Cà Phê Đợi Một Người

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải nguỵ trang. Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải chịu áp lực lựa chọn. A Thác đang đợi một cô gái tốt biế …
Xem Thêm

"Được, anh cực thích ăn món đó. Phải rồi, anh định hỏi em tối mai có rảnh không, cùng đón giao thừa." A Thác hỏi thẳng luôn.

"Em... em vẫn chưa biết nữa, chẳng hiểu Trạch Vu có ở văn phòng câu lạc bộ đọc sách hay không, vả lại..." Tôi nhìn Bách Giai, cậu ấy đang làm ra vẻ chăm chú lên mạng, nhưng đã nhập mật mã ba lần sai hết cả ba rồi.

"Hay là em hỏi Trạch Vu thử xem, nếu anh ta không đến câu lạc bộ thì em đến chỗ anh với anh Bạo nhé. Anh Bạo nói giao thừa mà xem phim thảm họa là chuẩn nhất, với cả, bạn gái mới của anh Bạo cũng đến nữa đấy, có muốn làm quen với chị dâu không? Nghe nói chị dâu rất hiền thục thông minh, chẳng ăn nhập gì với anh Bạo cả, anh nghĩ chắc sẽ vui lắm đấy, xem phim xong bọn mình còn có thể đi tìm Thiết Đầu, dạo này Thiết Đẩu ngủ muộn lắm." A Thác nói không ngừng nghỉ, làm tôi ngứa ngáy trong lòng, thực chỉ muốn nhận lời anh ta luôn.

Nhưng nhìn bộ dạng bặm chặt môi dưới của Bách Giai, thực tình tôi có phần không nỡ.

"Thôi, em muốn thử xem vận may thế nào, vả lại dạo này em phải thi ngôn ngữ C trên máy tính môn tin học cơ sở, mà em lại chẳng biết gì, nếu vừa khéo gặp được Trạch Vu đang ở câu lạc bộ, em còn có thể nhờ anh ấy chỉ dạy." Tôi nói, hy vọng A Thác đừng dụ dỗ tôi thêm nữa, vì tôi thực tình rất muốn xem mặt bạn gái mới của anh Bạo.

"Ngôn ngữ C hả đơn giản lắm mà, nếu không ngại thì anh có thể dạy em cũng được." A Thác nói, tôi gần như trông thấy cả bộ dạng đang gãi đầu của anh ta.

"Em muốn để Trạch Vu dạy cơ." Tôi nói như chém đinh chặt sắt.

"Thế hả, được rồi, để anh hỏi anh Bạo xem bao giờ anh ấy lại dẫn bạn gái về nhà lần nữa, đến lúc ấy lại rủ em." A Thác cười cười giọng điệu hoàn toàn chẳng để tâm.

"Vậy bye bye nhé, em phải đi tắm đây, sẽ nhớ để dành cho anh mấy cái bánh mặt trời, nếu Niệm Thành tham ăn không ăn vụng hết." Tôi cũng cười cười, lại thấy tiêng tiếc vì mình đã bỏ qua một hoạt động đón giao thừa chắc hẳn sẽ rất vui.

"Bye bye, lại đây, chào tạm biệt chị Tư Huỳnh đi." Chẳng hiểu A Thác nói gì, sau đó, tôi nghe thấy một tiếng chó sủa tràn đầy sức sống. Thì ra là Cà Rốt.

Tôi dập máy điện thoại, ra vẻ tất cả đều rất bình thường, cầm chậu đi tắm.

Tắm rửa xong xuôi, Bách Giai vừa gác máy điện thoại, giơ tay ra dấu chiến thắng với tôi, miệng cười rạng rỡ.

"Cảm ơn cậu vừa nãy từ chối lời mời của A Thác, tớ biết cậu là tốt bụng nhất mà!" Bách Giai vui như một đứa trẻ, lại nói: "Tớ gọi điện cho A Thác rủ anh ấy cùng đón giao thừa, anh ấy đồng ý rồi, cậu thấy đi đâu đếm ngược đón giao thừa thì ổn? Chỗ nào mà A Thác sẽ thích ấy." Tôi lau mái tóc đang ướt lượt, bảo không biết, trong lòng lấy làm nghi hoặc không hiểu cớ gì A Thác không nói sẽ đưa Bách Giai đến nhà anh Bạo.

"Cậu cảm thấy đêm khuya ra cầu treo Bảo Sơn cùng đếm ngược đón giao thừa có lãng mạn không? Có ăn điểm không?" Bách Giai hỏi, giọng rất vui vẻ.

"Hay là đi thẳng đến khách sạn thuê phòng đi." Niệm Thành nằm trên giường trên nói. Bách Giai trừng mắt lườm cậu ấy một cái.

"Ở bộ lạc của mình, giao thừa là thời khắc then chốt để quyết một trận tử chiến với ác linh ở trong núi, đàn ông phải vũ trang từ đầu tới chân, phụ nữ thì chuẩn bị bùa chú để giam cầm những ác linh bị bắt trong lưới." Tư Đình nói không ngớt miệng, có lẽ tên của cậu ấy chính là để nhắc nhở cậu ấy nghĩ ngợi xem lúc nào thì nên ngừng lại.

"Tư Huỳnh, cậu nói xem? Cậu tương đối hiểu A Thác mà." Bách Giai đi đi lại lại, cắn đầu ngón tay.

Tôi cầm máy sấy sấy tóc, ngọn tóc đã dài quá vai.

"A Thác nhất định sẽ có kế hoạch sẵn rồi, cậu không phải lo lắng đâu." Tôi cười cười, không biết có nên nói ra suy nghĩ ban đầu của A Thác không, nhưng anh Bạo không quen Bách Giai, chưa chắc đã muốn cùng cậu ấy đón giao thừa.

