Cà Phê Đợi Một Người

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải nguỵ trang. Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải chịu áp lực lựa chọn. A Thác đang đợi một cô gái tốt biế …
Xem Thêm

(7) Chủ nghĩa Tam dân là cương lĩnh chính trị do Tôn Dật Tiên đề xuất, với tinh thần biến Trung Quốc thành một quốc gia tự do, phồn vinh và hùng mạnh. Việc kế thừa và hiện thực ngày nay thể hiện rõ nhất trong tổ chức chính quyền của Đài Loan. Cương lĩnh chính trị này bao gồm: dân tộc độc lập, dân quyền tự do, dân sinh hạnh phúc.

(8) "Tư niệm": nhớ nhung; "huỳnh hỏa trùng": con đom đóm.

(9) Cổ văn quan chỉ là tác phẩm do hai chú cháu Ngô Sở Tài, Ngô Điều Hậu đời Thanh sưu tuyển biên và chú giải các bài văn ký từ đời Chu đến đời Minh, đây là một trong những tuyển tập tản văn được lưu hành rộng rãi nhất từ đời Thanh.
Chương 3: Người đó, a thác
Trên gương mặt A Thác thoáng hiện ra một nụ cười. Nụ cười thoáng qua ấy giống như một tia sáng xanh rạng rỡ lặng lẽ ló ra trên bầu trời sầm sì mây đen.

1

Sau giờ ngủ trưa, tiết đầu tiên của buổi chiều là thể dục, hai lớp tập chung.

Theo truyền thống tốt đẹp của trường nữ Tân Trúc, cho dù áp lực của kỳ thi tốt nghiệp có lớn đến mấy, lớp Mười hai vẫn phải học thể dục.

Nhưng hôm nay hơi đặc biệt, sau tiếng chuông, thầy giáo thể dục bụng béo nần nẫn, mặt mũi không khác gì ông Hồ Tu Trương (1) bán cơm thịt hầm lại tập trung hai lớp chúng tôi ở rìa sân thể dục điểm danh, cả bọn ngồi chồm hỗm ra đó, không ai hiểu vì sao.

Tiểu Thanh thậm chí còn mang cả quyển từ vựng tiếng Anh đi học trộm, còn tôi thì bắt đầu làm bài luận tiếng Anh chủ đề "Time and money" trong đầu.

"Đợi lát nữa câu lạc bộ trượt patin đại học Thanh Hoa sẽ đến trường chúng ta biểu diễn giới thiệu, các em phải vỗ tay hoan nghênh, phải lễ phép lịch sự, thể hiện phong thái duyên dáng của trường trung học nữ Tân Trúc chúng ta, có biết không, khụ khụ!" Thầy thể dục vừa ho vừa nói.

Đây có lẽ là thầy giáo thể dục yếu ớt nhất tôi từng gặp, mùa hè đi dạy nhất thiết phải mở ô che nắng, mùa đông thì bọc mình thành một cái bánh tét mập ú to đùng, dù học môn bóng nào cũng do cậu cán sự thể dục đáng thương làm mẫu. Thầy chỉ giỏi nhất trò điểm danh.

"Anh trai cậu không phải cũng ở câu lạc bộ patin à?" Tiểu Thanh giơ cùi chỏ lên thúc tôi.

"Anh tớ học trường đại học Trung Hoa cơ?" Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu.

Lúc này bên ngoài cổng trường vang lên tiếng động cơ xe máy.

Một đám các anh chàng l*иg ngồng trông có vẻ hơi bẽn lẽn cầm giấy chứng nhận hoạt động ngoại khóa đi qua cổng bảo vệ, tiến về phía này.

Mỗi người bọn họ đều đeo một cái túi to tướng, cả đám người đông đúc chỉ có hai cô gái.

Lớp trưởng hô vang "Chào mừng các anh chị!" Chúng tôi đồng loạt vỗ tay.

Một anh tóc xoăn giống như người da đen dẫn đầu các thành viên câu lạc bộ vẫy tay về phía chúng tôi chào hỏi, tôi phát hiện thấy Tiểu Thanh đang cười, đoán là cậu ấy cười nhạo mái tóc kỳ quái phô trương của anh ta.

"Chào các em, anh là chủ nhiệm câu lạc bộ trượt patin đại học Thanh Hoa, hôm nay rất vui mừng được đến trường trung học nữ ưu tú nhất thành phố Tân Trúc để giới thiệu môn thể thao trượt patin này cho mọi người, mọi người đều gọi anh là A Bộc, giống như mái tóc của anh vậy, ha ha!"

Anh chủ nhiệm cười khan, thật đúng là ghê chết đi được.

Tiếp sau đấy anh A Bộc chỉ huy các thành viên câu lạc bộ bắt đầu dạy từ việc mặc đồ bảo hộ thế nào cho chính xác, bọn họ lấy trong ba lô ra những đôi giày trượt patin và đồ bảo hộ mòn vẹt, đầy vết trầy xước, đồng thời so sánh các nhãn hiệu khác nhau, nhưng Tiểu Thanh và tôi chỉ muốn xem bọn họ biểu diễn các chiêu trò.

Mà lúc này, trong đầu tôi dường như có thứ gì đó cứ muốn trồi lên, nhưng lờ rờ mãi vẫn chưa thấy bóng dáng.

"Cậu làm sao vậy? Vẫn còn một tuần nữa mới đến kỳ cơ mà?" Tiểu Thanh đẩy nhẹ tôi một cái.

"Không biết, hình như tớ có một chuyện rất tức cười mà mãi không nhớ ra nổi." Tôi nói.

