trong, Giang Mính không ổn định được trạng thái, bằng không trong phòng Alpha tín tức tố không thể nồng đến như vậy.
Kỷ Tầm không còn Giang Mính âu yếm, kɧoáı ©ảʍ lần nữa dậy sóng trong thống khổ, bất quá trong thời gian ngắn lại như một đóa hoa nhỏ thiếu hụt lượng nước đến sắp héo tàn, cũng mất đi khí lực cùng tinh thần làm ầm ĩ, Giang Mính đem cậu ôm vào trong lòng, đem ống tay áo bên phải vén đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng lóa như tuyết, mạch máu màu xanh tại dưới ánh đèn hiện lên rất là rõ ràng, Lương Duy lấy ra một ống xilanh chưa thuốc ức chế chuẩn bị tiêm, đẩy xuống không khí, mũi kim tiêm phun ra vài giọt nước thuốc, tại dưới ánh đèn nhìn khiến người phát lạnh.
Giang Mính lấy tay che đôi mắt Kỷ Tầm, làm cho đầu cậu dựa lên nơi ngực mình, sau đó mới lôi kéo tay phải của cậu, đem cánh tay bại lộ hướng Lương Duy.
Thời điểm kim tiêm dài nhỉ sắc ben ghim vào da, Kỷ Tầm cả người đều run một cái, Giang Mính đem cậu đè xuống không cho giãy dụa, thân thể Omega giống như bị đau đến thống khổ, hiện ở trên cánh tay một trận dau nhói, cậu làm sao chịu được loại oan ức này, trong cơn mê man cũng nức nở thành tiếng. Muốn giãy dụa đều không có mấy phần khí lực huống chi còn có người ấn thân thể cậu lại không cho cựa quậy.
Giang Mính cảm thấy kim tiêm quá lâu mãi mới chờ đến lúc đến kết thúc, Kỷ Tầm tại trong l*иg ngực của hắn cũng không có động tĩnh, nước mắt rơi đầy mặt mà cuối cùng là đã ngủ. Truyện Ngược
Kỷ Tầm toàn bộ thời kỳ phát tình liền trải qua khổ không thể tả, náo loạn một đêm ngày thứ hai liền nổi lên sốt cao, trước kia cảm mạo ở thân thể khiến cậu suy yếu, thời điểm sức miễn dịch giảm xuống bỗng nhiên trở nặng, Lương Duy chữa bệnh liền có chút lo ngại.
Như vậy đều bị tiêm thuốc cả một tuần, chờ lúc Kỷ Tầm khôi phục lại cả người đã gầy hốc hác đi, khí sắc trước kia được nuôi đến hồng hào liền không còn, gió thổi đến cũng có thể bay.
Tiểu Omega bị hành đến không còn tinh thần, cũng không muốn cười không muốn náo loạn, cả ngày sầu não uất ức ngoại trừ thời điểm Giang Mính tận lực đùa giỡn cậu mới có điểm phản ứng, còn lại thời điểm đều một người yên lặng.
Giang Mính thăm dò hỏi qua Kỷ Tầm, đối với thời điểm thời tình những chuyện phát sinh có còn ấn tượng gì hay không, Kỷ Tầm lắc đầu một cái, cậu chỉ nhớ rõ khi đó rất khó chịu, Giang Mính lúc này mới yên tâm, hắn còn tưởng rằng là Kỷ Tầm nhìn ra gì đó, cho nên mới không cao hứng, nguyên lai là mình nghĩ quá rồi.
- -------
Lời của editor:
Nhớ chờ tuôi nheeee~~~