Cà Phê Đợi Một Người

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải nguỵ trang. Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải chịu áp lực lựa chọn. A Thác đang đợi một cô gái tốt biế …
Xem Thêm

Tin nhắn trong điện thoại mười cái thì đến tám cái là nội dung trùng lặp được chuyển tiếp, tựa hồ chẳng hề có chút tâm ý đối đãi đặc biệt nào.

A Thác không gửi tin nhắn, hẳn là đang bận rộn.

Cửa thang máy mở, đã đến tầng một.

Tôi vừa bước ra khỏi trung tâm hoạt động, hai mắt liền sáng bừng lên.

Trạch Vu đang vác túi ngủ, đóng cửa chiếc ô tô đỗ ven con đường vòng quanh trường.

"Ồ, chào em." Trạch Vu chấy tôi đứng trước cửa trung tâm hoạt động, liền vẫy vẫy tay.

"Tiền bối, chúc mừng năm mới." Tôi vẫy vẫy tay, lòng vui khôn tả.

"Đúng rồi, suýt nữa anh quên mất, chúc mừng năm mới." Trạch Vu đi về phía tôi, vẻ mặt hơi thất vọng: "Nhưng mà, em sắp về à?"

"Vâng, một mình trên đấy chán chết đi được." Tôi thừa nhận, đầu óc tôi không được nhanh nhạy cho lắm, không kịp thời nghĩ ra lý do nào hay ho để đã đi rồi lại quay lại.

"Buồn ngủ chưa?" Trạch Vu hỏi, rồi đi về phía thang máy gần cửa, ấn nút.

Tôi lắc đầu. Chuyện này thì là thật, kể cả có về ký túc xá, thì việc đầu tiên tôi làm cũng là viết tiểu thuyết.

"Nếu vậy, có thể nói chuyện với anh được không?" Trạch Vu cười buồn, cửa thang máy mở ra.

Tôi trợn to mắt, muốn nhìn ra được ý nghĩa ẩn chứa bên trong nụ cười buồn ấy của anh.

Anh rất mệt mỏi, mắt hơi thâm quầng, trong mắt cũng có cả vài tia máu.

Xem ra, có một đống tâm sự nặng nề đang chồng chất trên tấm lưng mệt mỏi của anh.

"Xin em đấy, đừng để nguyện vọng đầu tiên của anh trong năm mới lại tan tành ngay." Trạch Vu bước vào thang máy.

Tất nhiên tôi lại quay về cái ổ của câu lạc bộ hùng biện.

Tuy rằng đã trễ hơn một tiếng đống hồ, nhưng đối với tình yêu, mãi mãi không bao giờ là muộn.

Trạch Vu đi ra cuối hành lang úp mì hộp, hỏi tôi có đói không, tôi chần chừ, không biết có nên kể chuyện mình đã ăn bánh trôi nước không, nhưng anh lại hiểu lầm đấy là sự ngượng ngùng của thiếu nữ, liền đưa ra một lời mời mà tôi không thể tưởng tượng được.

"Anh nhớ là trong tủ còn đũa đấy, bọn mình ăn chung một bát nhé, đằng nào thì anh cũng không đói lắm." Trạch Vu để hộp mì A lên chiếc bàn kiểu Nhật, biểu cảm trên mặt như thể bảo ngon lắm.

Tôi ngẩn người, nhưng hai tay đã không nghĩ ngợi gì mở ngay cửa tủ, lấy đôi đũa dùng một lần, ngồi xuống.

"Sao anh không đi chơi giao thừa với bạn gái. Lại về câu lạc bộ ăn mì ăn liền tội nghiệp thế này?" Tôi hỏi, hai tay bưng hộp mì nóng hổi lên cho ấm.

"Chia tay rồi, thế nên mới xơi mì ăn liền để ăn mừng." Trạch Vu gượng gạo bật cười.

Tôi lại thoáng ngẩn người lần nữa, nhưng bề ngoài vẫn không lộ vẻ gì, chỉ nhìn anh.

"Hình như em đã quen với việc anh suốt ngày đổi bạn gái rồi. Nhưng bản thân anh lại chưa bao giờ quen với việc ấy."

Trạch Vu tự giễu, mở hộp mì ra, hơi nóng bốc lên làm mắt kính anh mờ đi.

"Em đã bao giờ quen đâu, chỉ cảm thấy quen thay cho anh thôi. Lần này vẫn không muốn nói lý do chia tay à." Tôi lè lưỡi.

"Em muốn nghe không? Đàn ông thất tình rất hay lảm nhảm, giống như mấy bà già vậy đó. Sở dĩ anh chuyển ký túc xá hai lần liên tục, chính là vì liên tục gặp phải bạn cùng phòng thất tình, phiền chết đi được ấy." Trạch Vu gỡ kính xuống, bóp bóp mặt.

"Nói đi, có điều em phải thu phí, chí hướng hồi nhỏ của em chính là trở thành một nhà tư vấn tâm lý đó." Tôi cười, bốc phét thôi.

"Ăn đi, nếu em không chê, anh dùng nửa bát mì này làm phí tư vấn tâm lý, được không?" Trạch Vu đẩy hộp mì qua, trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa chúng tôi bỗng trở nên thật gần.

Trạch Vu nói, về mặt tình cảm, anh lúc nào cũng ở trong trạng thái bất an nghiêm trọng.