"Nếu không có kế hoạch, hì, vậy ở phòng anh ấy tiếp tục ghép tranh cũng không tệ, đằng nào thì cũng còn phải ghép thật lâu thật lâu nữa, lại còn có thể vừa làm vừa nghịch cái bụng con Cà Rốt." Bách Giai lẩm bẩm tự nói một mình.

"Bách Giai, cậu mê anh A Thác ấy thật đấy à? Tuần này hình như hai người thường xuyên hẹn hò." Tư Đình không kìm được hỏi.

"Ừm, tớ thích anh ấy lắm, may mà người chị em tốt Tư Huỳnh này đã nhường cho tớ." Bách Giai nhảy nhót tung tăng, khẽ hôn một cái lên má tôi.

"Cho tôi xin đi!!" Tôi cười khổ, lòng thầm cầu khẩn tối mai đừng phải một mình lùi lũi trong văn phòng câu lạc bộ.

5

Đêm cuối cùng của năm 2001, mười giờ, trong quán cà phê, tôi xử lý đĩa bánh trôi nước cuối cùng.

Trong quán chỉ có bốn người, tôi, Albus, bà chủ, còn cả người đàn ông trung niên cổ quái chẳng nói chẳng rằng đã uống một hơi hết sạch cốc cà phê Blue Mountain trộn với mầm lúa mì mà tôi từng nhắc đến.

Albus đậy chặt nắp hộp đựng cà phê hạt lại, tôi lau bàn, hai chúng tôi đều nhìn bà chủ và người đàn ông trung niên đờ đẫn kia, bọn họ ngồi ở cái bàn tròn phía trước quầy bar, im lặng lạ thường.

Người đàn ông đã đến quán liên tục mấy tuần liền, gọi cùng một món đồ uống, Bà chủ đặc chế.

Nếu tôi nhớ không lầm, lần trước ông ta uống cà phê nước gừng nhân sâm, lần trước nữa là cà phê ủ lạnh trộn nước dứa, còn tối nay ông ta hân hạnh được thưởng thức cà phê bánh trôi nước độc bộ võ lâm.

Nhưng ông ta vẫn bình thường, mặc dù mặt mũi lúc nào cũng ủ ê, nhưng trăm phần trăm cốc nào cốc nấy đều uống cạn thấy đáy, cốc nào cốc nấy đều không nói một lời.

Tôi từng kể bà chủ là người rất tôn trọng khách, khách không nói, bà chủ cũng mặc ông ta không nói, một mình ngồi chơi bói bài tarot với trò điêu khắc trên hạt gạo mới ưa thích gần đây. Cũng vì thế, hai người ngồi với nhau không nói không rằng đã rất nhiều ngày, có hôm đến lúc quán đóng cửa họ vẫn còn ngồi đờ ra đó, bà chủ dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi và Albus về trước, chị ấy sẽ đợi cho ông ta ngồi đủ rồi khóa cửa là được.

"Liệu họ có ngồi đến giao thừa không?" Tôi mấp máy môi hỏi Albus.

"Ai mà biết bọn họ chơi trò gì chứ, không khéo đã nhắm nhau từ lâu rồi ấy."

Albus lại chẳng có tâm tư làm trò mấp máy môi nói không ra tiếng với tôi, cứ thế nói thẳng ra luôn.

Sau đó, quả nhiên là chúng tôi về trước, để lại hai người một chủ một khách ở lại quán tiếp tục anh dũng chiến đấu trong cuộc thi ai nói trước thì người ấy thua.

"Chốc nữa đi đâu đón giao thừa? Đi với A Thác hả?"

Lúc khép cửa vào, Albus buông một câu hỏi.

"Không ạ, em phải đợi Trạch Vu xem thế nào, hôm nay anh ấy không đến quán, biết đâu lại đang cặm cụi học hành ở văn phòng câu lạc bộ rồi." Tôi hỏi: "Còn Albus? Có đến bar lesbian tham gia party đón giao thừa không?"

"Ừm Albus châm một điếu thuốc, hững hờ bước đi.

Những người còn ở trường đều đã tập trung tại quảng trường phía trước thư viện Hạo Nhiên tham gia vũ hội đón giao thừa, trung tâm hoạt động của các câu lạc bộ vào thời khắc sắp sửa bước sang năm 2002 tất nhiên rất lạnh lẽo, chỉ có tiếng kèn đồng của ai đó đang một mình luyện tập ở tầng dưới bầu bạn với tôi.

Thật đúng là chuyện tốt không linh chuyện xấu lại linh.

Nước trên bếp điện từ đã sôi, tôi rót vào bát bánh trôi nước đông lạnh, gấp lại quyển giáo trình kinh tế chán ngắt, bật radio lên nghe tiếng đếm ngược chán ngắt trên đài, càng thấy mình thật đáng thương, đặc biệt là lúc ngoài cửa sổ điên cuồng bùng lên một loạt những tiếng "Chúc mừng năm mới".

Cô độc trong lúc mọi người đều đang reo vui rộn rã, mới là tịch mịch nhất.

"Chúc mừng năm mới, Lý Tư Huỳnh." Tôi nâng cốc nước sôi lên, nhìn bóng mình in trên kính cửa sổ.

Một giờ sáng, tôi thu dọn đồ đạc ra khỏi văn phòng câu lạc bộ, vặn vẹo đôi bàn tay lạnh buốt đi vào thang máy.

"Không hiểu A Thác với Bách Giai giờ đang làm gì nhỉ? Đang ghép hình? Hay là đến chỗ anh Bạo?" Tôi nhìn một đống tin nhắn chúc mừng năm mới trong điện thoại, tất nhiên, cũng bao gồm cả tin nhắn của Bách Giai.

Thêm Bình Luận