Chương 11

Giang Mính nhìn bức hình ngây ngô khi nhỏ của tiểu Giang Tầm liền nhớ đến một đoạn ký ức kia, sau biến cố năm mười hai tuổi, hắn đối với những chuyện lúc nhỏ không còn nhớ được bao nhiêu, chỉ nhớ rõ những chuyện của mẹ hắn khi còn sống, những việc cái khác không có quan hệ cũng đã bị hắn quên đi, bây giờ bị một tấm hình gợi lên hồi ức, mới nhớ tới nguyên lai mình đã từng còn là làm việc tốt mà không lưu danh bé ngoan a.

Hắn đem những hình này của Kỷ Tầm đơn độc thu dấu đi, sau đó mới chỉnh lại tâm tư tiếp tục lật xem phần tài liệu này.

Kỷ Tầm cùng Giang Tiều cùng đoạn tình cảm kia được đều tra đến tỉ mỉ.

Giang Tiều so với Kỷ Tầm lớn hơn ba tuổi, lại còn lâu mới có được sự trầm ổn của Kỷ Tầm, gặp chuyện chỉ biết là trốn, đem Kỷ Tầm đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, cũng may vị Kỷ thiếu gia này có thủ đoạn, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, giúp Giang Tiều thuận lợi thông qua sát hạch của Giang Dịch Sơn, cuối cùng lấy được quyền điều hành Giang thị.

Giang thị đối với người ngoài xưa nay chỉ thừa nhận Giang Tiều là một đứa con trai độc nhất, không có tra ra được danh tính của Giang Mính. Bởi vậy căn bản không tồn tại tranh giành gia sản, Giang Mính tâm lý rõ ràng, coi như Giang Dịch Sơn biết rõ Giang Tiều là tên vô dụng, cũng như bình thường sẽ đem Giang thị giao cho Giang Tiều, mục tiêu của hắn từ trước tới nay cũng liền không phải là tài sản Giang thị, vừa đến Giang Dịch Sơn không thể cân nhắc hắn, Giang Mính cũng không thèm khát tranh giành.

Hắn từ sau mười tám tuổi đã tự lập, sẽ không lại quấn lấy gia đình một phân tiền nào, đi học dựa vào học bổng, làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí, thời điểm năm thứ hai đại học, chính mình nghiên cứu phát minh một trò chơi, kiếm lời 200 ngàn bản quyền phí, sau lần đó hắn sự nghiệp liền triệt để.

Đương nhiên ngày đó đều gạt người nhà họ Giang, người anh vô dụng của hắn đã từng một lần trầm mê với game viễn tưởng, không biết rằng đó là tác phải của Giáng Minh chế tác ra.

Cho dù là như vậy, với thức lực hiện tại của Giang Mính muốn lay đỗ được tập đoàn Giang thị cũng có chút khó khăn, hắn chưa bao giờ ở ngoài mắt cùng Giang thị đối nghịch, càng nhiều hơn chính là sau lưng đùa giỡn thủ đoạn, có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, hắn đó là có thể khiến hạng mục Giang Tiều coi trọng gặp khó khắn.

Đương nhiên trong một ván cờ, hắn cũng không phải vẫn luôn chiếm thế thượng phong, có vài lần cũng là thiệt thòi mất mấy triệu, mà phần tài liệu này tỉ mỉ kể ra những hạng mục quan trọng của Giang thị mà Kỷ Tầm từng tham dự qua, vừa khéo Giang Mính ăn quả đắng mấy hạng mục bên trong người chủ đạo đều là Kỷ Tầm.

Cũng là bởi vì này, Giang Mính mới theo dõi Kỷ Tầm.

Giang Mính thậm chí còn xem tới mấy hạng mục Kỷ Tầm dùng tiền thu mua, sau đó tra bối cảnh của Kỷ Tầm, chính là con trai độc nhất của Kỷ gia, điều tra một một lần nữa liền biết cậu cùng Giang Tiều là người yêu thanh mai trúc mã.

Xem ra Kỷ Tầm giúp đỡ Giang Tiều cũng không phải vì kiếm tiền, mà là vì yêu a.

Chỉ có như vậy toàn tâm toàn ý vì muốn tốt cho người ở bên cạnh, nguyên bản Giang Mính là thấy tử cục này không còn cách nào, sau đó tại trong vòng người quen nghe mới biết, Giang Tiều căn bản là không có đem Kỷ gia thiếu gia để ở trong mắt, cho dù là đính hôn, bên cạnh hắn oanh oanh yến yến cũng chưa từng đứt đoạn, vẫn là các loại quán bar cao cấp, là một công tử phú nhị đại ăn chơi khét tiếng.

Ai ai cũng đến biết đến Kỷ Tầm bên cạnh hắn liền tồn tại thành cái dạng gì, nhưng cũng cùng Giang Tiều giống nhau, chưa bao giờ đem Kỷ thiếu gia để ở trong mắt.

