Tôi tất nhiên vội vàng gật đầu, cuống cuồng bưng cái món quái dị chẳng ra làm sao kia về quầy bar đổ đi, rót một cốc nước nóng cho anh.
Bà chủ đang cười trộm, thật đúng là!
Nửa tiếng sau, cứu tinh Albus rốt cuộc cũng trở lại, trên bàn anh rốt cuộc cũng có một cốc cà phê Kenya ra hồn.
Một cốc cà phê Kenya tỏa mùi hương đậm đà.
Tôi cũng chẳng hiểu sao, qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy, mình lại thầm thương anh chàng thơm nồng ngây ngất như cà phê Kenya đó.
3
Tấm kính quả tình đã bị tôi lau đi lau lại đến mức hoàn mỹ như thể không hề tồn tại, tôi đành phải chuyển qua lau nhà.
"Nếu anh giành giải nhà hùng biện xuất sắc nhất, anh nhất định sẽ cảm ơn em thật đàng hoàng lúc đọc diễn văn nhận giải mà?"
Anh cầm cốc Latte lên, nhẹ nhàng chu đáo như thể nâng tay bạn gái, uống một ngụm.
"Thế mà gọi là bồi thường cái nỗi gì? Em muốn anh phải viết ba mươi lá thư xin lỗi thật đáng yêu lần lượt gửi cho các bạn học cũ của em, giải thích với họ tại sao anh không thể đi họp lớp với em được?" Bạn gái của anh làm bộ đáng yêu hờn giận.
Nhưng thực tình cô ta chẳng đáng yêu tí tẹo nào cả, yêu cầu này tệ hại hệt như điều ước Tân Sửu(3) năm xưa vậy, căn bản chính là muốn khoe khoang cô ta có một người bạn trai cực kỳ chu đáo. Vì vậy, Trạch Vu chau mày lại.
"Từ chối cô ta đi, nói cho cô ta biết như vậy rất là trẻ con."
Tôi thầm nghĩ, dùng cây lau nhà khe khẽ chạm vào giày Trạch Vu một cái, coi như cổ vũ tinh thần cho anh.
"Được, nhưng phải đợi anh thi đấu xong mới có thời gian." Trạch Vu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rốt cuộc cũng cất tiếng.
"Sao mà được, thư xin lỗi tất nhiên phải gửi đến các bạn em trước khi họp lớp chứ lại? Anh không biết xong việc mới xin lỗi là chẳng có tí thành ý nào à?"
Bạn gái anh kiên quyết lắc đầu.
Tôi vừa lau nhà, vừa tức đến nổ đom đóm mắt, sao lại có loại bạn gái điêu trác như thế chứ?
Thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
"Thôi được, viết địa chỉ các bạn học cấp ba của em ra giấy, ngày mai đưa cho anh, ngày kia anh sẽ đi gửi thư."
Trạch Vu cười khổ, nụ cười rất có phong độ của trang hiệp sĩ.
Tôi sắp ngất xỉu đến nơi.
Tiếp theo hai người họ nói đến chuyện sang năm chuẩn bị thi vào viện nghiên cứu, tôi không hứng thú nghe nữa, ra sau quầy bar buồn bực học bài địa lý thế giới.
Được một lát, cô bạn gái điêu trác của Trạch Vu ra về trước, chỉ thấy anh thở phào nhẹ nhõm, lấy chiếc máy tính xách tay to tướng ra đặt lên cái bàn tròn nhỏ, bắt đầu đánh máy.
Rốt cuộc tôi cũng không kìm được nữa.
Tôi pha một cốc cà phê Kenya (đây là loại cà phê tôi pha ngon nhất), hít thở sâu, đưa mắt nhìn bà chủ.
Bà chủ dang mê mải làm nhà bánh gừng, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu tôi muốn làm gì thì làm.
Albus ngáp một cái, đẩy đẩy gọng kính bằng nhựa màu đỏ, cô cũng không có ý kiến gì.
Vậy là tôi bưng cốc cà phê Kenya, đi tới bên cạnh Trạch Vu, lúng túng ngồi xuống.
"Mời anh uống." Tôi nói, đoạn dè dặt đẩy cốc cà phê tới trước mặt Trạch Vu.
"Em biết anh thích uống Kenya." Trạch Vu thoáng kinh ngạc, nhưng lập tức gật đầu cảm ơn.
"Tất nhiên là biết, vì những lúc đến đây một mình anh chỉ gọi một cốc cà phê Kenya, cùng lắm là thêm một miếng bánh kem nhỏ, không nhớ cũng phải nhớ." Tôi cố hết sức để cười thật dịu dàng ý nhị.
Trạch Vu cầm cốc sứ lên, cười cười uống cà phê do chính tay tôi pha chế.
"Em đúng là một người quan sát nhạy bén." Trạch Vu nói.
"Đây chắc là khen ngợi? Hay là đang chê cười em." Tôi cười cười.
"Coi như khởi đầu câu chuyện, khởi điểm để làm quen với nhau đi." Trạch Vu cười rất thong dong.
"Anh đúng là một người giỏi giao tiếp, quả không hổ danh chủ nhiệm câu lạc bộ hùng biện."