Điều này làm tôi rất bất ngờ, anh đẹp trai thế, lại có ô tô, lúc nào cũng nở nụ cười sánh ngang với Kim Thành Vũ nữa, người con trai như vậy lẽ ra phải mang cảm giác bất an đến cho cô gái bên cạnh anh ta chứ không phải giữ lại cho mình.

Anh nói, anh biết trông bề ngoài mình là một người rất nice, vì vậy càng muốn bộc lộ những ưu điểm của mình, bởi anh đã nghe quá nhiều những lời nghi vấn kiểu như bề ngoài sáng sủa bên trong lại thối thây... chuyện này khiến một người có hoàn cảnh gia đình rất tốt như anh luôn canh cánh trong lòng.

Hồi tiểu học, anh mời bạn cùng lớp đến nhà chơi, kết quả là hôm sau, câu nói "Nhà Dương Trạch Vu rất lắm tiền" đã thay thế cho cá tính và thành tích của anh, biến thành thương hiệu được đăng ký duy nhất của anh, mọi người càng đối xử trọng hậu với anh, anh lại càng cảm thấy mất tự nhiên, ham muốn được hòa nhập cùng mọi người trở thành mục đích lớn nhất trong suốt quá trình trưởng thành của anh.

Trạch Vu hy vọng những người xung quanh thích anh, thích ở bên cạnh anh thật lòng, khao khát đó đặt vào mối quan hệ giữa nam và nữ liền diễn biến thành một kiểu yêu cầu bản thân hết sức nghiêm khắc: "Làm cho người ta thích mình."

Mỗi lần yêu một cô gái, Trạch Vu đều hy vọng có thể khiến đối phương công nhận mình trong thời gian ngắn nhất, không bị người ta ghét, vì vậy không dám bộc lộ sở thích thực sự của mình trước mặt đối phương.

Chẳng hạn như lúc dạo phố, nếu đối phương không bao giờ bước chân vào hiệu sách, anh sẽ không đưa ra yêu cầu kiểu như "có muốn cùng vào trong chọn một quyển sách đọc không em nhưng nếu đối phương từng dừng chân rất lâu trước hiệu bán túi da, lần sau anh sẽ dẫn luôn người đó vào hiệu túi da tốt nhất.

Lại lấy chuyện uống cà phê ra làm ví dụ, Trạch Vu lần nào cũng gọi theo loại đồ uống mà đối phương thích, chỉ khi nào có một mình anh mới có thể thể hiện bản thân một cách tự nhiên, gọi một cốc cà phê Kenya hương vị phức tạp.

"Nếu không thích mình như thế, thì bỏ cái thói quen đấy đi chẳng phải là xong sao."

"Bản thân anh cũng biết như thế rất bất bình thường, nhưng anh nghĩ ý nghĩa của câu hết thuốc chữa, chính là không thể nào trị tận gốc được."

Người như anh yêu rất vất vả, mặc dù thoạt đầu, mỗi lần thất tình đều làm anh thấy vui vẻ nhẹ nhõm không thôi.

Yêu thích sự vật đối phương yêu thích không phải là chuyện dễ dàng, nhưng anh luôn có thể mở rộng trái tim ra chấp nhận. Song ngụy trang lâu quá, sẽ càng không dám thể hiện chính mình, bởi đối phương đã yêu sâu đậm cái người mà anh ngụy trang mất rồi.

Người ở bên anh lâu nhất là chị Mai Trăn, hai người có chung một sở thích "thi hùng biện thế nên Trạch Vu từng coi chị ấy là người bầu bạn hiếm hoi của mình trên con đường đời, nhưng chị Mai Trăn suốt ngày cứ mở miệng là "đối thủ hùng biện", Trạch Vu nghe mãi cũng chán, anh phát hiện ra mặc dù hai bên có sở thích chung, nhưng mức độ ngấm của sở thích ấy vào cuộc sống vẫn quyết định cảm giác khi ở bên nhau, có ngán hay không, liệu có thể lâu dài hay không.

Mỗi khi mối quan hệ đi đến gần Trạch Vu không thể chịu đựng thêm lớp vỏ ngụy trang của mình nữa, anh sẽ đề nghị chia tay, làm cho đối phương ngạc nhiên hết sức, có lần còn bị tát cho hai phát.

"Thế còn lần này? Em nhớ cô ấy là cô gái có ngôn ngữ cơ thể rất phong phú, lại khéo ăn khéo nói." Tôi không chỉ nhớ, mà mỗi tuần ít nhất còn gặp cô gái ấy một lần.

"Ừm, cô ấy học khoa Phát thanh trường đại học Thế Tân, cũng có tham gia biểu diễn ở một vài đoàn kịch, vì cô ấy, anh còn đi xem đoàn kịch diễn, lại đóng cả vai cái cây làm nền đằng sau nữa cơ." Đũa của Trạch Vu và của tôi khẽ chạm vào nhau trong cốc mì.

"Thế tại sao lại chia tay vậy? Vì anh không thích đóng vai cái cây? Mà thực ra anh thích đóng vai hòn đá hơn?" Tôi cười nói.

Hai chúng tôi đều bật cười, miếng mì cuối cùng, anh nhường cho tôi.

Sáng sớm đầu tiên của năm 2002, thật vui vì tôi đã chọn ở lại cái ổ văn phòng câu lạc bộ, và nỗi tịch mịch lại không chọn tôi.

Không ai cùng tôi đếm ngược đón giao thừa, nhưng người trong lòng lại cùng tôi chia sẻ một bát mì nóng hổi.

Thêm Bình Luận