Cà Phê Đợi Một Người

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải nguỵ trang. Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải chịu áp lực lựa chọn. A Thác đang đợi một cô gái tốt biế …
Xem Thêm

Nhưng khi cái cần gắp bằng kim loại vẫn đang lừng khừng giữa chừng không, tôi chợt hắt hơi một cái, bất cẩn đè vào nút bấm.

Cần gắp thả xuống, không hề chần chừ quắp lấy con hươu cao cổ tôi vừa ném trở lại, chẳng những thế, còn một phát ăn luôn.

Bạn hỏi tôi phản ứng thế nào à? Tôi ngay lập tức kêu ré lên như trông thấy ma hiện hình!

"Cuộc đời mà." A Thương vỗ vai tôi, nói: "Cho dù thế nào cũng phải thử chấp nhận nó."

"Ít nhất không phải là đôi tất kia." A Thác an ủi tôi, chỉ tay vào một đôi tất màu xanh lá cây trông chẳng thể hợp với bất cứ đôi giày nào.

Sau đấy, A Thác thử liền một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng lắc lẻo gắp được cuộc đời anh lên.

Chính là đôi tất màu xanh lá cây kia, quả nhiên không thể nói chắc điều gì được.

"Thì ra là một đôi tất."

A Thác rơi vào trầm tư, nhưng cũng không ủ rũ đến độ đánh đập cái máy gắp búp bê.

Trong một tiếng đồng hồ đó, tôi đứng dậy luyện tập ném bóng rổ, tuy tay nhức muốn chết, nhưng điểm số bốn mươi sáu khiến tôi dương dương đắc ý, chỉ kém chút nữa là vượt qua được ngưỡng cửa "chơi thêm một lần miễn phí" rồi, tôi cũng dần dần nắm bắt được góc độ ném bóng sao cho trúng vào rổ.

"Có muốn chơi Chiến binh đường phố không? Người được gọi là Thần Chiến binh đường phố như anh đây có thể dạy em bí mật của cú đấm Sao Băng liên hoàn. Cạch cạch cạch, cạch cạch cạch, đối thủ vừa mới bò dậy đã bị đấm móc bay lên, đảm bảo không có chút khả năng phản đòn nào." A Thương thổi kèn khen lấy, ngón giữa, ngón trỏ, ngón cái bàn tay phải chụm lại thành hình mũi dùi, liên tiếp gõ nhanh trên mặt bàn. Tôi biết đó là kỹ xảo để đánh ra tuyệt kỹ một cách chuẩn xác nhất.

"Để lần sau nhé, nhưng mà em rất tò mò, tại sao anh lại mua mấy cái máy trò chơi này về nhà sửa lại thế? Cả tủ lạnh cũng không mua, mà mua luôn máy bán hàng tự động về thay thế?" Tôi hỏi, do lây thói quen của A Thác, tôi trở nên rất thoải mái tự nhiên khi ở với những quái nhân kiểu này.

"Vui mà, vừa tiết kiệm tiền vừa được thưởng thức trò chơi, lại không phải tranh giành với người ta." A Thương cười khùng khục.

Sau này tôi mới biết A Thương là kỳ tài tự học ngành điện tử, hồi trước vì không suy nghĩ giúp bọn xấu sửa bảng mạch của máy rút tiền tự động mà bị giam mất mấy năm, vừa ra tù năm kia.

"Nhưng mà vẫn rất quái dị." Tôi nói, nghịch ngợm con hươu cao cổ thảm thương trên tay.

"Còn có thể cua gái nữa." Hai tay A Thương véo véo đám thịt béo trên bụng, làm ra vẻ thần bí nói: "Nếu anh ném được một trăm năm mươi điểm trước mặt một cô gái, cô ta lại chẳng ngoan ngoãn theo anh về nhà sao? Nếu anh không ngừng gắp hết con búp bê này đến con búp bê khác trước mặt một cô gái, cô ta sao có thể không lao vào lòng anh chứ? Nếu cô ta hồi xưa thích chơi Chiến binh đường phố, sau khi theo anh về nhà lại phát hiện ra nhà anh vừa hay có một cái máy, làm sao có thể ngăn mình lấy anh làm chồng cho được, ha ha, ha ha."

"Làm gì có chuyện anh ném được một trăm năm mươi điểm là cô ta liền theo anh về nhà!" Tôi rất muốn cười, gã béo này quả thực coi thế giới xung quanh đơn giản quá.

"Có lý, vậy thì anh sẽ ném được hai trăm điểm." A Thương khịt mũi cười: "Thế chẳng phải là quơ tay một cái liền bắt được luôn sao?"

Tôi thở dài một tiếng, đúng lúc ấy, vừa vặn trông thấy A Thác gắp đôi tất màu xanh lá cây lên.

"Còn anh? Lần đầu tiên anh gắp được cái gì?" Tôi hỏi, rất muốn biết suy nghĩ kỳ quái này của anh ta từ đâu mà ra.

"Sô cô la, của Ferrero Rocher." A Thương nhướng lông mày lên, vẻ mặt rất phấn khởi.

Thật quá thích hợp với anh ta.

Chú thích: (1) Thuật nói bằng bụng.

(2) Đấy là một câu nói quen thuộc của Trần Thủy Biển mỗi khi kinh tế gặp khó khăn. Ngày nay đã trở thành một chuyện cười chính trị ở Đài Loan.