"Vậy cô bé nhạy bén, có biết tại sao lần nào anh cũng ngồi trong góc không?"
Trạch Vu đưa ra một câu hỏi đơn giản.
Tôi chỉ xuống bộ sạc máy tính xách tay của anh ở dưới đất, cười cười. Trạch Vu cũng cười.
Có lúc Trạch Vu ngồi ở quán đến hai ba tiếng đồng hồ, ngón tay múa lượn trên bàn phím như thể đang chơi dương cầm vậy.
Anh ngồi trong góc, là vì ở dưới góc tường có ổ cắm, có thể cung cấp điện không hạn chế, để ngón tay anh múa không ngừng nghỉ.
"Quả nhiên rất nhạy bén." Trạch Vu khen ngợi.
"Không, câu hỏi của anh không cần phải là người nhạy bén cũng có thể trả lời được." Tôi lắc đầu.
"Chậc?" Trạch Vu nói.
"Chỉ cần lưu tâm một chút là sẽ chú ý thấy thôi mà." Tôi đáp.
"Thì ra là thế, em rất lưu tâm anh à?" Trạch Vu cười.
Mặt tôi chắc đã đỏ bừng lên, tôi biết được điều đó qua nhiệt độ bàn tay mình.
"Thật thất lễ quá." Tôi đột nhiên trở nên rất có gia giáo.
"Đối thủ hùng biện, tôi không thấy bạn có gì thất lễ cả?" Anh tỏ vẻ cực kỳ nghiêm chỉnh: "Trong cái xã hội chỉ toàn logic thương mại này, có thể không bị coi như một người tiêu dùng xa lạ trong một quán cà phê, thực ra là điều khiến người ta rất vui sướиɠ."
"Em nghĩ là em hiểu ý anh?" Tôi chợt nhớ đến tác phẩm Con người một chiều (4) của Herbert Marcuse(5), bậc thầy của trường phái phê bình Frankfurt (6), đó là tài liệu ngoại khóa môn Chủ nghĩa Tam dân(7) của chúng tôi.
"Vì vậy hẳn là đến lượt anh mời em một cốc cà phê? Trà? Hay là nước lọc đun sôi." Anh cười, nụ cười rất thành thật.
"Hôm đó thực sự rất xin lỗi, em vừa mới đi làm chưa biết gì cả, đành phải để anh uống nước lọc đun sôi không có mùi vị." Tôi lè lưỡi: "Đừng thù dai vậy chứ."
"Anh đâu có thù dai, nước sôi cũng có mùi vị mà, nóng chính là vị của nó."
Anh cảm ơn tôi: "Vì vậy, anh nhất định phải mời em uống một cốc gì đó."
"Có lý nào lại để khách mời nhân viên của quán trong chính cái quán ấy chứ?" Tôi nói, thế này quả tình có hơi hoang đường.
Vậy là anh cũng không khăng khăng nữa, chỉ nhìn tôi.
Tuy rằng không nói gì thêm, nhưng tôi không hề cảm thấy ngượng ngùng.
"Sau đó thì sao?" Trạch Vu đột nhiện bật cười.
"Dạ." Tôi bối rối.
"Sao lại muốn mời anh cốc cà phê này?" Anh cười.
"Anh không hỏi, em cũng quên béng mất?" Tôi kinh ngạc trước sự đãng trí của mình.
"Thế nên anh rút lại lời vừa nói, em không phải là người nhạy bén rồi!" Anh uống một ngụm cà phê.
"Đúng là không phải." Tôi thừa nhận.
"Thế nên, sau đó thì sao?" Anh lặp lại.
"Phải rồi!" Tôi lại thêm một phen kinh ngạc, lần này liền đứng dậy.
"Xin lỗi, thực ra em không nên lo chuyện bao đồng, nhưng em thực sự không hiểu nổi tại sao anh lại xử sự tử tế đến thế, có thể nhẫn nhịn được người bạn gái như vậy? Yêu cầu của chị ta thực quá là không nghĩ đến anh."
Tôi chắp tay trước ngực, áy náy nói: "Em chỉ tò mò thôi, khôngcó ý gì khác."
"Em nghe trộm bọn anh nói chuyện?" Lông mày Trạch Vu nhướng lên, đã biết rồi còn cố tình hỏi.
Tôi lè lưỡi, hy vọng biểu hiện này của mình rất đáng yêu, tôi đã luyện tập từ lâu lắm rồi.
"Thực ra anh cũng không nhẫn nhịn gì đâu, chỉ là biết cách biến báo một chút thôi." Trạch Vu cười gian xảo.
Anh xoay máy tính xách tay lại cho tôi xem, trên màn hình là mấy lời kiểu như rất xin lỗi rất áy náy mình phải đi tham gia cuộc thi hùng biện nhàm chán nhưng thực ra trong lòng đau thật, tâm không muốn... đại loại thế.
Thì ra Trạch Vu định đánh máy một bức thư, sau đó dùng bút điền những cái tên khác nhau vào gửi đi cho xong.
"Anh gian thế?" Tôi nói, đây quả là một cách hay.
"Cũng không hẳn, chỉ là quen với Tiểu Huệ hơn một năm nay rồi, đạo ứng biến đã được rèn luyện một cách xuất sắc thôi!"