Chương 10: Hồi Ức

Kỷ Tầm lúc mười tuổi có một cái thú vui là cùng gia gia nuôi rùa đen nhỏ, rùa đen nhỏ là lúc gia gia câu cá bên bờ sông thấu được, sau đó vẫn luôn nuôi ở hồ cá nhỏ bên trong nhà, tiểu Kỷ Tầm ngoạn ngoãn chăm đến mỗi ngày nhìn chằm chằm con rùa, âm thầm nghĩ ra một kế hoạch lớn.

Gia gia vừa ra khỏi cửa, tiểu Kỷ Tầm liền đem con rùa từ trong hồ cá lấy ra đến, đem nó phóng tới trên đất, cậu muốn nghiệm chứng câu chuyện khi còn bé thường thường nghe "Con rùa thỏ thi chạy" có đúng như vậy không, vì thế còn quấn ba cậu nhờ mua một con thỏ.

Con rùa thật sự bò chậm như vậy sao? Cậu thật sự nghi ngờ!

Cậu ơt trong vườn hoa dùng Lego chất thành một cái đường xuất phát, sau đó lấy lấy điện thoại của mẹ tính giờ, đem con rùa cùng thỏ để dưới đất mặc bọn nó chạy.

Cậu ở giữa làm trọng tài,làm một tiêir trọng tài công bằng không có quy định phương hướng, rùa nhỏ chậm rãi bò, thỏ cũng đã vừa mới hơi mất tập trung nhảy lên chạy mất.

Tiểu Kỷ Tầm không ngờ tới phát sinh tình huống đột ngột này, vội vã để điện thoại di động xuống chạy đi tìm thỏ, trong nhà hoa viên quá lớn, chờ đến lúc tiểu Kỷ Tầm đem thỏ nhỏ chạy loạn nắm về, trên điện thoại di động máy đếm giờ đã nhảy 40 phút, lúc này mẹ ở trong phòng gọi hắn đi vào uống sữa tươi, tiểu Kỷ Tầm không nghĩ nhiều như thế, ôm bé thỏ con vào phòng nhốt vào trong l*иg tre, sau đó ngồi ở trước bàn uống một chén sữa bò ngọt lịm cũng với mấy cái bánh quy nhỏ mẹ làm, là điểm tâm nhỏ hắn ăn mỗi ngày không ăn sẽ đói bụng.

Ăn uống no đủ, tiểu thiếu gia liền quy củ ngồi vào trên ghế salông xem phim hoạt hình, mãi đến tận khi phim chiếu tới hình ảnh một chú rùa cậu mới đột nhiên nhớ đến, chính mình đem cuộc "Thi chạy tuyển thủ" giữa rùa và thỏ quên mất.

Xong đời!

Tiểu Kỷ Tầm lập tức chạy đến bên trong vườn hoa nhỏ, nơi nào còn có một cái bóng của rùa con a!

Rùa nhỏ bò đi mất rồi, gia gia nhất định sẽ không vui vẻ!

Hắn tìm khắp cả vườn hoa nhỏ đều không có, chỉ có thể chạy ra khỏi nhà, nghĩ rùa đen nhỏ có thể là hướng nơi nào có nước bò đến, vì vậy liền chạy chậm đến nơi gần hồ nước nhân tạo, nơi này cách nhà không xa, chỉ hai giờ con rùa đen nhỏ liền bò tới đây, tiểu Kỷ Tầm kiên định cho là con rùa ở xung quanh đây nên bắt đầu tìm, tìm mãi rốt cục ở bên hồ phát hiện rùa nhỏ chậm chạp bò ở bên bụi cây gần đó!

Tiểu thiếu gia chạy gấp tới,đem rùa đen suýt nữa bò vào trong nước bắt lên, kết quả còn chưa kịp cao hứng, dưới chân trượt đi cả người phù một tiếng hướng hồ nước nhân tạo ngã xuống...

- --

Không có ban bè nên bạn học Giang Mính mỗi ngày đều đến công viên gần nhà tìm sóc con, hắn chính là ngứa tay muốn bắt một con về nhà, cái ý niệm này vừa mới nghĩ ra liền bị mẹ hắn bác bỏ.

Mẹ hắn nói con sóc có thói quen là muốn một cuộc sống tự do, đem nó nhốt vào trong l*иg tre, tuy rằng mỗi ngày đều có ăn có uống, nhưng nó không có tự do không có đồng bọn, chỉ sẽ cảm thấy thống khổ.



Bạn học Giang Mính lý giải được sự đau khổ này, cho nên hắn nhịn được không có bắt lấy sóc nhỏ, mà là mỗi ngày đều có một chút thời gian liền đến trong công viên nhìn.

Ngày đó cũng giống vậy, hắn ngồi ở trên ghế dài ngước đầu nhìn những động vật nhỏ nhảy nhót trên cây, nhìn đến hết sức chăm chú, mãi đến tận bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh "Phù phù", cực giống như hắn nghe thấy âm thanh rơi của nước của vật gì, mà nơi này không có bể bơi, chỉ có một cái hồ nước a?

Lòng nhiệt tình của bạn học Giang Mính hoài nghi là con vật nhỏ nào đó rơi xuống, vì vậy nhanh chân chạy đến bên hồ, liền thấy trong hồ có một người đang giãy dụa, trên tay còn đang nắm một con rùa đen.