(3) Tức Bát nhã tâm kinh hay còn gọi là Bát nhã ba la mật đa tâm kinh.

(4) Hay Canefour, tập đoàn kinh tế Pháp kinh doanh trên lĩnh vực siêu thị, hiện là tập đoàn siêu thị lớn thứ hai thế giới, có chi nhánh tại 29 quốc gia và vùng lãnh thổ.

(5) Street fighter, một trong những loại game đối kháng nổi tiếng trên toàn thế giới với cách chiến đấu tay đôi một chọi một, do hãng Capcom giới thiệu lần đầu tiên vào tháng Tám năm 1987.
Chương 11: Chín mươi chín, nước tiên thảo mật ong
Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải ngụy trang.

Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải gánh áp lực lựa chọn.

A Thác đang đợi một cô gái tốt biết cách trân trọng bản chất thuần phác của anh.

Còn lúc này tôi đã đi đến đoạn vĩ thanh của bài toán sắp xếp tổ hợp tình yêu này.

1

Trở về ký túc xá, tôi đặt con hươu cao cổ kia xuống cạnh gối, càng nhìn nó càng đáng thương, nên tôi đã nhét chỗ bông lòi ra vào, sau đó mượn kim chỉ của Tư Đình khâu cái cổ của nó lại, quả nhiên trông đỡ hơn rất nhiều.

Dẫu sao cũng là cuộc đời tôi mà, không thể trông khó coi quá được.

Nằm trên giường, trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh máy ném bóng rổ, hai cánh tay đã mỏi nhừ, nhưng nếu máy ném bóng mà ở dưới gầm giường, tôi nhất định sẽ bò dậy ném thêm một chập nữa.

Tôi hoàn toàn quên béng vấn đề nghiêm túc là Trạch Vu có thể thi đỗ trở thành nghiên cứu sinh của đại học Thanh Hoa hay không, cho dù thi thoảng có một thoáng âu lo lướt qua trong tâm trí thì cũng nhanh chóng bị quả bóng rổ vụt khỏi tay đánh rơi.

"Hay thật đấy, tớ cũng muốn làm quen với ông anh A Thương quái dị ấy."

Bách Giai thở dài một tiếng, tắt đèn.

Tôi nghĩ cậu ấy nhất định rất hối hận hồi đầu đã mua bộ ghép hình phức tạp ba nghìn mảnh, mà không phải bộ một nghìn mảnh.

Bằng không, biết đâu A Thác sớm đã dẫn cậu ấy đi chơi khắp nơi rồi.

Hôm sau tỉnh dậy, tay tôi gần như không thể cử động, cơ bắp cứng đến nỗi tôi chực khóc lên thành tiếng. Cánh tay hỏng rồi, tôi đành phải khổ sở nằn nì Niệm Thành vốn định nằm ngủ cả ngày đi làm thay.

"Đệch, nể tình tớ vẫn còn nợ cậu mười nghìn đồng đấy, được rồi." Niệm Thành dật dờ như hồn ma bóng quế thay quần áo, miệng hẵng còn ngậm bàn chải đánh răng đã đi ra ngoài.

Cả ngày thứ Bảy tôi đành chườm đá vào hai tay, sau đó lề rề ngồi lì trước máy tính viết tiểu thuyết, trả lời thư độc giả.

Còn Bách Giai thì vừa ngủ dậy đã gọi điện cho A Thác, bảo cậu ấy muốn đi xem phim, tôi đoán trong lòng cậu ấy ắt hẳn là rất muốn đến nhà anh Bạo trong truyền thuyết kia mở mang kiến thức một phen.

Nhưng A Thác chẳng biết là giả ngây hay ngốc thật, nói rạp chiếu phim ở bách hóa Trung Hưng đang chiếu tập đầu bộ Chúa nhẫn mà anh đã chờ đợi rất lâu, vậy là Bách Giai đành dẩu môi lên, tuy rằng khó chịu song vẫn miễn cưỡng chấp nhận ra ngoài hẹn hò.

Đến tối khi Bách Giai trở về, vẻ u ám lúc ra khỏi cửa đã bay biến, còn mang cả trà sữa Thang Ký về cho tôi và Tư Đình.

"Sao mà mặt mày rạng rỡ vậy? Chẳng lẽ hôm nay lại có bước tiến mới." Tôi cười cười.

"Hì hì." Bách Giai nhảy múa xoay vòng, chỉ còn thiếu mỗi nước tung cánh hoa nữa thôi.

"Một phiếu cho nắm tay." Tư Đình giơ tay lên.

"Hì hì." Bách Giai tiếp tục xoay vòng, bộ dạng như thể không biết chóng mặt.

"Một phiếu cho hôn nhau." Tôi giơ tay.

"Hì hì. Á, đau quá!" Bách Giai dập trán vào cột giường, cuối cùng cũng dừng lại.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ cậu không còn là con gái nữa. Ở bộ lạc của tớ, chưa kết hôn mà xảy ra quan hệ là chuyện lớn tày trời đó, anh trai của cô gái có thể..."

Tư Đình một lời thốt ra khiến người ta giật mình kinh hãi, tôi ở bên cạnh cười lăn cười bò.

"Đợi đã! Tớ vẫn còn! Britney ngọt ngào bé nhỏ cũng thế!" Bách Giai cuống cả lên, vội bịt miệng Tư Đình lại, không muốn nghe can hệ giữa việc có còn là con gái với những ân oán chém gϊếŧ trong bộ lạc.

Thêm Bình Luận