Mấy sinh viên trường Thanh Hoang giảng giải cách giữ thăng bằng, một anh để tóc hơi dài, không đeo kính, làm mẫu cho hậu quả của việc không giữ thăng bằng, anh ta trượt ngã như thể cố ý gây cười, khiến mấy đứa con gái trong lớp cười ồ cả lên.

Chủ nhiệm câu lạc bộ A Bộc cũng cười.

"Cuộc đời của anh vừa biểu diễn té ngã cho các em đây, vừa hay chính là một chuỗi dài những cú vấp ngã. Anh ấy là nhân vật truyền kỳ của đại học Thanh Hoa bọn anh đấy." A Bộc nói, mấy thành viên đang làm mẫu bắt đầu cười trộm, đám bạn cùng lớp tôi đều tò mò lắng nghe.

Anh chàng vừa biểu diễn trượt ngã kia ngượng ngùng đứng dậy, gỡ mũ bảo hiểm bằng nhựa xuống, vẻ mặt bối rối.

Mắt tôi từ từ mở lớn, thì ra...

A Bộc cười cười, tiếp tục giới thiệu anh chàng ngượng nghịu kia: "Anh này tên là A Thác, chữ Thác trong Mộc Thôn Thác Tai(2), nhưng mà A Thác còn lợi hại hơn cả Mộc Thôn Thác Tai nữa, hồi học cấp ba, A Thác có bạn gái, quen nhau được hơn năm rưỡi, bạn gái của anh ấy không ngờ lại bị một cô nàng lesbian cưa mất, A Thác bị đả kích nặng nề, từ đó mất đi phong độ đàn ông, ngã một lần không sao gượng dậy được nữa, phải không nhỉ? Ha ha ha ha...!"

Cả bọn đều cười ồ lên, Tiểu Thanh còn ngã lăn cả ra đất, bầu không khí nhất thời sôi nổi hẳn.

A Thác ngượng ngùng gãi gãi mái tóc rối bù của mình, mặt đỏ bừng lên.

Anh, anh đúng là đồ ngốc...

"Anh ta không phải là A Thố, tên anh ta là A Thác." Tôi lẩm bẩm tự nói một mình.

Sau đó, tôi cũng nhớ ra, bạn gái cũ của A Thác, chính là học khoa Khoa học quản lý ở đại học Giao Thông, khởi điểm của mọi đầu dây mối dợ.

Trong tiếng cười của mọi người, ánh mặt trời chiếu lấp lóa trên chiếc mũ bảo hiểm bằng nhựa A Thác đang cầm.

A Thác, một anh chàng đã bị tước đoạt hết khí khái đàn ông trong tiếng cười nhạo tích tụ bao năm tháng của mọi người.

Hai mươi hai tuổi, cuộc đời huy hoàng đã kết thúc trước thời hạn.

2

Hai tiết thể dục đó kết thúc với bài biểu diễn trượt patin nghệ thuật không lấy gì làm đặc sắc của các thành viên câu lạc bộ patin đại học Thanh Hoa, nhưng trong suốt quá trình ấy, tôi không thể nào rời mắt khỏi khuôn mặt đỏ bừng của A Thác.

Kể cả bây giờ nhớ lại, trong l*иg ngực tôi vẫn còn mơ hồ kẹt lại một thứ có thể gọi là áy náy.

Con người ấy thật thê thảm biết bao! Chẳng khó để hình dung ra, mỗi lần câu lạc bộ bọn họ cần làm nóng bầu không khí, chuyện xấu vạn năm của A Thác sẽ lại bị lôi ra nhắc một lần, rồi lại một lần nữa, hết lần này đến lần khác, lần này đến lần khác, cuối cùng hằn sâu vào tâm trí mỗi người đã từng nghe về chuyện xấu của anh ta.

Kể cả tên anh ta có bị quên đi, thì câu chuyện hoang đường "người bị lesbian cướp mất bạn gái" cũng không thể rơi vào quên lãng.

Tình huống tương tự cũng từng xảy ra với tôi.

Hồi học lớp Ba, có một hôm trong giờ tự học buổi sáng, ai nấy đều đang tập viết từ mới thì một con chó hoang rất dữ đột nhiên xông vào lớp sủa loạn lên, bộ dạng cực kỳ hung hãn, lúc ấy cô giáo không có ở đó, tất thảy mọi người đều náo loạn.

Người ở gần con chó to tướng ấy nhất là tôi nhất thời hoảng hốt nhảy tót lên bàn khóc ầm ĩ, nhưng con chó hoang kia nghe thấy tiếng khóc bắt đầu chạy vòng vòng quanh chỗ ngồi của tôi, chốc chốc lại chồm lên, nước miếng của nó chảy cả vào giày tôi.

Tôi trốn ở trên bàn, bị kinh hãi quá độ, lũ bạn ở xung quanh lại hò reo cười lớn, chẳng hiểu vì tủi thân hay hoảng loạn quá, tôi đã không cầm được mà đái dầm ra đó.

Trước mặt năm mươi bạn cùng lớp, váy của tôi loang lổ một mảng, vở bài tập trên bàn cũng ướt sũng.

Con chó to tướng kia chắc thấy áy náy, cụp đuôi bỏ chạy mất tích.

Sau đó, cô giáo vào lớp muộn, không hỏi rõ tình hình đã cho rằng tôi cố ý quậy phá, lại còn phạt tôi khi ấy đang ướt váy đứng trên bục giảng chép phạt lên bảng.

Lúc bấy giờ, tôi cứ khóc mãi, khóc mãi, nhưng tiếng khóc không thể nào nhấn chìm được tiếng cười vang của đám bạn học phía sau.

Thêm Bình Luận