Cũng may rơi xuống nước vị trí dựa vào gần bờ, tiểu alpha biết bơi hít sâu một hơi liền nhảy vào trong hồ, cầm lấy tay của người nọ hướng trên bờ kéo lên, chờ đếm lúc đem người cứu lên mới phát hiện này là một đứa bé trai, tựa hồ bị sặc nước rồi.

Bạn học Giang Mính lập tức làm theo phương pháp sơ cứu người ở trong sách, rất thuận lợi khiến tiểu nam hài đem nước phun ra ngoài, tiểu nam hài ói ra thủy liền mở mắt ra, miệng giật giật, bạn học Giang Mính nghe không rõ hắn nói cái gì, chỉ có thể cúi người đem lỗ tai đến gần.

Liền nghe thấy tiểu nam hài nói: "... Con rùa "

"Con rùa?" Tiểu Giang Mính lập tức đi tìm, phát hiện thật sự có con rùa đen tại không ngừng kiên trì muốn bò đến trong hồ, hắn tay mắt lanh lẹ mà đem con rùa nắm về, nhét vào trong tay tiểu nam hài.

Nhưng là tiểu nam hài thật giống như chưa có khôi phục tỉnh táo, cả người đều bị nước làm cho phát lạnh, con rùa đều không bắt được.

Tiểu Giang Mính cảm thấy được vẫn là muốn kêu bác sĩ đến mới được, hắn phải trở về nói cho mẹ sau đó gọi điện thoại gọi xe cứu thương, nghĩ đến muốn làm sao đem tiểu nam hài khiêng về nhà, bỗng nhiên một cái thanh âm quen thuộc từ nơi không xa truyền đến.

"Ba ba! Con muốn đưa cái này diều thả cao nhất xa nhất, đến khi bạn học trong lớp không ai có thể hơn được con!"

"Được, hôm nay ta liền dạy cho con"

"Tiểu Tiều của chúng ta so với bạn học trong lớp đều ưu tú hơn!"

Bạn học Giang Mính nhận ra âm thanh của ba mình, trong lúc nhất thời chỉ muốn trốn đi, mẹ hắn nói không thể đối diện với ca ca, hắn biết ca ca nhất định sẽ đi hướng bên này, tiểu nam hài nhất định có thể được cứu trợ, ca ca bên người còn có người lớn, nên xử lý so với mình càng tốt hơn.

Tiểu Giang Mính do dự một phút chốc, vẫn là quyết định chạy đi trốn trước, liền đem rùa nhỏ ý đồ chạy trốn lần nữa nhét vào trong khuỷu tay của tiểu nam hài, sau đó hắn chạy đến núp sau lưng của một cây đại thụ, lặng lẽ quan sát đến tình huống ở bên này.

Quả nhiên không ra một phút, ca ca của hắn liền lôi kéo ba ba cùng a di đồng thời hướng bên này đi tới.



Bọn họ cũng phát hiện tình huống của nơi này, hắn nhìn thấy ba ba trước tiên chạy tới, đem tiểu nam hài ôm sau đó sốt ruột nói: "Đây không phải là đứa nhỏ Kỷ gia sao? Làm sao lại ở nơi này?"

Giang a di vừa nhìn lập tức nói: "Nhanh chóng đưa đi bệnh viện!"

Giang Mính nhìn tiểu nam hài bị ôm đi, nghe bọn họ đối thoại nội dung, hẳn là biết dênd đứa bé này, cho nên cậu nhất định là an toàn, có thể trên đất kia con rùa đen tựa hồ bị người quên lãng, hắn đang chuẩn bị muốn đi nhặt liền thấy tiểu Giang Tiều cùng ba mẹ hắn rời đi đột nhiên vòng trở lại, hắn một tay cầm lấy diều, một tay đem kia con rùa đen nắm lên, bước chân nhỏ chạy đuổi theo ba mẹ.

Tiểu Giang Mính không biết tại sao có chút mất mác, hắn vẫn là không yên tâm đối với ca ca ở chung một nhà, mãi đến tận nhìn thấy tiểu nam hài bị ôm trở về gia đình lúc này mới biết đứa bé kia nguyên lai là hàng xóm của hắn.

Rất nhanh, tiểu nam hài liền bị người nhà ôm ra xe đưa đi bệnh viện, triệt để an toàn.

Tiểu Giang Mính lúc này mới đi về.

Hắn ở tại căn phòng nhỏ vắng lặng, không có bạn bè vui chơi cùng, với nhà hàng xóm có một bạn nhỏ xấp xỉ tuổi hắn cũng không biết, hắn cảm thấy được đứa trẻ kia dung mạo rất ưa nhìn, muốn cùng hắn kết bạn. Nhưng cũng chỉ là trong suy nghĩ.

Không có ai biết đến, chính hắn ngày hôm nay làm một chuyện tốt.

Cũng không có ai bởi vì chuyện này mà khen ngợi hắn.

Tiểu Giang Mính an ủi mình, làm việc tốt liền không phải là vì được đến khen ngợi.

Không có gì.

Hắn nghĩ như vậy, liền khiến chính mình không khỏi cao hứng, nhảy nhót về nhà.

- --------

Lời của editor:

Mình đăng thêm 2 chương nữa trong hôm nay luôn. Đến ngày 20.4.21 thì mình đăng tiếp tại mình chạy deadline sờ mờ lờ các bạn thông cảm nhó ????