Mà Giang Tiều vẫn có chút đúng mực, hắn chưa từng cùng oanh oanh yến yến chân chính thượng lên giường, này tựa hồ Kỷ Tầm có năng lực để hắn hi sinh.

Lễ cưới đêm trước đã có người lấy chuyện này kí©h thí©ɧ hắn, nói hắn liền chỉ có thể dựa vào Kỷ gia thiếu gia, ngoài miệng nói không sợ, nội tâm lại kinh sợ vô cùng, phía dưới cứng rồi cũng không dám súng thật đạn thật đến một phát.

Giang Tiều uống say, thêm nữa ngày hôm trước mới vừa cùng Kỷ Tầm ầm ĩ một trận, tâm lý liền kìm nén một luồng khí, ực mạnh mấy chén rượu mạnh sau, thả xuống hào ngôn loạn ngữ, ôm hai Omega liền tiến vào phòng riêng chơi đùa.



Giang Mính an bài cơ sở ngầm đem tình cảnh này tất cả đều đẩy ra, ngày thứ hai liền tận lực khiến người đi ôn nhu quấy rối Giang đại công tử, làm cho hắn bỏ lỡ thời gian cử hành lễ cưới, lại đem những bức hình bất nhã kia gửi vào di động của Kỷ Tầm, triệt để cắt đứt ý niệm của cậu.

Giang Mính vốn chỉ muốn xem thử nếu như vậy Kỷ Tầm vẫn khăng khăng một mực cùng Giang Tiều, kia cũng thực sự là bị coi thường.

Hắn vẫn là có chút không nắm chắc, dù sao Kỷ thiếu gia này nhìn còn giống như người mang một bộ dạng si tình, để ngừa vạn nhất, hắn vẫn là phái người tại hải đảo chờ, quả nhiên chờ đến Kỷ thiếu gia giận giữ rời đi khỏi hiện trường hôn lễ, hắn sai người đem Kỷ Tầm đem trói giấu đi, chờ Giang gia hủy hôn Kỷ Tầm mất tích hai chuyện này bùng lên cùng một thời điểm, thêm một đòn trí mạng, khiến Giang thị cũng không bao giờ có thể tiếp tục trở mình.

Bàn tính là đánh như vậy, có thể trong đó có biến số ngoài ý muốn.

Duy nhất biến số chính là Kỷ Tầm.

Giang Mính nghĩ đến Kỷ Tầm liền không tự chủ được để ý đến, đem quá khứ cùng Giang Tiều có liên quan ném ra sau đầu.

Kỷ Tầm là người từ nhỏ đến lớn đều ưu tú hơn người, cả người đều toát lên một sự tự tin, Giang Mính lực chú ý cuối cùng cố định lên hình ảnh lúc sinh nhật của Kỷ Tầm, lúc này mới phát hiện sinh nhật của cậu sắp tới.

Một bên khác, Kỷ Tầm đã đem hai cái người tuyết đều đắp xong, cậu vận động hồi lâu toát ra mồ hôi toàn thân, nhìn người tuyết một thân đơn điệu đột nhiên nhanh trí, gọn gàng cởi xuống khắn quàng cổ của chính mình xuống đeo lên cho người tuyết, một bên cạnh Trang Dịch nhìn, lập tức nói: "Kỷ tiên sinh, người như vậy sẽ cảm lạnh."

"Nhưng là ta rất nóng." Kỷ Tầm còn muốn đem mũ cũng cởi được. Trang Dịch biết mình không khuyên nổi, chỉ có thể chạy tới cùng Giang Mính nói, Giang Mính vừa vặn cũng xem xong rồi tư liệu, đem túi giấy giao cho Trang Dịch để cho hắn đem cất đến trong thư phòng, sau đó đứng lên đi đến bên cạnh Kỷ Tầm, đem tay Omega đang cởi mũ đè xuống.

Kỷ Tầm quay đầu nhìn lại, thấy là Giang Mính, lập tức lôi kéo hắn đi xem thành phẩm, giống như khoe khoang với Giang Mính nói: "Lão công, anh xem có phải em làm rất đẹp hay không."

Giang Mính nhìn hai người tuyết cậu đắp đến khả ái, gật đầu tán thưởng: "Rất khá" Hắn chỉ mắt người tuyết được làm bằng quả anh đào, nhắm mắt thổi: "Mặt mày rất sinh động."

Kỷ Tầm được đến khen ngợi thập phần vui vẻ, ôm Giang Mính cười ha ha lên.

Giang Mính mặc cậu ôm, nhìn chằm chằm phía cổ trắng ngần của Omega nói: "Em đem khăn quàng cổ tháo xuống không lạnh sao?"

"Không lạnh, em còn toát mồ hôi!" Kỷ thiếu gia để chứng minh chính mình thật sự là tại vì dọc tuyết đến toát cả mồ hôi, lôi kéo tay Giang Mính hướng vào trong áo của chính mình mò.

Giang Mính đúng lúc thu tay về, Kỷ Tầm hiển nhiên không biết hành động này của mình đối với một Alpha khỏe mạnh mà nói là sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng, Giang Mính không nghĩ đến nổi giận rồi!

Kỷ thiếu gia cũng không cảm thấy được có chỗ nào không đúng, liền tràn đầy phấn khởi giới thiệu: "Em chất thành hai cái người tuyết! Cái nhỏ hơn một chút là em! Cái kia lớn chính là lão công!"

Giang Mính nhìn lần lượt hai người tuyết cậu đắp, cảm thấy được tình cảnh này hài hòa đến vui tai vui mắt, hắn đem mình khăn quàng cổ cũng cởi xuống, quấn lên người tuyết còn lại, như là có thân phận tượng trưng giống nhau.



Kỷ Tầm thông minh lập tức hiểu rõ hành động của Giang Mính có ý nghĩa gì, cậu vồ tới ôm lấy Giang Mính, vui vẻ nói: "Em thích lão công nhất!"

Giang Mính hơi cúi đầu đυ.ng một cái lên mũi Kỷ Tầm, nói: "Tôi cũng rất thích em."

Hắn nghĩ đến những bức hình kia, biết Kỷ Tầm nên rất yêu thích chơi tuyết, liền cùng cậu ở bên ngoài liền nô đùa một phút chốc, mãi đến tận khi trời ngừng rơi tuyết mới đem người mang về trong phòng.

Kết quả buổi tối lúc ngủ, Kỷ Tầm liền bắt đầu liên tục hắt xì, rút hết nửa bao giấy, nói chuyện giọng ồm ồm rõ ràng cho thấy bị cảm, Lương Duy mở lấy thuốc, biết được ngày hôm nay Kỷ Tầm ở bên ngoài quậy, khá là bất đắc dĩ cùng Giang Mính nói: "Giang tiên sinh là không có chút nào hiểu được chăm sóc người, toát mồ hôi liền cho phép cậu ấy đem khăn quàng cổ tháo xuống được a? Loại khí trời này là rất dễ dàng cảm lạnh."

Giang Mính lúc đó chỉ muốn để cho Kỷ Tầm cao hứng, cũng không nghĩ tới chuyện này, hiện tại tự trách không thôi.

Ngồi ở trên giường Kỷ Tầm lau mũi xong lập tức nói: "Là tôi tự mình muốn cởi khăn quàng cổ! Không liên quan lão công sự, bác sĩ ngươi không được mắng a a a a đế!!!" Nói chưa hết câu liền đánh đến một tiếng vang dội hắt xì, Omega mới nói tiếp: "Không được mắng lão công của tôi..."

Lương Duy nhìn cậu bệnh cũng không nhẹ, hù dọa hắn: "Xem đi, cậu còn chưa khỏe liền cảm thành như vậy uống thuốc chưa chắc chắn có thể tốt lên, lại đây tiêm."

"Ta không muốn tiêm!" Kỷ Tầm lập tức vùi về trong l*иg ngực Giang Mính, chính mình kéo chặt góc chăn, là thật sợ.

Giang Mính đem người ôm sát, an ủi: "Không châm cứu không châm cứu, là hắn doạ em."

"Giang tiên sinh ngài đừng chiều cậu ấy" Lương Duy thu thập xong hòm chữa bệnh: "Đêm nay đặc biệt lưu ý thời điểm cậu ấy phát sốt, có phát sinh chuyện gì thì gọi cho tôi" Sau đó nhấc theo valy đi ra khỏi phòng ngủ chính.

Kỷ Tầm nhìn thấy bác sĩ đi rồi lúc này mới an tâm. Giang Mính sờ sờ chân nhỏ của Omega che lâu như vậy vẫn là lạnh ngắt, liền xuống giường cầm mấy cái túi chườm nóng nhét vào trong chăn của cậu, sau đó mới ôm người chuẩn bị tắt đèn ngủ.

Trước đây Kỷ Tầm đều là chủ động ôm Giang Mính mới có thể ngủ, ngày hôm nay Kỷ Tầm nghĩ mình không thể đem cảm mạo lây cho lão công, cho nên nhịn đau đẩy ra cái ôm của Giang Mính, chính mình bé ngoan dịch đến một bên khác, cùng Giang Mính tách nhau một cái gối.

"Chờ...chờ em hết cảm mạo rồi ôm anh ngủ." Kỷ thiếu gia để tỏ lòng quyết tâm của chính mình, liền trở mình nằm nghiêng, chỉ để lại cho Giang Mính một cái bóng lưng gầy, trong tay ôm cái túi chườm nóng, miễn cưỡng ép chính mình ngủ.

Giang Mính biết một chút tâm tư nhỏ của cậu, cũng thuận theo ý cậu thành thật nằm ở một bên khác.

Không ngờ tới trong l*иg ngực trống trơn, nhắm mắt nằm sau mười phút cũng không thể ngủ.

Giang Mính mở mắt ra, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tầm, em đang ngủ sao?"

Bên kia chăn giật giật: "Em em đương nhiên là đang ngủ."